Hồn Thuật

Chương 291: Khế Ước






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 291: Khế Ước

Nguồn: tangthuvien


Mọi người nghe thấy tiếng quát hỏi ngạc nhiên nhìn lại đã thấy tên Kiệt Hào biến thành kim thân to lớn đang “tra tấn” chuồn chuồn kim. Tên này thấy chuồn chuồn kim ngoan ngoãn nằm một chỗ tưởng hắn đang cố gắng khôi phục lực lượng thì đời nào chịu để yên. Đợi lão già Linh Thú Môn vừa bị diệt đã vội nhảy ra, thi triển Kim Thân Biến đánh cho chuồn chuồn kim tối tăm mặt mũi.

- Phục hay không? Ra là không phục…

Văn Lục cười khổ:

- Ngươi có để hắn nói không thì bảo?

Chỉ thấy chuồn chuồn kim giơ hai cái chân trước ôm đầu khóc không thành tiếng:

- Oa oa… Ngươi thật vô sỉ, vừa nhảy tới ta đang định nói đầu hàng ngươi đã đánh túi bụi. Oa oa… thật dã man, ngươi đánh chết ta luôn đi.

Kiệt Hào hài lòng phủi phủi tay nói:


- Biết ngươi đã phục nhưng vẫn phải đánh phủ đầu cái đã.

Mọi người tròn mắt…. Tên này đúng là vô sỉ siêu cấp rồi. Vừa lúc này….

“Oanh… long… long…”

Một làn âm thanh như nổ tung trên bầu trời, tạo ra một cơn sóng dữ dội lướt ngang đỉnh đầu tất cả mọi người, xua tan toàn bộ những đám mây đủ màu đang lởn vởn bay lượn.

“Tín hiệu thật cường đại…”

Văn Lục kinh hãi ngẩng đầu lên chỉ thấy ở phía tây nam có một cột sáng khổng lồ chiếu thẳng lên thinh không. Ý nghĩ đầu tiên của mọi người khi thấy cột ánh sáng này đều là “ Hoàng Lệnh”. Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả lần này xem như đã tới ba tháng cuối cùng rồi. Hoàng Lệnh cũng đã xuất hiện, phương hướng chỉ rõ mười mươi. Thậm chí Văn Lục còn tin tưởng rằng, cột sáng này sẽ tồn tại cho đến khi có người nào đó đoạt được Hoàng Lệnh, hơn nữa dù có đoạt được Hoàng Lệnh, e rằng nó vẫn phát ra tín hiệu thông báo ọi người.
Nói như vậy thì kẻ nắm giữ Hoàng Lệnh nhất định là kẻ có thực lực trấn áp quần hùng, nếu không đừng mong sở hữu được nó. Kẻ yếu đuối nếu cố tình tranh đoạt thì Hoàng Lệnh lúc này lập tức trở thành “Tử Lệnh” không sai biệt lắm.
Mấy người đệ tử nữ cùng Na Na nhìn thấy Hoàng Lệnh xuất hiện đều hưng phấn ríu rít nói:

- Mau… mau tới đoạt Hoàng Lệnh. Sưu tầm ngọc bài như thế này vừa khổ vừa mệt. Chỉ cần đủ ba tấm Hoàng Lệnh là ăn ngon ngủ ngon khỏi lo nghĩ về số lượng ngọc bài rồi.

Chỉ riêng cô nàng sát thủ là khinh thường bĩu môi nói:

- Lúc đó sợ rằng còn mất ăn mất ngủ hơn thì có. Không vội… cứ từ từ mà tiến, đợi cho bọn chúng cấu xé nhau tả tơi, chúng ta tới làm ngư ông đắc lợi.

Na Na hồn nhiên ngẩn ra, sau đó ỉu xìu không tình nguyện nói:

- Đám đáng chết kia, sao không để chúng ta lấy Hoàng Lệnh chứ? Đánh đánh giết giết suốt ngày không thấy chán sao?

Mọi người nghe vậy đều bó tay toàn tập với cô bé khả ái này. Chỉ riêng Kiệt Hào vẫn chẳng có chút nào quan tâm tới cái Hoàng Lệnh kia, hai mắt vẫn chừng chừng nhìn chuồn chuôn kim khiến linh thú hoàng sơ cấp này muốn nhân cơ hội náo loạn mà chạy trốn liền đau khổ chấp nhận số phận. Từ trán linh thú hoàng chuồn chuồn kim phóng ra một đoàn quang mang đồ án huyền ảo. Kiệt Hào cũng không khách khí dùng tinh thần dẫn dắt thu nó về trong não hải… chủ tớ khế ước được hình thành.

