Hồn Thuật

Chương 168: Kỳ Phùng Địch Thủ(2)






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 168: Kỳ Phùng Địch Thủ(2)

Nguồn: Tàng Thư Viện


Trần Đông không thể tưởng tượng nổi lúc trước hắn với tốc độ tay khủng bố của mình khởi động pháp bảo không ngờ lại bị Hương nhìn ra điểm yếu của Ngự Bảo Chung. Pháp bảo này uy lực kinh khủng, nhưng để khởi động nó thì cũng gần như đồng thời phải điểm lên hai mươi mốt vị trí đặc biệt đó mới khiến Ngự Bảo Chung phát huy tối đa sức mạnh của nó. Chính vì vậy Hắc Sát Nhất Cấp Đồ Án của hương có lực lượng vượt cấp nàng cũng phải chịu lép vế trước pháp bảo này. Bí mật về Ngự Bảo Chung ngoài vị trưởng lão chế tạo ra nó và Trần Đông đang sử dụng, hầu như không có người thứ ba biết rõ. Nhưng là hắn trăm vạn lần không tưởng tượng nổi, Hương chỉ nhìn qua hắn khởi động một lần liền nắm rõ điểm yếu của chiếc chuông này.

Việc Hương phát hiện ra hai mươi mốt điểm giao nhau kia cũng chẳng có gì đáng nói, điều làm cho Trần Đông kinh hãi gần chết là hai mươi mốt điểm này không phải cứ điểm tới là xong, mà thứ tự điểm cũng phải tuân theo một quy tắc nhất định.


Trần Đông lại quên mất Bạch Ngân Diện Tiên Tử kia ngoài việc đoạt quán quân hạng mục binh pháp, nàng còn là sát thủ. Mà hắn lại dám đùa giỡn với khả năng quan sát của thiên tài sát thủ sao… đúng là tự rước nhục vào bản thân mà. Hương nhìn qua Trần Đông khởi động Ngự Bảo Chung thì không những phát hiện ra quy tắc “tắt” cái chuông đó, mà còn phán đoán ra một quy tắc khác để “hủy” luôn Ngự Bảo Chung. Việc này cũng giống như một chiếc máy điện tử, ngoài việc khởi động và tắt ra thì còn một nút “tự hủy”. Mà bất hạnh thay cho Trần Đông là Hương lại “tìm” thấy cái “nút hủy” đó.

Hơn ba mươi mũi nhọn hắc ám kia thực ra cũng là một kỹ năng của thanh trùy thủ của Hương. Trước lúc Hương gặp Na Na, nàng và tổ đội của nàng khi tham gia hồn ngọc đầu tiên đã nhận được phần thưởng này, một thanh trùy thủ cấp bảy sơ cấp hắc ám.
Khi đó, Văn Lục cũng tính càn quét các khảo nghiệm hồn ngọc để truy lùng phần thưởng. Tuy nhiên hắn chỉ kịp tìm ra một thanh kiếm hệ mộc cho Na Na thì bị truyền tống lên hành tinh Klake, khiến hắn tới giờ vẫn còn tiếc hùi hụi mấy món phần thưởng đó.

Trần Đông sau giây phút ngẩn người cũng nhanh chóng khôi phục lại tâm trí. Dù là mất pháp bảo nhưng hắn hiện tại cũng gần như ở trạng thái sung mãn nhất, hơn nữa vừa rồi những mũi nhọn hắc ám kia cũng đã để lộ ra vị trí của nàng sát thủ, bởi vậy Trần Đông rất nhanh đã chĩa cây Phong Đạn của mình về đó.

Chỉ là Trần Đông chưa kịp “nhả đạn” thì bên phải hắn, linh thú Tỏa Phong đang bay chập chờn bỗng nhiên kêu lên rối rít, kinh hoảng truyền tín hiệu cầu cứu tới chủ nhân. Trần Đông vội vã quay nhìn sang liền sợ ngây người. Chỉ thấy một cái miệng đỏ lòm to lớn tới hơn ba mét một ngụm nuốt chửng luông linh thú Tỏa Phong của hắn.

- Cái quái gì vậy?

Trần Đông thất thần thì thào, vô thức quay nòng cây Phong Đạn về Hướng đó mà điên cuồng bắn phá. Ở phía tay phải của Trần Đông là một màn dọa cho hơn năm mươi ngàn đệ tử nhảy dựng. Một con mãng xà to lớn, dài tới hơn một trăm mét thình lình xuất hiện, một ngụm đem con Tỏa Phong nuốt gọn. Lúc này trong đầu mọi người đều ngây ngốc tự hỏi mình dưới cú đớp vô thanh vô tức đó liệu có thoát ra được?

