Hồn Thuật

Chương 177: Kim Hệ So Tài






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 177: Kim Hệ So Tài

Nguồn: Tàng Thư Viện


Kiệt Hào không lên tiếng. Hắn biết, Lê Long Vân ngoài việc thực lực mạnh mẽ ra thì về khoản “âm hiểm” cũng không kém gì mình. Vừa đấu pháp, tên đáng khinh Lê Long Vân này còn luôn mồm đả kích nhằm làm cho Kiệt Hào phát khùng và lộ ra sơ hở. Mà không chỉ đối với Kiệt Hào, khi thi đấu với bất cứ đối thủ nào hắn cũng thế. Chỉ tiếc là qua hai năm thí luyện sinh tử cùng đồng đội, tâm tình của Kiệt Hào cũng tiến một bước dài. Bởi vậy “tâm chiến” của Lê Long Vân hoàn toàn vô tác dụng.

Lê Long Vân đương nhiên cũng không phải kẻ ngu, sau mấy lần giao thủ lập tức hắn đã nhận ra điều này. Bởi vậy hắn cũng không thèm “lải nhải” nữa chuyên chú cao độ vào trận đấu.

Một người đứng múa dưới mưa khiến cho không hạt mưa nào rớt vào người, hơn nữa còn phải phản ngược trở lại những hạt mưa đó để ngăn cản những hạt mưa khác. Đây chính là miêu tả rõ nét nhất tình huống hiện giờ của hai người Kiệt Hào và Lê Long Vân.


Hai người đứng hai đầu võ đài, đôi tay không ngừng điểm điểm vẽ vẽ, xung quanh cả hai là một màn dạy đặc kim ảnh như những mũi trâm lao vào nhau phát ra âm thanh chát chúa khiến nhiều đệ tử trên khán đài phải vận lực lượng ngăn cản âm thanh đó lại. Giữa vô số kim lực lượng bay đầy cả kết giới như vậy thì đòi hỏi tinh thần của cả hai phải mạnh mẽ tới cỡ nào mới điều khiển hoàn mỹ chúng. Chỉ cần một trong hai người sai sót để một cây kim lọt qua, vậy thì chờ đợi hắn là cả trời kết giới kim ảnh ập xuống. Đúng là đi chân trần trên lưỡi đao mà…

Không đầy năm phút, khuôn mặt của Kiệt Hào đã đỏ bừng. Kiệt Hào gầm lên phẫn nộ, hai tay đồng thời cấp tốc bung ra tạo nên hai quang mang kim ảnh hình đao, nháy mắt đã lướt tới trước mặt Lê Long Vân khiến thiên tài tới từ Tản Viên môn kinh hãi gần chết.

“Hâm à! Ngươi làm vậy chắc chắn bị biến thành con nhím”

Lê Long Vân chưa kịp nói hết thì hai lưỡi đao mang kim lực lượng đã ập tới khiến hắn phải vội vàng ngừng thi triển kim thuật để lách người sang bên.

Mà Kiệt Hào phía đối diện bỗng nhiên bỏ qua phòng thủ đám kim lực lượng hình trâm kia để phản kích ra hai đao mang thì đương nhiên sẽ bị cả đám kim lực lượng kia tập kích rồi. Đang lúc mọi người tưởng tượng Kiệt Hào bị bắn lỗ chố thành tổ ong thì tất cả đều bị tình huống trên võ đài dọa nhảy dựng.

Chỉ thấy Kiệt Hào ngửa mặt lên trời “hống” một tiếng, tiếp đó toàn thân hắn như hiệu hứng lan tràn, từ đầu tới chân bỗng chốc bị chuyển sang màu kim sắc óng ánh.
Trên vị trí các trưởng lão đang ngồi cũng không ít trưởng lão giật mình. Thậm chí có người còn kinh hô:

- “Kim Thân Biến”? Không ngờ tiểu tử này thiên phú lại kinh người như vậy.

Các vị trưởng lão cũng không ngạc nhiên trước sự thất thố của trưởng lão kia. Bởi vì họ biết tuyệt chiêu Kim Thân Biến này ít nhất phải đạt từ cấp tám đỉnh cao hoặc cấp chín kim thuật trở lên mới lĩnh ngộ được. Nhưng Kiệt Hào mới bao nhiêu, chỉ là cấp bảy đỉnh phong a… quả là dọa người mà.

