Hồn Thuật

Chương 267: Thu Hoạch






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 267: Thu Hoạch

Nguồn: tangthuvien


Con vật này có trí tuệ không tầm thường chút nào. Chẳng trách mấy chục năm trước cả đám linh thú cấp cao tới cũng không làm gì nổi nó. Linh thú hoàng được tu thuật giả Đại Việt chia ra làm ba cấp tương đương với cấp mười trở lên tới cấp mười hai. Theo tên bọ hung thủ lĩnh vừa bị Văn Lục sút bay kia thì con quái vật kết hợp giữa linh thú và thực vật kia mặc dù sở hữu thần thông của cả hai nhưng tu vi thì giảm đáng kể so với năm xưa. Trong khi đó dưới sự kết hợp hoàn hảo giữa Bạch Y Công Chúa và Văn Lục thì tu luyện giả cấp mười một sơ cấp Văn Lục vẫn hoàn toàn có sức đánh một trận. Bởi vậy nếu trong tình huống bình thường, Văn Lục cũng không để tu vi của con quái vật kia vào trong mắt. Đáng tiếc là ngoài những thần thông thì độ cứng rắn của những phiến lá cùng tốc độ gần như thuấn di của chúng khiến Văn Lục cực kỳ đau đầu.

“Hống…”


Lại một Long Ảnh gầm thét từ thanh đại đao của Văn Lục lao ra. Đối thủ trước mắt bắt buộc Văn Lục phải dụng mười thành lực lượng. Long Ảnh lao ra cũng không trực tiếp công kích đối phương mà tựa như “nhị long hí châu” nhẹ nhàng uốn lượn vòng quanh bản thể của Văn Lục.

“Uỳnh…”

Con vật đang “hưởng thụ” việc hấp thu lực lượng từ những kẻ bỏ mình trên mặt đất vẫn luôn quan sát Văn Lục. Thấy hắn ầm ầm lao xuống thì cũng không nằm yên chờ chết, hai phiến lá lớn nhất vũ động lập tức vung lên với tốc độ chóng mặt chớp mắt đã đập lên vòng bảo hộ bởi hai Long Ảnh của Văn Lục. Bất quá Văn Lục đã biết khôn, không có đối kháng trực tiếp như những lần trước. Đã biết tốc độ di chuyển của mình chưa chắc đã hơn được những phiến lá này thì ngu ngốc mới đi so tốc độ với nó. Hai Long Ảnh tạo thành một vòng bảo vệ có độ co giãn như vòng phòng hộ của các tu thuật giả hệ thủy. Hai phiến lá khổng lồ đập tới không chiếm được chút tiện nghi nào còn bị long trảo mang hỏa lực lượng thiêu đốt khiến những cái miệng đầy răng nhọn lởm chởm bên dưới kêu oa oa.

Mục tiêu của Văn Lục chín là bản thể của con quái vật. Phóng ra hai Long Ảnh khiến Văn Lục bị tiêu hao khá nhiều lực lượng, cho nên vừa bay xuống cái hố sâu thẳm, vòng ngũ hành kịch liệt hoạt động tích tụ cho công kích tối hậu. Từ trước tới giờ Văn Lục vẫn theo đuổi lối công kích thuần túy lực lượng. Nhằm vào những nơi yếu hại nhất của đối thủ mà ra đòn tất sát, không có chút hoa hòe, phiêu vũ như những công tử thế gia muốn thể hiện mình.

“Oa oa…”

Hơn hai mươi cái miệng phía dưới thấy Văn Lục đã lọt qua tầng công kích của những phiến lá thì kêu lên rữ rội. Sóng âm công kích xuyên qua cả vòng bảo hộ thuần túy bằng hỏa lực lượng của Văn Lục khiến mái tóc dài và bộ áo choàng màu đen của hắn bay phần phật. Văn Lục khẽ nhếch miệng:

“Muốn dùng sóng âm ảnh hưởng tới linh hồn? Đáng tiếc….công kích này còn kém vài bậc.”

Với tu luyện giả khác không thông thạo linh hồn có lẽ vừa gặp đợt sóng âm đầu tiên đã bị trấn tới hôn mê, nhưng mà đối với Văn Lục mà nói công những làn sóng âm dồn dập đổ tới cũng chẳng khác nào mấy cơn gió thoảng qua. Một mình một đao nhăm nhăm bản thể của con quái vật mà lao tới. Văn Lục không tin con quái vật nửa thú nửa thực vật kia lại có thân hình cứng rắn hơn những phiến lá. Thiên đạo ngũ hành rất công bằng, nếu nó đã có những phiến lá vô cùng cứng rắn cùng tốc độ kinh khủng thì không lý gì bản thể lại cứng rắn và nhanh nhẹn hơn được.

