Hồn Thuật

Chương 23: Ngũ đại môn phái






Hồn Thuật

Chương 23: Ngũ đại môn phái

Nguồn: tangthuvien





Cả đám hắc y nhân đang hoảng hốt bỏ chạy thì một giọng nói vang lên:
- Đã tới rồi thì hãy ở yên đó!
Người chưa thấy đâu mà tiếng nói đã vọng tới, mọi người đang ngẩn ngơ thì “ầm” một tiếng. Chỉ thấy thủ ảnh đỏ rực rộng lớn hơn hai mươi mét không biết từ đâu xuất hiện trên đầu đám hắc y nhân vỗ xuống. Người bịt mặt còn lại hơn hai mươi người đều cuồng phún máu.


- Chậc chậc! Mấy người tu luyện hỏa thuật này ai cũng oánh trước rồi mới bàn sau! Thật là thống khoái.
Văn Lục mở to mắt nhìn vết bàn tay lớn in rõ trên mặt đất cảm khái. Tiếp đó một bóng người mặc áo lam xuất hiện ở giữa Văn Lục và những người bịt mặt. Nhìn thấy lưng người nọ Ngọc Thanh reo lên:

- A! Là Tản Phong thúc thúc.

- Tản Phong là vị nào vậy?

Văn Lục tò mò ghé đầu sang bên Ngọc Thanh hỏi. Ngọc Thanh hưng phấn giới thiệu:
- Tản Phong thúc thúc là Tản Viên môn trưởng lão đời thứ ba mươi. Tản Viên môn có mười hai trưởng lão, Tản Phong thúc là trưởng lão thứ mười.

- Đứng thứ mười đã lợi hại vậy à? Thế trưởng môn là đời thứ bao nhiêu?
Ngọc Thanh chưa kịp nói thì một giọng khác lại vang lên ầm ầm trong tai mọi người:
- Cái lão điên ngươi cậy nhà gần nhanh chân tới khi dễ bọn nhỏ. Mấy trăm năm rồi không gặp…tính ra oai với bọn ta hả?

Tiếng nói vừa dứt thì bên trái Tản Phong trưởng lão xuất hiện một người gầy gầy, mặc bộ đồ Việt cổ màu trắng. Lão vuốt vuốt bộ râu dài, ách…giống mấy ông bụt trong truyện cổ tích.
Tản Phong trưởng lão nghe vậy thì trợn ngược mắt lên quát to:
- Không phục hả? Ra kia hai ta đánh ba trăm hiệp xem mấy trăm năm nay ai hơn ai. Lần trước ta đốt trụi râu rồi còn không kinh hả.
- Còn tên điên nào bị ta đóng băng ướt tèm nhem như chuột đấy! Đánh thì đánh, ai sợ ai nào.
Hai lão đang sắp “đại chiến ba trăm hiệp” thì một giọng nói thanh thúy từ hướng đông vọng tới.
- Hai lão đầu kia, bao nhiêu tuổi rồi còn làm trò trước hậu bối thế. Thật không ra cái thể thống gì.
Một giọng khác từ hướng tây cũng vọng tới ngay sau đó:
- Ai nha! Hai lão đó tức cái bụng mà. Cái bụng mà tức là phải oánh một trận mà. Chúng ta lại được xem à.
Ở bên phải Tàn Phong trưởng lão thình lình xuất hiện hai người, một nam một nữ.

- Ôi khổ cái thân già! Nhà xa lần nào cũng chạy mỏi chân mới tới.