Cái gọi là chủ tớ khế ước chính là Kiệt Hào và linh thú chuồn chuồn kim có liên hệ tinh thần cực kỳ mạnh mẽ, dù là cách biệt không gian cũng có thể cảm ứng vị trí lẫn nhau, nếu một trong hai có nguy hiểm, bên kia lập tức có thể nhận biết. Nhưng đó chỉ là đặc chưng chung của các loại khế ước, điều riêng biệt của khế ước chủ tớ so với các loại khế ước khác chính là Kiệt Hào hoàn toàn có quyền quyết định sinh tử đối với chuồn chuồn kim. Chỉ cần một ý niệm của Kiệt Hào, thì cho dù là ra lệnh cho chuồn chuồn kim tự sát, hắn cũng không có chút nào phản kháng lại mà y lệnh chấp hành, thậm chí nếu linh thú hoàng chuồn chuồn kim có ý định tạo phản trong đầu, Kiệt Hào liền biết, lúc đó việc đơn giản là bạo phát tinh thần ẩn ký trong linh hồn của chuồn chuồn kim khiến hắn hồn phi phách tán, chết đến không thể chết hơn lần nữa.

Đương nhiên, việc gì cũng có hai mặt của nó, chủ tớ khế ước giữa tu luyện giả và linh thú cũng không hoàn toàn ngoại lệ. Cái “hại” đầu tiên phải nói tới chính là do bị bắt ép, quãng thời gian đầu linh thú đương nhiên sẽ không tình nguyện thực thi các nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho. Nói giỡn sao… chẳng có ai bị ép buộc mà vui vẻ chấp hành nhiệt tình cả. Vì nguyên nhân này cho nên linh thú có khế ước chủ tớ thường thường có sức chiến đấu kém hơn nhiều so với linh thú hoàng cùng cấp bình thường. Không nhìn đâu xa, chỉ cần nhìn mấy con linh thú hoàng của lão già linh thú môn, mặc dù uy áp tỏa ra mười phần cường đại nhưng thực tế sức chiến đấu yếu kém rất nhiều, bởi nhiều, bởi vậy Văn Lục mới có khả năng thi triển hồn thuật lên đồng thời cả bốn linh thú hoàng. Văn Lục biết trước điều này từ trong Đại Việt Bách Khoa Toàn Thư cho nên bố trí được ra một cục diện xoay ngược tình thế như vậy. Tất nhiên cái hại thứ nhất này cũng có thể hoàn toàn khắc phục. Chính là trong quá trình hợp tác lâu dài, nếu chủ nhân mà đối xử với linh thú của mình như một đồng đội đích thực, đạt được sự tin tưởng của linh thú thì mọi việc sẽ trở nên khác biệt so với lúc ban đầu. Nếu không, oán khí của linh thú ngày càng cường đại, không chừng có một ngày nó thừa lúc chủ nhân lơ đãng mà tự bạo ngay bên cạnh thì chết thế nào cũng không biết.

Cái “hại” thứ hai đối với khế ước chủ tớ chính là nếu linh thú có cấp bậc quá cao so với chủ nhân thì hoàn toàn có thể tự mình đơn phương cắt đứt khế ước. Mặc dù điều này cũng khiến chúng nó sụt giảm một chút tu vi nhưng đối với chủ nhân kém xa mình thì đối phó ngược dĩ nhiên là có thừa khả năng. Tình huống này… chậc chậc… kết quả thật không khả quan cho lắm đối với kẻ làm chủ nhân.
Ngoài khế ước chủ tớ, tu luyện giả đối với linh thú còn có nhiều loại khế ước, chẳng hạn như khế ước ngang bằng, khế ước tạm thời, khế ước cộng sinh, khế ước có thời hạn… mỗi thứ đều có nét độc đáo đặc trưng cùng mặt trái tương tự. Bất quá chung quy lại, một khế ước mạnh mẽ đương nhiên là dựa trên sự tin tưởng, tín nhiệm lẫn nhau giữa hai bên, nếu không mọi ước thúc chẳng qua chỉ là biện pháp tình thế không thể áp dụng cho lâu dài được.

Kiệt Hào sau khi ký kết khế ước thì đắc ý nhảy phắt lên lưng linh thú hoàng chuồn chuồn kim ra lệnh nó bay một vòng. Đang lúc chuồn chuồn kim ỉu xìu không tình nguyện “cất cánh” thì thấy Kiệt Hào móc từ trong Mầm Thế Giới ra một viên kim loại tỏa ra quang mang màu bạc nhứ nhứ trước mặt. Chuồn chuồn kim thấy viên kim loại này thì sáng ngời đôi mắt, hưng phấn một ngụm đem nuốt lấy. Chốc lát, toàn thân linh thú hoàng chuồn chuồn kim bùng lên quáng mang chói mắt, tiếp đó long sinh hoạt hổ y như kẻ độ kiếp lúc trước không phải là hắn. Kiệt Hào gật gù tán thưởng nói:

- Sau này theo ta tung hoành. Linh thạch hệ kim ta không có nhiều lắm nhưng đủ cho ngươi ăn… khà khà…

Chuồn chuồn kim lúc trước còn mang biểu tình không tình nguyện giờ cúc cung tận tụy nói:

- Chủ nhân thật là đấng tái thế của hạ thú. Được đi theo chủ nhân anh minh vĩ đại như người thật là phúc phận tu luyện mấy kiếp mới được của hạ thú. Sau này, chủ nhân bảo hạ thú đi hướng đông, tuyệt đối hạ thú không đi hướng tây…


- Ghớm! Không ngờ ngươi cũng có chiêu này. Không đi hướng tây thì đi hướng bắc hướng nam là được chứ gì? Không qua mặt được ta đâu.

