Hồn Thuật

Chương 199: Nhân, Địa, Thiên, Không






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 199: Nhân, Địa, Thiên, Không

Nguồn: Tàng Thư Viện




Tin tức hai “quái vật” khủng bố bỗng nhiên từ bỏ không thi đấu mặc dù làm oanh động cả đám đệ tử tới quan khán cho tới các thí sinh còn trụ lại nhưng cũng không khiến Việt Thuật Đại Hội xảy ra vấn đề gì. Ngày hôm sau vòng đấu chọn ra mười lăm thí sinh xuất sắc vẫn được tiến hành.

Tổ đội quái vật số mười hai vẫn bình thản xem các trận đấu như chưa có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa lão đại của tổ đội còn không ngừng phân tích các tình huống trên võ đài giúp các thành viên nâng cao kinh nghiệm chiến đấu, những thí sinh đứng bên cạnh cũng thu được lợi ích không nhỏ, ánh mắt nhìn về phía Văn Lục càng thêm kính sợ.

Thực tế mấy năm trước Văn Lục cũng không tới nỗi nhìn đâu cũng thấy sơ hở như hiện tại. Chỉ là kỹ năng phụ trợ hồn thuật tầng thứ ba làm khả năng tư duy của hắn ngày tiến ngàn dặm. Nhất là những kinh nghiệm trong các tiểu thuyết cũng làm hắn càng thêm có kinh nghiệm phong phú hơn nhiều so với đám công tử tiểu thư ngày ngày chỉ biết cắm đầu tu luyện.

Tất nhiên cũng không phải ai cũng yếu kém, mấy người lọt vào top mười lăm đều là những tay lão luyện, kinh nghiệm đầy mình. Thường thường qua ba mươi tuổi sẽ được gia tộc hoặc đại môn phái cử đi khảo hạch làm nhiệm vụ trong các giới. Đó là những nhiệm vụ đôi khi còn nguy hiểm hơn so với nhiệm vụ hồn ngọc, sinh tử một đường cho nên ai nấy đều trở nên mạnh mẽ, nhóm người Văn Lục cũng thu được lợi ích không nhỏ.
Mỗi ngày một vòng, qua một ngày nghỉ, mười hai tháng giêng năm 2009 trận chung kết diễn ra tưng bừng khiến ai cũng phấn khích. Trong số mười người nguy hiểm thì có ba người chiếm ba vị trí của top bốn người chung kết này. Người thứ nhấtlọt vào top bốn người không ai khác ngoài dự đoán chính là một bạch diện thư sinh, khuôn mặt ngàn năm băng lạnh, vũ khí duy nhất của hắn là một thanh kiếm lúc nào cũng được hắn ôm trong lòng. Trần Tiêu này ngoài việc ăn thiệt thòi trong trận đấu với Nguyệt thì hắn một đường thế như trẻ tre vọt lên không ai cản nổi. Đáng nói là với tâm cảnh còn có phần hơn lão đại của tổ đội quái vật số mười hai, hắn chỉ cần nhìn đối thủ ra chiêu một lần liền nhìn ra sơ hở. Bởi vậy làm các thí sinh ớn lạnh là cho tới giờ hắn vẫn chưa phải dùng tới tuyệt chiêu “Hắc Ám Ăn Mòn” của hắn lúc thi đấu với Nguyệt.

Ấn tượng mà Trần Tiêu để lại đối với các đối thủ chính là dù ngươi công kích thế nào hắn vẫn điềm nhiên tránh thoát, nhưng một khi kiếm rời vỏ đi theo chính là một lôi đình nhất kích, một kiếm thấy máu, điểm chúng yếu điểm khiến đối thủ mất đi sức phản kháng. Với phong cách thi đấu như vậy, những thí sinh được sắp xếp thi đấu với hắn đều lạnh hết cả người. Nếu để hắn bằng cấp với Văn Lục thì cho dù hồn thuật của hắn mạnh mẽ cũng không có chắc phá nổi tâm cảnh của hắn. Đây chính là điều Văn Lục nhận ra khi quan sát các trận đấu của Trần Tiêu, đối thủ này quá lợi hại. Văn Lục có thể khẳng định không lâu nữa cái tên Trần Tiêu sẽ làm nên mưa gió ở Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả.