Mà Trần Đông lúc này cũng đã hồi tỉnh lại từ trong điên cuồng. Tầng tầng lớp lớp thủ đoạn của Bạch Ngân Diện Tiên Tử khiến hắn xém chút muốn hỏng mất. Cảm giác tương thông giữa chủ nhân và linh thú Tỏa Phong của hắn cũng biến mất. Xem ra cứng như “viên cầu” Tỏa Phong kia cũng không chống nổi sự tiêu hóa của con mãng xà hắc ám hệ. Điều làm cho Trần Đông cứng lưỡi là vô số phong đạn được hắn trong lúc “mất kiểm soát” bắn lên người con mãng xà cũng chẳng gây chút thương tích cho nó.

Bất quá vấn đề này không quan trọng, thủ đoạn phong thuật của Trần Đông cũng không kém phần long trọng. Trần Đông đang lo là vị Ngân Diện Tiên Tử kia dưới linh thức dò xét của hắn mà vẫn lôi ra được một con mãng xà thì không biết còn lôi ra được cái gì nữa làm cho hắn “kinh hỉ” đây.

Lúc này tình hình trên khán đài lại có chuyển biến, đám đệ tử Đại Đôn Cát Tiên môn đang bừng bừng hưng phấn thì sau cú “ngoạm” thình lình của con mãng xà liền tiu nghỉu. Mà đám đệ tử một màu thuần đen của U Long môn lại kích động hò hét khiến mọi người hoài nghi đám đó có phải giả dạng sát thủ? Trong suy nghĩ của mọi người thì sát thủ đều là những “cục đá di động” nào có giống như đám người đeo mặt nạ, mặc đồ đen kia đâu? Xem chừng trận đấu trên võ đài giữa Ngân Diện Tiên Tử và Trần Đông lúc này đã làm lu mờ các trận đấu trên các võ đài khác, làm hô hấp của khán giả càng thêm dồn dập theo mỗi nhịp trận đấu.

“Cạch cạch…”

Mọi người nghe rõ ràng tiếng Trần Đông khởi động lại cây Phong Đạn của hắn. Thì ra thủ đoạn của Trần Đông chưa dừng lại, từ việc hắn chỉnh cỡ nòng Phong Đạn to ra khiến cho uy lực của những viên phong đạn tăng gấp hai gấp ba lần bình thường thì hiện tại hắn lại một lần nữa “táy máy” trên pháp bảo của mình khiến khán giả tò mò không hiểu công năng tiếp theo của cây pháp bảo này là gì?


Không đợi mọi người chờ lâu, Trần Đông lập tức quay nòng Phong Đạn về phía con mãng xà to lớn đang gào thét xông tới.

“Chíu”

Như một viên đạn của súng ngắm, ngay khi ý niệm của Trần Đông điều khiển cho phong đạn phóng ra thì nó đã xuất hiện ở bảy tấc dưới cổ… không… vị trí của con rắn khổng lồ này thì không còn gọi là bảy tấc nữa mà phải là ba mươi mét dưới cổ. Tốc độ như vậy ngay cả Văn Lục ở dưới võ đài cũng giật mình. Văn Lục trong tình huống của con mãng xà kia e rằng cũng chỉ còn cách vội vàng vận lực lượng mà phòng thủ, viên đạn này hầu như là thuấn di tới mục tiêu của nó, hơn nữa sức xuyên thấu nó mang theo cũng không kém viên đạn to xé vỡ không gian kia là bao.

Con mãng xà đang gào thét chạy tới tấn công Trần Đông chợt nhận ra nguy hiểm vội vàng lách mình sang bên. Tuy nhiên dù bảo vệ điểm yếu của mình thì nó vẫn bị viên phong đạn xuyên qua thân thể ở dưới vị trí “bảy tấc” kia. Viên phong đạn sau khi xuyên thấu thân hình to lớn của màng xà còn dư lực đập lên kết giới, phát ra một tiếng “coo...ng…” khiến trái tim của các đệ tử đang quan sát nhảy lên kịch liệt.

Trần Đông ngẩn ra, kết quả dường như không giống hắn tưởng tượng. Con mãng xà kia không ngờ khẽ nhích mình lên trên, chịu bị thương tổn để tránh viên phong đạn bay vào điểm yếu trí mạng của nó. Nói ra thì lâu, bất quá từ lúc Trần Đông nhả viên đạn khủng bố kia cho tới lúc viên đạn kéo theo một đám mưa máu đập lên kết giới thì cũng chỉ qua một phần ba giây mà thôi.

