Hồn Thuật

Chương 301: Bị Quây






Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh



truyện copy từ

Chương 301: Bị Quây










Đối mặt với cơn thú triều khủng bố như vậy bắt cứ đệ tử nào cũng làm ra một quyết định sáng suốt, chính là… bỏ chạy. Hương lập tức điều khiển mọi người mau chóngkết xà trận. Thổ lân thú của Vân Trọng bốn chân tưởng như muốn nhũn ra cuống cuồng thi triển thần thông “đào đất” của mình tạo ra một cái thông đạo.
Trên mặt đất và cả trên không trung đều bị bao phủ bằng linh thú, bởi vậy lúc này biện pháp hữu hiệu duy nhất chỉ còn “trốn theo phong cách họ nhà chuột” chui càng sâu càng tốt. Chỉ là quần thú ở đây cũng không phải là sủng vật nuôi như mọi người tưởng tượng. Chỉ thấy phía sau vang lên những tiếng gào thét bằng tiếng địa cầu phổ thông của tu luyện giả:

- Hú hú…Nhân loại đáng chết! Không được chạy!

- Mau mau thả tộc thú của chúng ta ra, nếu không ta thề sẽ băm vằm các ngươi thành ngàn vạn mảnh nhỏ… hống…

….

Phương thức biểu đạt ngôn ngữ của các chủng tộc linh thú đúng là thiên thiên bách quái, lại đi kèm theo ngôn ngữ “đặc trưng” riêng của từng dòng họ. Bất quá dù là bị điếc nhưng chỉ cần biểu hiện của bọn chúng thì ai cũng hiểu ra là không chỉ những con linh thú hoàng đang hét lớn mà ngay cả đám linh thú chạy phía sau cũng vô cùng tức giận. Nếu đám người Văn Lục mà biết chính bởi bản thân mình mà dẫn tới cuộc đoàn kết đầu tiên của các dòng họ nhà linh thú trong cả vạn năm nay thì không biết tự hào đến chừng nào. Chỉ là những đối tượng gây nên cơn “thú triều” này còn đang lo cong mông mà chạy, nào còn để ý tới những chiến tích đó.

Bất quá những thành tích mà đội ngũ tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt làm trong hơn một tháng qua cũng đủ để cho các thế lực khác phải ngưỡng mộ, ngả mũ cúi đầu. Năm mươi năm con linh thú hoàng bị chinh phục, thành tích trung bình cứ một ngày một con, có ngày tận dụng luôn trận pháp còn hoạt động còn bắt tới bốn con liên tiếp, tốc độ nhưu vậy bảo sao các dòng họ nhà linh thú chẳng nổi khùng điên cuồng tập hợp để trả thù, đây chính là những linh thú hoàng nha, cũng chính trụ cột của đám linh thú trên thượng giới này.

Tuy nhiên có cho “kẹo” đám người Văn Lục cũng không đời nào dám thả năm mươi lăm con ra cùng một lúc trừ khi muốn chết. Linh thú hoàn của linh thú môn mặc dù vô cùng hữu hiệu nhưng cũng không phải là tiên khí, cũng chẳng phải là vật đa năng hoàn mỹ. Cho nên mặc dù làm cho linh thú thu được bên trong khuất phục nhưng tổng thể là không cách gì so sánh được với phương pháp ký kết khế ước thường thấy, cho nên cùng lúc thả ra nhiều linh thú, người thả không những phải có tinh thần cực kỳ mạnh mẽ mà phải ước thúc được số lượng linh thú hoàng này, nếu không chỉ cần một phần ba trong số đó bỗng nhiên phản lại thì chủ nhân của chiếc linh thú hoàng chết thế nào cũng không biết.

Tất nhiên nếu được linh thú bên trong chấp nhận lại là một chuyện khác. Việc này cũng giống như chăn bò vậy, nếu phải con bò hung dữ không nhận chủ thì chỉ một con cũng đủ húc chết bác nông dân rồi. Nhưng là đàn bò được thuần hóa, chấp nhận người nông dân kia làm chủ thì người nó có lùa cả trăm, cả ngàn con cũng chẳng có vấn đề gì xảy ra. Bất quá việc thuần hóa linh thú hoàng cũng có nhiều khác biệt, dù sao linh thú hoàng cũng đều có trí tuệ, nói đúng hơn bọn chúng đã được coi là một tu luyện giả đúng nghĩa, chỉ là khác hình thể so với nhân loại mà thôi. Cho nên muốn thuần hóa bọn họ là điều cực kỳ khó khăn, linh thú hoàn là một biện pháp bạo lực để ép buộc linh thú hoàng phải làm việc cho người sở hữu chứ không phải là vật có thể làm cho chúng mang tâm trí trung thành tuyệt đối như ký kết khế ước được.