Người thứ hai lọt vào top bốn người của trận chung kết là một vị nam đệ tử tới từ Văn Lang Thiên. Người này cũng chính là người cầm đầu của nhóm chín người trung lập không theo “đảng phái” nào của hai cô gái. Người này cũng như Duy An, lúc nào cũng vác khuôn mặt lạnh lùng không quan tâm mảy may tới người khác. Theo lí lịch của hắn trên Bảng Ngọc thì nam đệ tử này có tên là Thiên Vân, ba mươi lăm tuổi, cấp tám sơ cấp hoả thuật. Kiệt Hào ở vòng đấu chọn ra tám người gặp hắn cũng bị một ngọn lửa của hắn đốt cháy, bùng nổ bật ra khỏi võ đài.

Nói tới cái tên Thiên Vân thì phải nhắc tới phương pháp đánh giá thiên tài trên Văn Lang Thiên. Ở trên Văn Lang Thiên những thiên tài trẻ tuổi có bốn cấp độ đánh giá chính là Nhân, Địa Thiên, Không tương ứng với bốn bảng xếp hạng.


Ở cấp độ Nhân, những thiên tài trẻ tuổi này ít nhất phải có Mầm Thế Giới từ cấp bảy trở lên, và ba mươi tuổi phải đạt tới cấp sáu thì được tính vào thiên tài Nhân Cấp. Người có Mầm Thế Giới cấp chín trở lên và trước ba mươi tuổi phải đạt cấp bảy thì liền được xếp vào dạng thiên tài Địa cấp.

Người có Mầm Thế Giới cấp mười trở lên và trước ba mươi tuổi phải đạt cấp tám thì tương ứng xếp vào dạng thiên tài cấp thiên và những người này đều có chữ “Thiên” ở trước tên của mình. Thiên Vân này chính là một trong những người thiên tài thuộc cấp Thiên.
Cấp cao nhất phải kể tới là những tuyệt thế thiên tài cấp chữ “Không”. Không ở đây ám chỉ chính là thiên tài thuộc phạm vi không gian chứ không thuộc phạm vi “giới” nữa rồi. Người thuộc cấp “Không” này phải có Mầm Thế Giới cấp mười trở lên và trước ba mươi tuổi phải vượt qua cấp chín của tu thuật giả. Cấp chín a, đây chính là cái mốc cực kỳ quan trọng đối với một tu thuật giả. Bởi thế những người thuộc dạng này thì ngay cả những trưởng bối, trưởng lão của các đại môn phái trên Văn Lang Thiên cũng không dám coi thường.

Chỉ những người thuộc cấp Thiên hoặc cấp Không mới có tư các đưa hai chữ này xếp vào trước tên của mình. Bởi thế trên Văn Lang Thiên không có ai dám đặt tên con mình bằng hai chữ này cả. Bởi đây chính là tiêu trí đánh giá tiềm năng của một người do vạn vạn người xét duyệt chứ không do một cá nhân nào. Trên Văn Lang Thiên có câu “nếu ngươi bỗng nhiên gặp một kẻ có chữ “Không” đứng đầu thì tốt nhất đừng trêu trọc vào, kẻo hậu quả e rằng cực kỳ khủng bố”. Những người như thế này có vô số thế lực mời chào, chống lưng. Không nói tới thực lực của hắn, chỉ nói tới những thế lực sau lưng cũng đủ đè bẹp vô số những môn phái cao cấp dưới nhân gian như Lệ Sơn phái rồi.

Tương đương với bốn cấp độ thiên tài có bốn bảng Nhân, Địa, Thiên, Không tương ứng. Trong mỗi cấp độ cũng có kẻ yếu người mạnh cho nên cứ qua mười hai năm bốn bảng lại tổ trức trọn lọc ra những người đứng đầu trong bốn bảng. Bất quá ngay cả cấp độ Thiên cũng có vài vạn người cho nên xếp trong top một trăm đã là cực kỳ vinh hạnh. Thiên Vân kia đặt lên Văn Lang Thiên cũng không biết xếp thứ mấy ngàn, mấy vạn trong bảng chữ Thiên nhưng là đặt xuống nhân gian liền nhảy vào top bốn ngồi, vậy mới biết đám đệ tử tới từ Văn Lang Thiên xuống nhân gian “mũi cao hơn mắt” cũng không có gì là ngạc nhiên. Thiên tài dưới nhân gian mặc dù khủng bố nhưng nếu đem so sánh với cấp độ chữ “Không” thì còn phải “ngẩng mỏi cổ” dài dài.

