Hồn Thuật

Chương 154: Hỏa Thuật(2)






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 154: Hỏa Thuật(2)
Nguồn: Tàng Thư Viện






Khán giả trên đỉnh núi trung tâm lúc này đều hồi hộp theo dõi trận đấu trên võ đài số mười tám. Đã hơn mười lăm phút trôi qua, tình hình kịch chiến giữa Lung Quang và Lâm Quân vẫn không suy giảm. Mọi người đều dễ dàng nhận thấy rằng cả hai đã có phần suy yếu, nhất là Lung Quang đã trọng thương nay lại càng thêm thê thảm.


Trong kết giới hình thành ba tầng rõ rệt. Tầng dưới mặt đất là một biển lửa cháy dữ dội cao tới ba mét bao phủ khắp bề mặt kết giới. Trên ba mét là phạm vi hai người Lung Quang và Lâm Quân lơ lửng chiến đấu. Mà trên đầu hai người lại là một đám lửa lớn như đám mây bồng bềnh như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống khiến các đệ tử quan khán trên khán đài mới nhìn thôi cũng cảm thấy tràn ngập áp lực.

Bình thường, tu thuật giả chiến đấu ở bên ngoài thì mỗi khi lực lượng thoát ra khỏi "Mầm Thế Giới" đều nhanh chóng biến mất hoặc tạo thành sát thương cho đối thủ. Tuy nhiên trên võ đài này, bởi có sự tồn tại của kết giới cho nên kết giới trở thành một không gian giam cầm lực lượng lại, không cho nó thoát ra. Chính vì thế mới có một màn lửa quang đầy võ đài cả trên không dưới đất như vậy. Giả sử là một người thủy thuật và một người hỏa thuật chiến đấu, có lẽ hai lực lượng sẽ tiêu hủy nhau, nhưng hai người Lung Quang và Lâm Quân đều chủ tu hỏa thuật… hai hỏa gặp nhau thì càng thêm cộng hưởng chứ không có chút nào triệt tiêu lẫn nhau.

Thực tế thì nếu hai người cố ý, hỏa quang của riêng mình hoàn toàn có thể xung khắc với lực lượng của đối phương mà triệt tiêu lực lượng của nhau. Nhưng hiển nhiên Lung Quang và Lâm Quân đều muốn giữ lại những lực lượng văng tung tóe này lại ắt là mang tâm tư riêng trong lòng.

Đệ tử Yên Vân phái trên khán đài đều căng mắt nhìn lên võ đài. Mỗi một lần Lung Quang tránh thoát khỏi đường đao lợi hại của Lâm Quân kia thì tim mọi người không khỏi nảy lên hồi hộp. Mà tình hình bên phía đệ tử Quan La môn thì hoàn toàn trái ngược, mọi người đều không giấu được nét vui mừng trên mặt, chụm đầu vào bàn tán thật hứng khởi. Lâm Quân trên võ đài cũng không phụ lòng mong mỏi của đám sư đệ, hắn như một chiến thần vác thanh đại đao chém đông chém tây làm Lung Quang chật vật tránh né.

Vừa tình hình chiến đấu đang rằng co thì dị biến phát sinh. Mọi người chỉ thấy biển lửa đang bập bùng cháy dữ dội phía dưới chân Lung Quang bỗng chốc bùng nổ lớn lên, cao vụt lên hơn mười mét nuốt trọn hắn vào trong.
Một đệ tử Yên Vân phái đứng dậy kinh hô:

- Không xong rồi! Tên Lâm Quân kia thật âm hiểm, mỗi đao hắn chém ra, hỏa lực lượng hoặc chìm xuống dưới hoặc nổi lên trên đầu. Mọi người cứ tưởng hỏa lực lượng đó không bị điều khiển nên chạy toán loạn. Ai ngờ được đây là cái bẫy hắn giăng ra. Thật mưu mô a.

Nữ đệ tử bên cạnh người kinh hô vừa rồi trông thấy cảnh trên võ đài liền bịt kín hai mắt không giám nhìn, nức nở khóc:

- Quang sư huynh nhất định không sao… ô ô… nhất định không sao đâu.