Theo tìm hiểu của cô nàng sát thủ thì ở thượng giới có một quy tắc tự nhiên rất đặc biệt. Đó chính là tất cả những linh thú hoàng sau khi đột phá lên linh thú cấp bậc thánh thì đều bị có luồng hào quang chiếu lên, một cánh cổng không gian được mở ra và linh thú hoàng bị cưỡng chế xuống hạ giới của Địa Cầu Đại Hội Giới. Cũng chính bởi quy tắc này mà trên thượng giới, nơi khảo nghiệm của đệ tử các thế lực, linh thú hoặc yêu tinh cấp cao nhất chí có tương đương với linh thú hoàng đỉnh cấp. Bất cứ linh thú hoặc yêu tinh hay ngay cả tu luyện giả nếu có thực lực vượt qua “cột mốc” này đều bị di chuyển xuống hạ giới, nơi cường giả tụ hội.

Mặc dù trên thượng giới chỉ có những linh thú cấp độ thấp như vậy nhưng với số lượng thú triều trước mắt cũng không phải là đối tượng mà nhóm người Văn Lục có thể “bắt nạt” được. Cho nên cả năm mươi tám người đều dốc toàn lực chui sâu xuống lòng đất, lúc đó chỉ cần lôi Hoán Thần Hình Nhân ra, lừa cả đám một lượt nữa khéo khi lại thoát.

Chỉ là ý tưởng thì luôn luôn tốt mà thực tế lúc nào cũng phũ phàng. Trong số linh thú hoàng đang truy đuổi phía trước thú triều cũng không thiếu gì linh thú có thiên phú thần thông hệ thổ. Chỉ thấy một con cá sấu lớn đang khệnh khạng chạy bỗng nhiên quật mạnh chiếc đuôi xuống đất. Một con tê tê to lớn chợt cuộn mình bật thẳng lên trên không rồi như một quả bom thả từ trên độ cao ngàn vạn thước hướng xuống mặt đất mà rớt xuống.

“Oanh…”

Mấy con trâu vàng dòng họ nhà ngưu ban đầu ngẩn ra, chốc lát đều rống lên một tiếng, bốn vó chồm lên dậm xuống đất làm mặt đất như làn nước hồ bị một đoàn tàu tốc độ cao lao xuống, những sóng đất cuồn cuộn chạy thẳng ra phía trước, hướng thông đạo nhóm người Văn Lục đang chạy mà tấn công.

“Uỳnh… uỳnh… uỳnh….”

Thổ lực lượng của hơn mười con linh thú hoàng cùng tấn công là cái khái niệm gì? Thổ lân thú cùng gần mười con sủng vật hệ thổ của các đệ tử tu thuật giả đang hăng hái đào đường hầm bỗng nhiên như trúng một trùy cực mạnh vào đầu, cả đám cuồng phún máu, uể oải nằm xụi lơ trên mặt đất không động đậy nổi.
Dù sao cả đám linh thú này cũng chỉ có một hai con là linh thú hoàng, ngay cả thổ lân thú của Vân Trọng cũng vẫn là linh thú vương đỉnh cấp, làm sao đấu lại được nhóm linh thú hoàng đỉnh cấp trên mặt đất.

Cả nhóm đệ tử tu thuật giả ngơ ngác nhìn nhau, xem chừng cả đám chuyến này đúng là lâm vào tuyệt cảnh thật rồi. Đang trong lúc cả đội muốn liều mạng thì một giọng nói già nua bình thản từ phía trên mặt đất xuyên qua cả ngàn mét mà vọng xuống:

- Bằng hữu nhân loại. Các vị chạy không thoát đâu. Nếu vậy tại sao hai bên chúng ta không ngồi lại nói chuyện?

Mấy người Văn Lục nhìn nhau rồi lần lượt quay ngược lại thông đạo vừa đi, trở lên trên. Người ta là linh thú mà còn “phong độ”, chẳng lẽ mình lại kém. Hơn nữa… muốn chạy cũng chẳng chạy được, lên nói chuyện có khi lại giải quyết được vấn đề. Văn Lục cười khổ, đúng là tham thì thâm mà… Lúc trước nếu vừa phát hiện không ổn thì chuồn lẹ có khi giờ đã an toàn ẩn núp rồi. Dù sao mấy chục lần trước cũng không phải là chưa từng bị truy tung, chỉ là nhờ vào trận pháp ẩn nấp của cô nàng sát thủ, đội ngũ tu thuật giả thoắt ẩn thoắt hiện khiến cả đám linh thú truy tung lần nào cũng tay không trở về. Lần này bị một con “nghé lai ngựa” câu giờ đến thảm. Văn Lục còn tự nhủ không biết con linh thú nào nghĩ ra cái kế sách tuyệt vời như vậy.

Với con người, nếu thấy đối phương nhỏ yếu thì bao giờ cũng buông thả tâm trạng, cho nên mới có tình huống một con nghé có tốc độ chạy nhanh lại cuỗm của nhóm người Văn Lục hơn năm phút.

Năm phút đối với người thường mà nói là một quãng thời gian cực kỳ nhỏ không đáng kể, nhưng đối với tu luyện giả mà nói, năm phút đủ để làm rất rất nhiều việc, năm phút cũng đủ để một đàn linh thú hùng mạnh vượt qua cả ngàn km để chạy tới mục tiêu. Nói tóm lại… đám người Văn Lục lại một lần nữa thua về trí tuệ. Vừa bại trên tay đệ tử các thế lực khác, giờ lại thua đoàn linh thú vốn được coi là có trí tuệ thua con người một bậc.