Người thứ ba lọt vào top bốn người chính là cô nàng Thanh Thanh bí ẩn tới từ Văn Lang Thiên. Với vô số chiêu thức khủng bố, nàng ta là nữ tử duy nhất lọt vào vòng trung kết. Tới từ Văn Lang Thiên cho nên công pháp của nàng có phần nhỉnh hơn so với những người tới từ nhân gian. Mặc dù kinh nghiệm thi đấu còn thiếu nhưng qua các trận đấu nàng dần trưởng thành, cộng với các chiêu thức khủng bố của nàng, lọt vào trung kết cũng không phải là do may mắn.

Mà gây xôn xao dư luận không phải là ba người kia mà là một nam đệ tử tới từ Tản Viên môn. Cứ xem qua lí lịch của hắn trên Bảng Ngọc, mọi người đều không khỏi trợn mắt há mồm. Bắt đầu tham dự Việt Thuật Đại Hội, thông tin trên Bảng Ngọc của hắn chính là. “Lập Hùng, hai mươi lăm tuổi, cấp bảy sơ cấp hoả thuật.”

Qua vòng đấu loại thứ nhất: “Lập Hùng, hai mươi lăm tuổi, cấp bảy trung cấp hoả thuật”. Vòng đấu bách cường: “Lập Hùng, hai mươi lăm tuổi, cấp bảy đỉnh phong hoả thuật”.
Nhiều người còn đang ôm đầu kêu khổ, tên này có còn là người không chứ? Qua vòng đấu chọn ra ba mươi người, hắn lại tiếp tục gây ngạc nhiên: “Lập Hùng, hai mươi lăm tuổi, cấp tám sơ cấp hoả thuật.”


Quá tà môn, chính là đánh giá dành cho Lập Hùng. Hắn tu luyện hoả thuật thiện nghệ bùng phát. Cứ gặp đối thủ mạnh là lại lâm vào điên cuồng, chiến đấu… mù trời, không mảy may thương xót thân thể, kết quả là xong trận đấu… cấp độ bỗng nhiên tăng lên.
Đúng là cắm đầu tu luyện trăm năm chưa chắc đã bằng ba lần chiến đấu. Tiềm năng của tên Lập Hùng này cũng quá kinh người, gặp mạnh hắn càng mạnh, trừ khi vượt trội hoàn toàn so với hắn, nếu không kiểu gì cũng bị lối đánh điên cuồng không tiếc mạng của hắn làm cho rớt đài. Vân Trọng bị loại khỏi vòng tám cũng chính là tác phẩm của Lập Hùng. Hai tên điên cuồng chiến đấu gặp nhau, kết quả Vân Trọng sau khi chật vật bay ra khỏi võ đài tức giận gầm rú:

- Con mẹ nó! Hoá ra lão tử chưa được tính là cuồng chiến a! Không được, lần sau gặp lại biết tay lão tử.

Quả nhiên là hai thí sinh thú vị.

Vòng chung kết diễn ra vào ngày mười hai tháng riêng. Sáng sớm, các đệ tử đều kích động bừng bừng hưng phấn chạy tới khán đài. Đỉnh núi trung tâm tam cấp đồ án các trưởng lão liên hiệp bố trí, mười tám võ đài thu gọn thành hai võ đài khổng lồ, đường kính rộng tới sáu ngàn mét, đủ cho hai thí sinh bay nhảy thoải mái. Nhìn võ đài trước mắt, nếu một trong hai đối thủ là người tới từ U Long môn thì hẳn phần thắng sẽ nghiêng về bọn họ. Chỉ tiếc U Long môn đều thiện nghệ về ám sát và ẩn nấp cho nên trong các vòng đấu trước lại bị hạn chế không gian võ đài mà dần dần bị loại hết không có ai lọt tới vòng này cả.

Bốn người lọt vào vòng chung kết sẽ lần lượt đấu với ba đối thủ còn lại, ai thắng cả ba sẽ đoạt giải nhất và phần thưởng là một món vũ khí cấp mười hai, phần thưởng trong mơ của bao nhiêu đệ tử. Điều đáng nói là vũ khí này người đoạt giải nhất có quyền lựa chọn, ví dụ như được phép chọn kiếm hay đao… lại còn có quyền chọn hệ theo đặc tính Mầm Thế Giới của mình. Điều này mới khiến các thí sinh lâm vào điên cuồng. Ách, đương nhiên loại trừ lão đại tổ đội số mười hai và thủ hộ giả Lê ra.

Văn Lục thì thèm đỏ mắt nhưng là nhiệm vụ sư phụ giao không thể không hoàn thành a. Còn thủ hộ giả thì có “thần kiếm” rồi còn mơ mộng cái vũ khi kia làm gì cho phiền não.