Người khác bên cạnh trong nhóm đệ tử Yên Vân phái lại lần nữa hốt hoảng:

- Nhìn kìa…

Chỉ thấy Lung Quang từ trong đám lửa loạng choạng bay ra, đầu tóc, quần áo sộc xệch, đen thui hẳn là bị đám lửa kia cháy cho tối tăm mặt mũi. Đám đệ tử Yên Vân phái chưa kịp mừng rỡ thì lần nữa biến sắc:

- Trời! Không đúng… đám cháy đó là giả tạo, ám chiêu chính là đám đao phong đằng sau. Quang sư huynh cẩn thận…


Mặc dù biết trong kết giới Lung Quang không nghe được lời hắn nói, tuy nhiên đám đệ tử Yên Vân phái vẫn hò hét nhắc nhở.
Lung Quang trái phải trốn tránh chật vật mới thoát khỏi đám đao mang đó. Hắn chưa kịp thở ra thì chợt cảm thấy một cỗ nguy cơ từ trên đầu ập xuống. Đám tệ tử Yên Vân phái đều tuyệt vọng kêu lớn:

- Quang sư huynh… cẩn thận….

Mọi người còn chưa kịp phản ứng với hai ám chiêu bất thình lình của Lâm Quân thì hỏa lực lượng đang bập bùng trên trời liền có biến. Chỉ thấy đám mây lửa đó cũng bị Lâm Quân điều khiền lao xuống bao phủ lấy Lung Quang vừa chật vật chui ra khỏi đám lửa phía dưới và tránh thoát mấy đường đao ẩn tàng.

Thì ra Lâm Quân nãy giờ trông hắn hùng hùng hổ hổ chặt chém vậy hóa ra không phải là tên đầu to ít óc, mà hắn tỉ mỉ bố trí từng minh chiêu ám thức cho đòn cuối cùng này.
Chỉ thấy Lung Quang bên trong biển lửa, bị những đao quang liền phóng ra lớp phòng hộ như một quả trứng bao bọc lấy toàn thân. Vừa lúc này những đao quang bằng hỏa lực lượng cũng ập tới chém lên lớp phòng ngự khiến nó rung lắc ầm ầm, Lung Quang bên trong cũng hoa mày chóng mặt. Không đầy hai nhịp hô hấp, vòng phòng ngự lập tức bị đao mang và hỏa lực lượng vừa nung vừa phá cho tan tác.

Nhưng mọi người quên mất một điều rằng… nãy giờ tên Lâm Quân hình như đứng chơi a. Không phải… mọi thứ từ đầu tới giờ chỉ là hoa chiêu mà thôi. Kể cả “liên hoàn tứ thức” ám đấu cả dưới đất cả trên trời kia cũng chỉ là “đá lót đường cho chiêu thứ năm. Đòn quyết định của hắn chính là nhát đao tích đủ lực lượng của hắn nãy giờ này.

Mọi người trên khán đài thấy sự bố trí xảo diệu như vậy của Lâm Quân cũng không nhịn được nuốt một ngụm hàn khí đều tự nhủ trong lòng. “Tên này quá nguy hiểm…” Mà mấy vị trưởng lão Quan La môn cũng không ngừng gật gù, hài lòng với biểu hiện của Lâm Quân trên võ đài.

Một cỗ uy áp khổng lồ từ đao mang dài hơn hai trăm mét từ xa, chớp mắt đã phóng tới chém lên người Lung Quang đang khổ sở chống đỡ với đám hỏa quang bập bùng và những đao mang còn sót lại ẩn tàng trong đám lửa. Một đao uy thế khủng bố khiến cho hô hấp mọi người đang quan khán muốn ngừng thở. Lung Quang chỉ có mỗi một cách mặc kệ những đao mang nhỏ đang quấy nhiễu tập kích từ trong đám lửa mà vội vàng nâng thanh kiếm lên vận hết lực lượng bình sinh mà hình thành tấm hỏa khiên trước mặt.
Đao mang của Lâm Quân tích tụ lực lượng nãy giờ đương nhiên không phải nói chắn là chắn được. Cũng chỉ qua một nhịp hô hấp, hỏa khiên lập tức bị xẻ làm hai, mà Lung Quang cũng bị lực lượng còn sót lại đánh văng lên kết giới:

“Rầm…”