Không hổ danh linh thú của thiên tài sát thủ, mãng xà sau khi nếm đòn đau lập tức chạy theo một quỹ tích khó tưởng tượng, thân hình của nó uốn lượng theo đủ mọi vòng cung mà tiến tới gần Trần Đông, chỉ để lại trong mắt mọi người quan khán một đám bóng mờ ảo. Xem chừng nó cũng e ngại viên đạn khủng bố kia.

Mà lúc này Trần Đông lần nữa “cạch cạch” hai tiếng, rồi lại giương nòng chĩa về phía con mãng xà to lớn, linh thức điên cuồng hội tụ nhằm khóa chặt thân ảnh của mãng xà. Hóa ra viên đạn vừa rồi uy lực kinh khủng thì đi kèm với nó là sự chuẩn bị lâu hơn nhiều so với những viên đạn khác.

“Ngao”

Lại một tiếng kêu thảm thiết phát ra từ con linh thú hắc ám hệ. Trong tình huống nó tạo ra ảo giác như vậy mà Trần Đông vẫn bắn xuyên qua thân thể nó thì quả nhiên không hổ danh là trọng điểm bồi dưỡng của Đại Đôn Cát Tiên môn. Dù không bắn trúng điểm yếu của con mãng xà, nhưng hai phát đạn vừa rồi cũng khiến cho con mãng xà bị thương nặng.

Tuy nhiên lúc này con mãng xà cũng từ xa sáu bảy trăm mét chạy lại gần vị trí Trần Đông đang đứng.

“Víu”

Trần Đông còn đang lạch cạch lên đạn thì đuôi của con mãng xà đã cong như một cành cây bị người ta uốn, bật thành một tàn ảnh vòng cung tới khiến Trần Đông trắng nhợt khuôn mặt vội vàng nhảy sang bên. Bất quá tốc độ đuôi của một linh thú cấp bảy hắc ám hệ cũng không phải để làm cảnh, dù nhanh như phong hệ của Trần Đông cũng bị cái đuôi bật trúng. Theo quán tính, khi chạy sang một bên thì ắt hẳn phải có một cánh tay đánh về phía sau để tạo lực. Trong lúc cuống quýt, cánh tay phải của Trần Đông bị trúng đập, mà bất hạnh thay, tay của hắn lại đang cầm Phong Đạn.


Bên dưới võ đài, Văn Lục mỉm cười lắc đầu:

- Chủ và thú đều lưu manh như nhau…

Lệ Thanh đang đứng canh, hai tay ôm lấy tay Văn Lục cười khúc khích:

- Hay a! Con linh thú của chị Hương khôn a. Nó lại biết tước bỏ vũ khí của đối phương kìa…

Mọi người trong tổ đội số mười hai đều cười. Trần Đông hôm nay đúng là gặp quả đắng, chạm đầu với sát thủ đúng là khiến người ta muốn phát điên mà.
Trên võ đài, cây Phong Đạn của Trần Đông vừa bị đập trúng, văng ra, “vút” một tiếng bay vọt ra ngoài… biến mất.

Mọi người đều sửng sốt nhìn nhau. Tại sao lại mất tích a? Tới lúc này mọi người mới bừng tỉnh. Hóa ra cú đập đuôi kia của mãng xà không phải vô tình, mà là cố ý nhằm vào cây Phong Đạn, hơn nữa hướng bay của cây Phong Đạn cũng bị Hương tính ra mà đón trước “tịch thu” mất của Trần Đông khiến hắn đứng ngơ ngác nhìn về khoảng không, nơi pháp bảo của hắn “bốc hơi”.

Mà con mãng xà lúc này cũng thình lình biến thành cái bóng ảnh rồi cũng ẩn thân ngay trước mắt Trần Đông. Xem ra bị hai vết thương Trần Đông gây cho, nó cũng không dễ chịu chút nào.

Đang lúc mọi người tưởng tượng Trần Đông bó tay chịu trói thì hắn làm ra một hành động khiến người xem muốn té ngửa. Dưới con mắt của hơn năm mười ngàn người, Trần Đông nghiến răng nghiến lợi lôi từ trong Mầm Thế Giới ra một vật. Văn Lục nhìn kĩ thì không khỏi khóc dở mếu dở, bởi lẽ vật mà Trần Đông lôi ra lại có hình dạng giống y chang… một khẩu đại bác.

- Tên này đúng là ưa bạo lực trầm trọng.