Con quái vật dường như cũng phát hiện ra điều này liền tỏ ra hoảng hốt. Lúc trước giấu bản thể dưới lòng đất lại dụng thần thông che đi khiến Văn Lục dù đoán ra nó ẩn nấp phía dưới cũng không cách gì thăm dò ra bản thể để một kích tất sát. Không nghĩ tới chiêu thức thần thông công kích từ xa đã vét sạch đất xung quanh mình nó mà vẫn không làm Văn Lục bị thương. Hiện tại thì lộ ra bản thể để Văn Lục công kích thì chẳng khác nào vác đá tự đập chân mình. Đúng là thông minh một đời, ngu dại trong chốc lát.
Chạy.

Đấu không lại, con quái vật hoảng hốt tính bỏ chạy, cả thân hình như con giun khổng lồ cuộn tròn nhanh chóng giãn ra. Một đầu giun rúc vào lòng đất, những cái chân như những rễ cây vũ động liên hồi nhằm trốn thoát. Đáng tiếc là tốc độ bản thể của con quái vật đúng như Văn Lục dự đoán, chậm như… giun. Với tốc độ như tu luyện giả cấp ba cấp bốn đó mà muốn trốn khỏi Văn Lục đúng là si tâm vọng tưởng.

- Như thế nào không chịu ra ngoài?


- Không… không… bổn công chúa nhất quyết không thèm ra ngoài. Hic híc… con quái vật đó quá ghê tởm.

- Ra ngoài đi! Xong vụ này ta thưởng kẹo.

- Cho kẹo… cũng không. Chết cũng không ra. Đừng hòng lừa được bổn công chúa.

Văn Lục đến đau đầu. Hắn tích súc lực lượng từ tít trên miệng hố bay xuống. Chỉ cần kết hợp với lực lượng của Bạch Y Công Chúa là ra đòn quyết định. Chỉ không nghĩ tới đến phút chót nàng lại dở chứng, nịnh nọt kiểu gì nàng cũng nhất quyết trốn trui chốn lủi trong thanh đại đao, thề không ra ngoài. Không nghĩ tới thân hình ghê tởm của bản thể con quái vật lại dọa Bạch Y Công Chúa khiếp đảm như vậy.
Bất đắc dĩ Văn Lục đành dịu giọng:

- Nếu không ra ngoài thì cũng phải đưa lực lượng ra để ta tiêu diệt nó chứ?

Trầm ngâm một lúc, Bạch Y Công Chúa mới lên tiếng:

- Như vậy cũng được. Nhưng mà ngươi nhất định phải giết chết nó nha. Cứ nhìn thấy nó là bổn công chúa muốn nôn.

Lời vừa dứt, lực lượng ào ào tuôn ra khiến Văn Lục xém chút thất thủ. Nếu Bạch Y Công Chúa chịu ra ngoài điều khiển lực lượng của mình kết hợp với lực lượng của Văn Lục thì sự cộng hưởng tăng lên nhiều. Giờ chỉ tuôn lực lượng ra khiến Văn Lục còn phải tốn tinh thần để điều tiết, không những lực lượng không tăng tối đa như mọi khi mà tinh thần cũng thêm mệt mỏi.
Đao mang từ thanh đại đao chớp mắt lớn lên. Quát lớn một tiếng, Văn Lục chém mạnh đại đao cầm trên tay, thanh đao lực lượng khổng lồ ầm ầm chém xuống.

“Oanh… long long….”

Nơi đao mang chạy qua, không khí như bị chém làm đôi, khí lãng cuồn cuộn tuôn ra tạo thành những tiếng rít gào khiến con quái vật đang chậm chạp chạy trốn cuống cả lên. Bình thường nếu có gặp con quái vật khi còn là bản thể thực vật dù biết tác dụng khổng lồ của tinh hạch nó mang cũng chưa chắc Văn Lục đã động tâm chém giết. Tuy nhiên không gây sự không có nghĩa là không bị gây hấn. Đang yên đang lành bỗng nhiên bị đập ột đập tối tăm mặt mũi, lại trấn ngất hai người, đả thương một đồng đội, dù tâm Văn Lục có hơn tâm phật tổ cũng phải động nộ huống gì tâm cảnh của hắn còn kém xa mức ấy. Không những thế lại còn bị hai thế lực “bắt gian” tại trận làm thân phật của hắn lộ ra ngoài… quy đi xét lại, tội này… đáng chết.