Giọng nói vừa vang lên thì một người nữa xuất hiện từ hướng tây nam đứng chặn lối đi của đám người hắc y nhân. Văn Lục thấy một lúc xuất hiện năm lão già thì ngạc nhiên không thôi. Tưởng chỉ một hai lão đến là tốt rồi. Chắc đệ tử các phái này đều có người bị giết nên tức mình kéo cả đến. Văn Lục tò mò quay sang Ngọc Thanh hỏi mới biết. Người có dáng “tiên phong đạo cốt” mặc áo màu trắng là Lạc Tiêu trưởng lão, Lệ Sơn phái ở hồ Ba Bể Bắc Kạn. Người nữ duy nhất, cũng làm Văn Lục ngạc nhiên nhất lại là Tịnh Khương đại sư ở Yên Tử môn. Điều ngạc nhiên là Yên Tử môn chẳng phải là phật môn sao?
Người mặc bộ đồ người miền cao, nói cứ thêm âm “à” cuối câu là Giàng A Lung trưởng lão Yên Vân phái tại Lục Yên- Yên Bái.

Người đến sau cùng là người ở xa nhất, trưởng lão Bồn Quan của Quan La môn ở tận Sơn La. Nghe nói môn phái này là nhánh người còn lại của vương quốc Bồn Man trước kia.
Đên tận bây giờ Văn Lục mới biết tới ngũ đại môn phái ở miền Bắc Đại Việt. Thật là mở rộng tầm mắt. Nhìn Ngọc Thanh đang hưng phấn bừng bừng thì đủ biết rằng mấy người này ai cũng có tiếng tăm hết a. Chắc bế quan lâu năm giờ mới xuất môn.

- Giết hết bọn chúng thôi.

Bồn Quan trưởng lão vừa tới đã cất tay dự định tiễn hết sô hắc y nhân này về trầu trời. Tịnh Khương đại sư vội ngăn cản:

- Khoan đã! Trời có đức hiếu sinh, chúng ta là người Đại Việt, là người trọng nghĩa khí không thể ra tay man dợ như vậy được, thả chúng đi thôi.

Nghe Tịnh Khương nói vậy cả bốn người kia thoáng sửng sốt sau đó gật gù đồng ý thả người. Văn Lục thấy vậy thì tức nổ đom đóm mắt. “Mấy cái lão già cổ hủ này, lúc nào cũng trọng nghĩa khí, trọng này trọng nọ. Không biết rằng đánh địch phải giệt cỏ tận gốc sao. Chính vì mấy cái “trọng” của các lão mà nước Đại Việt ta có tu thuật hùng mạnh mà đất nước chẳng cường mạnh tý nào. Đến cả thời hiện đại vẫn còn bị các nước khác khi dễ tận cửa. Thật là…” Nhân từ với địch là tàn ác với mình.Văn Lục đang định ra nói ấy lão “khottamit” này một trận thì Vân Nhi kéo kéo tay áo hắn.

- Văn Lục ca ca…mấy trưởng lão cũng là học theo Long Quân Thiên Đế thôi mà.
- Nhưng mà cái tính “trọng nghĩa khí” với kẻ địch này không thể không bỏ. Không thì chẳng bao giờ nước ta ngóc đầu lên được.

Vân Nhi nhìn năm vị trưởng lão nói:
- Việc gì cũng có mặt tốt mặt xấu của nó. Ca ca muốn nước ta hùng mạnh nhưng các môn phái trong nước đấu đá, tàn sát nhau lung tung hay ca ca muốn nước ta như bây giờ yên bình mà đoàn kết.
Văn Lục sửng sốt, Vân Nhi nói quả thật không sai. Người biết nghĩa khí thì mới tôn trọng người tôn trọng mình. Người đặc biệt để ý đến liêm sỷ của bản thân thì khó có bao giờ làm ra việc tổn hại đồng bào. Nếu bây giờ Văn Lục cố gieo vào lòng những người này sự ích kỷ khát máu thì mai này hậu nhân không biết thế nào được. Yếu hơn một chút nhưng có tranh đấu thì có lớn mạnh. Long Quân Thiên Đế cũng không phải người thường, chắc cũng có lý giải riêng của mình.
“Ài! Thật ấu trí…ta còn phải học nhiều”

Văn Lục thở dài quay sang xoa đầu Vân Nhi:
- Vân Nhi xinh đẹp thông minh. Ca ca thưởng kẹo.
Vân Nhi được khen, mặt ửng hồng ngún nguẩy:
- Ai thèm kẹo chứ? Người ta cũng lớn rồi mà!
Văn Lục ha ha cười kéo Vân Nhi và Ngọc Thanh tới chỗ mấy vị trưởng lão.