Trên võ đài chỉ thấy chớp mắt, toàn thân Kiệt Hào liền biến thành một khối kim loại màu xám bóng bảy lóe lên những ánh kim chói mắt.
Cũng vừa lúc đó, rợp trời kim ảnh hình trâm ầm ầm đổ tới va chạm lên thân thể kim loại của Kiệt Hào phát ra những tiếng leng keng rồi rớt sạch xuống dưới đất.
Lê Long Vân ở phía đối diện sau khi tránh được hai đao mang kim lực lượng cũng vừa lúc chứng kiến quá trình biến thân của Kiệt Hào. Sửng sốt một hồi, Lê Long Vân thu lại vẻ cười cợt lúc đầu mà tỏ ra trịnh trọng.

- Được… ta thừa nhận đã đánh giá quá thấp ngươi. Đúng rồi, mấy chiêu phi đao phi trâm dù có kỹ sảo tới mấy giờ đối với chúng ta quả là vô tác dụng. Đã vậy chúng ta liền đánh bài ngửa đi”.

Lê Long Vân nói xong lập tức gầm lớn, dưới con mắt ngạc nhiên há hốc mồm của đám đệ tử đang quan khán trong chớp mắt, toàn bộ thân thể của Lê Long Vân cũng biến thành… kim loại.
Một đệ tử lắp bắp:

- Này này… thiên tài giờ không đáng giá vậy à? Con bà nó, quá là điên cuồng rồi.

- Đúng là mấy tên nghịch thiên, không ngờ tu vi thấp vậy đã lĩnh ngộ ra được kim lực lượng tầng cao. Còn có để người khác sống không chứ?


- Đời thật bất công a.

- Phải phải…

Một vị trưởng lão ngồi gần đó quay lại quát:

- Hừ! Nếu các ngươi cũng làm được vậy thì các ngươi đã trở thành hạch tâm của môn phái rồi. Còn ngồi đây than ngắn thở dài à?

Nghe vị trưởng lão kia nói vậy, tất cả đều cúi đầu ủ rũ. Cùng là đệ tử, sao cách biệt lớn vậy?

Mà lúc này trên võ đài, từ cánh tay phải Kiệt Hào kim lực lượng cuồn cuộn đổ về nhanh chóng hình thành một cây đại đao. Mọi người để ý liền thấy cây đại đao này giống y hệt cây đao của lão đại tổ đội số mười hai đang dùng. Xem chừng các thành viên đều sùng bái lão đại của mình tới cực điểm rồi.

Ở phía đối diện, từ cánh tay phải của Lê Long Vân cũng hình thành một cây kiếm. Nhìn vào lưỡi kiếm, người ta liền cảm giác mát lạnh sau gáy… quả là sắc bén.
Cả hai đối thủ gầm lên một tiếng rồi lao vút về phía đối thủ. Một trận đấu thuật pháp bỗng chốc trở thành một trận đấu võ lâm giang hồ. Nếu có khác chỉ là hai đối thủ đều là người kim loại. Những chiêu kiếm tinh sảo, những đường đao trực tiếp khiến khán giả muốn sôi trào máu nóng.

Bất quá nếu người nào tinh ý liền phát hiện ra thực tế Kiệt Hào đang ở thế hạ phong. Lê Long Vân vận dụng kiếm cực kỳ hoàn mỹ, chiêu thức đa dạng khác xa Kiệt Hào chỉ cắm đầu cắm cổ chặt chém. Hơn nữa lưỡi kiếm của Lê Long Vân cũng đã phát huy tối đa thuộc tính của kim lực lượng đó là sắc bén, là xuyên thấu.
Trong khi đó Kiệt Hào còn quá cứng nhắc trong việc điều khiển vũ khí của mình. Ngay cả Văn Lục đứng dưới võ đài cũng nhịn không được mắng một tiếng:

- Ngu ngốc! Kim lực lượng lại đem dùng như thổ hệ. Mà ngươi… cũng quá cứng nhắc rồi.

Kiệt Hào cả người đang bị kiếm sắc bén của Lê Long Vân đâm thủng lỗ chỗ vài nơi ở bụng và tay chân nghe thấy lời của Văn Lục thì giật mình. “Một lời tỉnh người”…. đúng là kim lực lượng thì phải sắc bén, phải cứng rắn như cột chống trời. Nhưng kim lực lượng thì không được mềm dẻo sao?