“Bụp…”

Đao mang khổng lồ giống như dao bếp chẻ đôi miệng đậu phụ, bản thể của con quái vật yếu ớt vô cùng không cách nào kháng cự lại một kích tất sát của Văn Lục. Công kích chưa hết đà, Văn Lục cầm đại đao rạch ngang một đường, đao mang khổng lồ đang cắm lên bản thể của con quái vật lập tức chạy dọc từ khúc cuối, chạy xuyên qua lớp đất ngược lên khúc đầu của con quái vật. Đất đai bị đao mang quét qua bị trấn thành bụi phấn, cái hố có bờ vách dựng đứng bị hụt chân liền ầm ầm đổ xuống làm Văn Lục vội vàng tránh né.

Con quái vật bị chẻ làm đôi rống lên thê thảm. Dù đã cuốn những phiến lá cùng hơn hai mươi cái đầu quần vũ chống lại đao mang nhưng xúc tua quá dài khiến nó không thể che chở toàn bộ bản thể. Mà địch nhân của nó là Văn Lục cũng không ngu ngốc đi công kích vào những bộ phận được che chở đó mà nhằm chỗ nào hở nhiều nhất mà chém xuống. Lực lượng lại chạy dọc theo thân hình của nó mà tàn phá làm sự che chở của những phiến lá cùng hơn hai mươi cái đầu có răng nhọn lởm chởm trở thành vô dụng.

Tinh hạch ở giữa thân thể của con quái vật, hai long ảnh đang quay quanh bảo vệ Văn Lục chợt hống lên một tiếng bay dọc theo đao mang lao vào thân thể quái vật, chạy ngược từ trên xuống dưới, chạy qua cắt đứt liên kết giữa tinh hạch và bản thể làm hơn hai mươi cái miệng đang oa oa kêu lập tức ngưng bặt, ba phiến lá đang quần vũ loạn xạ cũng ỉu xìu xuống.

Văn Lục hài lòng với liên hoàn kích của mình, nhảy xuống đáp lên thân thể con quái vật. Dịch nhầy trơn tuột bên ngoài làm hắn mém chút té xuống. Văn Lục bay lơ lửng lên, dùng đại đao bổ thân thể khổng lồ của con quái vật… tiến hành công tác… moi tinh hạch.
Hơn mười phút, vị trí lúc này Văn Lục đáp đã trở thành một cái hố lớn, Văn Lục mặt mày méo xệch may vút ra ngoài. Gắng gượng nôn khan một hồi, hắn mới thoải mái lên một chút. Cứ nhớ tới nhục đoàn của con quái vật nhộn nhạo dưới chân, lại thêm vô số dịch nhầy tiết ra nhơ nhớp khiến người dù kiên cường như hắn cũng mặt mày trắng bệch, bảo sao dụ dỗ kiểu gì Bạch Y Công Chúa cũng không chịu ra khỏi thanh đại đao.

Nhìn viên tinh hạch xanh tỏa ra quang mang xanh biếc trên tay, Văn Lục hài lòng ném nó vào trong Mầm Thế Giới. Lại nhìn ba phiến lá, Văn Lục không khỏi sáng ngời hai mắt. Đồ vật này còn cứng rắn hơn cả thanh đại đao của hắn nha… đúng là thiên hạ kỳ sự nơi nào cũng có. Bỏ qua ba phiến lá này thì đúng là ngu ngốc hết chỗ nói mà. Con quái vật đã chết, Văn Lục nhẹ nhàng chém đứt ba cái xúc tua, giống như con kiến ôm phiến lá đa, hắn giơ tay túm lấy cuống quẳng luôn ba phiến lá vào trong Mầm Thế Giới, sau này có dịp thì nghiên cứu chế tạo vũ khí hoặc áo giáp cũng tốt.

Thân thể bắn vút lên trên không, Văn Lục nhanh chóng bay tới đỉnh núi Văn Tốn đang trông nom ba người bị chấn ngất. Nhìn qua ba người Na Na thấy ngoại trừ bị áp lực quá lớn của con quái vật làm bị ngất thì thương thế cũng không quan trọng. Chỉ có Hồng Hà bị phiến lá đập trúng nên nội thương một chút đã được Văn Tốn cho dụng đan dược, không lâu nữa sẽ tỉnh.

Văn Lục nhìn thấy cảnh này cười khổ. Có chiến đấu mới biết tác dụng chữa thương của đan dược lớn mức nào. Mộc thuật có bên mình mà ngất lên ngất xuống… đến nản. Sau này phải lưu ý chăm lo cho nàng nhiều hơn nếu không cứ chiến đấu lại phải loại nàng ra ngoài thì đúng là mệt người rồi. Lúc trước Na Na mà còn tỉnh thì có khi Văn Tốn và Hồng Hà mỗi người đại chiến một phiến lá cũng không vấn đề gì.
Văn Lục tụ lực lượng bao quanh mọi người rồi nhẹ giọng nói:

- Đi thôi! Tụ họp với đồng đội ở phía tây nào!