- Vãn bối Văn Lục ra mắt các trưởng lão!
Mấy trưởng lão quay lại cười cười, nhìn thoáng qua Văn Lục rồi cùng “Ý” một tiếng sau đó đều nhìn chằm chằm vào hắn. Văn Lục rùng mình: “ta không có bảo bối gì đâu a”.
Tản Phong trưởng lão lúc đầu định vỗ vỗ vai Văn Lục đang tính kêu “tiểu tử…” thì vội chuyển thành: nguồn
- A! Tiểu huynh đệ…dúng là tuổi trẻ tài cao a!

Văn Lục thấy thái độ họ quay sang đối xử ngang hàng thế cũng ngạc nhiên không thôi. Không biết là mình có cái gì để họ chú ý vậy. “Không phải giết người cướp của chứ?” Văn Lục thầm chột dạ nhưng mặt vẫn tươi cười:

- Đa tạ các trưởng lão đã trợ giúp!
Không đợi năm trưởng lão khách khí Văn Lục đã tiếp tục:
- Vãn bối vâng mệnh sư phụ xuống trợ giúp đánh lui quân xâm lược nhưng mà bây giờ tu chân tống tham gia vào. Kính nhờ các trưởng lão ra tay tương trợ, vãn bối cảm kích thật nhiều.
Lạc Tiêu trưởng lão Lệ Sơn phái cười to vỗ vai Văn Lục hào sảng nói:
- Tiểu huynh đệ yên tâm, chuyến này năm nắm xương già chúng ta sẽ trợ giúp huynh đệ đánh lui hết thảy bọn chúng mới thôi.

Văn Lục ngẩn ngơ, tưởng phải tốn một phen “nước bay tung tóe” mới mời được mấy lão trợ giúp. Ai dè chưa kịp nói hết vấn đề đã được cả năm người đồng ý. Văn Lục lén nhìn mấy lão thầm nghĩ: “Vụ này lạ à nha! Không biết là mấy lão bị sao vậy nhỉ? Mặc kệ…cứ nhờ mấy lão trợ giúp qua nhiệm vụ cái đã.”
Cùng lúc Văn Lục nói chuyện với năm trưởng lão thì vua quan triều đình Đại Việt cũng thực hiện nghi lễ cúng bái tổ tiên. Xin tổ tiên hiển linh trợ giúp quân dân Đại Việt đánh tan quân Tống bảo vệ giang sơn nước nhà.

“Oài! Người trợ giúp đứng cả ngoài này chẳng thấy ai ra tiếp đón. Cứ ngồi trong đó làm gì?” Văn Lục vừa lầm bầm xong thì nghi lễ cũng hoàn tất. Đích thân Nguyên Phi và Thái Úy ra cám ơn năm trưởng lão và Văn Lục. Sau đó mời mọi người về khu khách quý của cung đình dự tiệc.

Văn Lục cực kỳ ghét mấy cái vụ lôi thôi này, nhưng mà phải tiếp đón mấy trưởng lão nên hắn cũng ph�ải vác khuôn mặt cười cười mà tham gia.

Sáng sớm hôm sau được tin ba ngày sau sẽ tổng xuất quân tới phòng tuyến, Văn Lục tính lôi Vân Nhi ra ngoại thành. Tuy nhiên dạo này Vân Nhi và Ngọc Thanh luôn ở cạnh nhau nên không còn cách nào khác hắn đành phải kéo cả hai đi.