Vừa nhô đầu ra khỏi thông đạo, cả nhóm đệ tử tu thuật giả trẻ tuổi đều hít vào một ngụm lương khí. Chỉ thấy bốn phía xung quanh đều đứng vây kín cơ man nào là thú, đủ các chủng loại từ côn trùng, bò sát, động vật cho tới phi cầm…

Trên bầu trời, những con linh thú phi hành vẫn đảo qua đảo lại theo xếp lớp thành bốn năm tầng, dù đám người Văn Lục có mọc cánh cũng đừng hòng chạy nổi.
Đập vào mắt Văn Lục đầu tiên là một cụ già thân hình nhỏ nhỏ, đang ngồi trên một con kim quy. Trên miệng lão già có bộ râu màu vàng, hai mi dài rủ xuống như ông thọ trong “tam ông” dưới địa cầu. Đảo ra sau lưng, Văn Lục đếm đủ được tám cái đuôi có lông màu vàng đang nhẹ nhàng chuyển động. Mà lúc này lão già cũng đồng thời dùng ánh mắt bình thản đánh giá nhóm người Văn Lục. Đảo qua một lượt, ánh mắt của lão dừng lại trên người Văn Lục:


- Nhân loại…! Các ngươi làm ta rất ngạc nhiên. Không ngờ với nhúm thực lực như vậy lại bắt được nhiều thú tộc của chúng ta như vậy.

Dừng một nhịp, lão già tiếp tục nói:

- Ngươi hẳn là kẻ cầm đầu đi. Trên người ngươi ta cảm nhận được một tia nguy hiểm. Bất quá dù vậy chỉ mình ngươi cũng không cách nào bắt được nhiều thú tộc của chúng ta. Nếu ta đoán không lầm thì mỗi lần bắt thú tộc chúng ta, các ngươi đều vận dụng sức mạnh đồng lòng của cả đội đi. Tốt lắm… lâu rồi cũng chưa thấy đội ngũ nào đoàn kết như vậy, ta cũng thật ngưỡng một các ngươi. Chỉ là việc nào ra việc đó, các ngươi thả thú tộc bọn ta ra, chúng ta coi như xí xóa mọi việc…

- Thế nào?

Văn Lục nghe lão già nói vậy khẽ cau mày. Cả tháng nay toàn đội vất vả bắt được số lượng linh thú hoàn lớn như vậy chẳng lẽ chốc lát đổ xuống sông xuống biển. Lúc mới bắt đầu cả nhóm đều nghĩ linh thú đều sống độc lập, tất cả đều tuân thủ mạnh được yếu thua. Không nghĩ tới trên Địa Cầu Đại Hội Giới này linh thú lại có thể đoàn kết đứng lại với nhau như vậy. Tất cả mọi việc nếu Văn Lục đoán không nhầm thì đều do lão hồ ly tám đuôi kia bày ra. Hiện tại chỉ hận không tọng cho lão mấy viên tinh thạch cấp cao để lão mọc thêm cái đuôi nữa, đột phá thành linh thú thánh cho lão biến luôn đi cho nhẹ người.

Tuy nhiên không cam lòng thì cũng phải chấp nhận, Văn Lục biết biện pháp lão già đưa ra như vậy là ổn thỏa cho cả hai bên. Dù sao thực lực bên phía Văn Lục cũng tạo cho lão già cảm giác nguy hiểm không nhỏ, nếu mà toàn bộ bung ra, cũng đủ để đội ngũ linh thú trước mắt chết vô số, đổi lại nhóm người Văn Lục cũng toàn quân bị diệt, hai bên đều không có lợi.

Nhận được ánh mắt của Văn Lục, Hương vung tay kết ấn, ánh sáng từ linh thú hoàn lóe lên, năm mươi năm con linh thú hoàng ở trạng thái thân hình nhỏ đột ngột xuất hiện ở bãi đất trống. Cả đám linh thú ban đầu còn ngơ ngác nhìn quanh, tiếp đó vui mừng hớn hở. Bất quá năm mươi năm con linh thú vẫn không dám có động tác nào, ánh mắt nhìn nhóm người trẻ tuổi tu thuật giả vẫn còn nét sợ hãi. Uy lực của linh thú hoàn quả nhiên cường đại.

Đang trong lúc Hương muốn giải trừ khế ước của linh thú hoàn thì bỗng nhiên cả bầu trời phía bắc trở nên đỏ chói một màu máu. Tất cả những linh thú dưới hoàng cấp đều trở nên bất an, tiếp đó những con linh thú đang vây ở phía bắc bỗng nhiên nhấp nhổm, gầm gừ một trận, sau đó đồng loạt cuồng nộ, gầm thét lao vút về phía bắc trước sự ngơ ngác của cả nhóm người Văn Lục lẫn lão già ngồi trên kim quy.



PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996