Tất cả mọi người đều nhìn vẻ điên cuồng đâm chặt của Kiệt Hào tưởng hắn phát cuồng vì yếu thế hơn đối thủ. Nhưng Lê Long Vân đang thi đấu thì lại khiếp sợ, bởi vì hắn chợt nhận ra đối thủ của mình đang chiến đấu theo bản năng. Vậy tinh thần hắn tập trung đi dâu…

“Lĩnh ngộ?”

“Trời ạ! Là lúc nào mà còn có tâm tình đi lĩnh ngộ chứ?”

Mặc dù khiếp sợ trong lòng, nhưng Lê Long Vân quả nhiên cũng là một người chính trực. Hắn không lợi dụng cơ hội này đem đối thủ diệt mà lại giảm nhịp độ trận đấu.
Mười lăm phút sau, Kiệt Hào như phát điên, cười lớn:


- Ha ha! Hóa ra là vậy… hóa ra là vậy…

Nói đoạn thu đao trở về, thoáng chốc đã vọt tới đầu kia võ đài, mà Lê Long Vân cũng không đuổi theo lặng nhìn đối thủ của mình. Trong mắt Lê Long Vân thì Kiệt Hào đã biến đổi… Cảm giác Kiệt Hào mang lại cho hắn là cực kỳ áp bức, dường như mười lăm phút vừa rồi rất quang trọng với Kiệt Hào khiến hắn trở nên đáng sợ hơn nhiều. Thậm chí lúc này Lê Long Vân còn có chút hối hận là mình không thừa cơ lúc đó mà diệt đối thủ này, đồng thời cắt đứt lĩnh ngộ của hắn.

Bất quá ý nghĩ này chỉ thoáng qua liền bị hắn loại bỏ. Không nói tới lòng kiêu ngạo của thiên tài đối với thiên tài, mà từ trong tâm khảm con người Đại Việt hầu hết đều đối với đồng bào mình một cách quang minh chính đại, đối với địch nhân mới tàn nhẫn không khoan nhượng. Mà hai người này đương nhiên không phải địch nhân rồi.
Kiệt Hào cũng hướng về phía Lê Long Vân một ánh mắt cảm kích. Bất quá ngay sau đó là một luồng chiến ý phô thiên địa, bao chùm toàn bộ kết giới khiến Lê Long Vân cũng phải hưng phấn quát to:

- Tới…

Trong chớp mắt, Kiệt Hào đã vọt qua một phần ba võ đài, thanh đại đao trong tay bỗng chốc lớn lên khủng bố, dài hơn hai trăm mét, bản to tới vài chục mét. Kiệt Hào vung tay chém xuống một kích kinh thiên khiến cho hô hấp của đám đệ tử trên võ đài nhịn không được cũng phải dồn dập. truyện copy từ

Mà thanh kiếm trong tay Lê Long Vân cũng biến lớn giơ cao lên trên đầu đón đỡ.
Nhưng là khi hai thanh binh khí khổng lồ vừa chạm vào nhau thì liền có biến. Thanh đại đao đang cứng rắn tưởng chừng không gì không phá bỗng chốc mềm oặt xuống, mũi đao quặt xuống đập tới sau lưng Lê Long Vân.
Lê Long Vân kinh hãi gần chết vội vàng vận lực lên tay phải, thanh đại kiếm của hắn nháy mắt biến thành dải lụa, một đầu nằm trong tay Lê Long Vân, một đầu lại quấn chặt lấy thanh đại đao trên bầu trời. Lê Long Vân giật mạnh, cả người bắt vút lên trên tránh thoát cú tập kích bất ngờ của mũi đại đao.

Nhưng khi Lê Long Vân vừa nhảy lên trên không ngang bằng với vị trí lưỡi đao cả thanh đao to lớn bỗng chốc co rút, tiếp đó thanh đao biến thành kim lực lượng như những mũi tên rợp trời bắn tới Lê Long Vân. Mức độ điều khiển lực lượng linh hoạt của Kiệt Hào nhanh tới vậy cũng khiến Lê Long Vân giật mình thon thót.
Bất quá Lê Long Vân ngay lập tức bật cười:

- Vô dụng! Ta đang ở dạng thân thể kim loại a!

Nhưng Lê Long Vân vừa đón nhận làn mưa kim trâm xong, chưa kịp cười nhạo Kiệt Hào làm việc vô nghĩa liền thấy một vật đen thù lù to bằng tòa nhà ba tầng đập tới.

- Chết băm… ra là “hoa chiêu”….