- Không… không dám. Trước mặt chủ nhân thông minh thần vũ như người. Hạ thú làm sao có ý niệm đó được…

- Ha ha… coi như ngươi có chút nhãn quang…

- Ọe!!

Mọi người bên ngoài nghe hai tên chủ tớ nhà Kiệt Hào tâng bốc lẫn nhau thì nhịn không được đồng loạt nôn khan. Kiệt Hào vẫn tỉnh bơ vỗ vỗ đầu chuồn chuồn kim nói:

- Không cần để ý tới bọn họ. Bọn họ đang ghen tị với chúng ta thôi…

Vân Trọng không phục, triệu hoán ra Thổ Lân Thú, nhảy phắt lên lưng rồi khoa trương nói:

- Mặt ngươi đúng là siêu cấp dày mà. Ai thèm ganh tị với ngươi chứ? Thổ Lân thú… cho chúng hít khói bụi đi…

- Hả? Dám đua tốc dộ với Lão Kim? Các ngươi tự tin quá nha.

“Vù”

- Đuổi được hãy nói!

“Vù”
truyện copy từ
Văn Lục nhìn theo hai bóng ảnh phía xa bất đắc dĩ lắc lắc đầu:

- Hai cái tên này thật là…

Nói đoạn quay sang phía cô nàng sát thủ xinh đẹp, Văn Lục nói:

- Thu thập xong chưa? Linh thú hoàn vào tay rồi chứ?

- Đã đạt được. Mặc dù linh thú bên trong khá bạo động nhưng tin tưởng một thời gian nữa sẽ sử dụng được.

Hơn nữa Hương có cảm giác chỉ cần chúng ta thu phục linh thú mới hẳn là sử dụng linh thú đó không vấn đề. Cho nên mấy con linh thú bên trong không dùng cũng không sao.

- Ách! Bỏ đi cũng có chút tiếc, dù sao đa số đều là linh thú hoàng.

- Lão đại nói cũng phải! Để Hương nghiên cứu xem trấn áp bọn chúng thế nào.

- Khỏi cần nghiên cứu. Hiện tại chúng ta đi tới chỗ Hoàng Lệnh xuất hiện, hẳn là sẽ chạm trán đám đệ tử Linh Thú Môn.


- Ý lão đại là…

- Không sai! Tóm lấy vài tên “to cao” điều tra một lượt chẳng phải sẽ có phương pháp nắm giữ?

Hương thu hồi đám linh thú vào trong Linh Thú Hoàn, Thủ Hộ Giả Lê không có đối thủ liền đi tới chỗ Văn Lục nhìn ra xa nói:

- Hai tên kia lại dửng mở gì vậy?

- Đua ngựa!

- Á!

Thủ Hộ Giả Lê đủng đỉnh vuốt cằm nói:

- Xem ra ta cũng phải kiếm một con rồng để “đua ngựa” mới được.

- Ặc ặc! Sao không đem nó đi cày thay trâu luôn đi. Ngươi thật là…

- Ha ha! Ta cũng đang có ý này!

“Vù”

Đang lúc Văn Lục và Thủ Hộ Giả Lê còn đang cười nói thì hai bóng ảnh đột ngột xuất hiện, tốc độ vượt xa lúc Kiệt Hào và Vân Trọng chạy đi. Chỉ thấy Vân Trọng kêu oa oa hét lớn:

- Lão đại! Mau chạy a!

Văn Lục nghe vậy ngẩn người, tiếp đó tức giận quát:

- Hai tên khốn khiếp các ngươi chọc phải thứ gì?

Còn chưa đợi Kiệt Hào và Vân Trọng kịp trả lời, tất cả đã nhìn thấy chân trời một mảng đen kịt. Làn sóng hư không nổ lốp bốp lan tới vị trí mọi người đang đứng. Dùng linh thức nhìn rõ, cả đám hít vào một ngụm lãnh khí. Văn Lục vội vã quát lớn:

- Tất cả kết trận. Thổ Lân thú mở đường…

Vân Trọng với bộ quần áo te tua vội vàng ra lệnh cho Thổ Lân Thú. Tên này cũng biết tình thế nguy cấp vội vàng đào ra một thông đạo to lớn đủ để mọi người chui sâu xuống đất.