Kiếm một nơi, người một nẻo, những người yếu lòng giờ đều quay đầu đi không giám nhìn thảm cảnh của Lung Quang. Hắn dù trận này có thua đi chăng nữa thì tinh thần kiên cường của hắn cũng làm mọi người kính ngưỡng. Mà Lâm Quân với biểu hiện tuyệt đối xuất sắc của mình cũng làm ọi người cảm thấy kính sợ, các thí sinh đang quan sát thực lực chưa tới cấp bảy đều cầu ước ình đừng có gặp cái tên khủng bố này.
Kết giới lại bắt đầu hiện ra quang mang hình số đếm ngược từ mười trở lại. Giữa làn lửa bập bùng, Lung Quang vẫn nằm im không nhúc nhích, đám đệ tử Yên Vân phái đã tuyệt vọng hoàn toàn. Đối thủ của Lung Quang quá hùng mạnh, lực lượng mà hai người thả ra cũng đã vượt lên cấp bảy trung cấp thuật pháp rồi, không ai có thể trách rằng Lung Quang vô dụng được.

Quang mang hình số ở giữa kết giới đã điểm tới số hai, lúc mọi người tưởng Lung Quang đã hôn mê thì hắn lại ngo ngoe ngóc dậy. Nhìn khuôn mặt đầy vết thương của hắn khiến các nữ đệ tử chảy nước mắt, muốn khóc thật to. Một nữ đệ tử Yên Vân phái đã chạy từ trên khán đài xuống đứng sát võ đài , thút thít vừa lau nước mắt vừa thâm tình nhìn dáng người mảnh khảnh đang gượng ngồi dậy kia:


- Tên ngốc nhà ngươi… bị thương nặng vậy còn ngóc dậy làm gì a… ô ô… để chuyến này về ta phải trị ngươi một trận… ô ô…

Lung Quang dưới con mắt kinh ngạc của mấy chục ngàn người đã ngồi dậy được nhưng không cách nào đứng lên. Hắn mấy lần cố đứng đậy nhưng không được thì tức mình ngồi bệt xuống, rồi phá lên cười ha hả.

Mọi người thấy hắn vừa cười vừa phun máu ra như vậy thì ngạc nhiên. Không biết có phải tên này bị đánh tới ngu ngốc rồi không?

Lâm Quân lúc này cũng không khá hơn Lung Quang là bao. Hắn cũng bị chi chít những vết thương trên người do Lung Quang gây ra. Hơn nữa chiêu cuối cùng vừa rồi đã rút sạch lực lượng trong "Mầm Thế Giới" của hắn khiến mặt mày hắn trắng bệch đứng thở hổn hển ở phía đối diện.

Chỉ thấy Lung Quang lúc này đang cười ha hả như tên tâm thần bất chợt giơ cánh tay phải lên.

Cùng lúc đó, trong ánh mắt kinh hoàng của bao nhiêu người quan khán, hơn một ngàn vật tỏa ra quang mang chói lòa từ dưới đất bỗng chốc bay lên bao quanh lấy Lâm Quân với tốc độ chóng mặt.

Mọi người căng mắt nhìn kỹ thì hóa ra là những mảnh vỡ của những tấm khiên Lung Quang tạo ra khi đón đỡ công kích của Lâm Quân rớt xuống vừa nãy. Chỉ là có một điều khác biệt chính là những mảnh khiên yếu ớt vừa nãy Lung Quang tạo ra giờ đã trở nên tràn ngập lực lượng, uy lực bức người…

Mọi người còn chưa hiểu tình huống ra làm sao thì những mảnh khiên tỏa hào quang chói lòa kia đã vây kín cả trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng của Lâm Quân, đưa hắn bao trọn bên trong.

Mà lúc này Lung Quang cũng đã thôi cười, cánh tay phải hắn đang giơ trên cao cũng “đanh thép” nắm lại.

“UỲNH… UỲNH… UỲNH…”

Mọi người bị vụ nổ kinh thiên, rung chuyển kết giới làm cho hoảng sợ… Tâm ai sâu hơn ai, giờ mọi người đã hiểu. Hóa ra ngay từ đầu Lung Quang vụng về đỡ đòn chẳng qua là dải những “mầm hỏa” của mình ra khắp võ đài. Hắn đã đoán được hỏa lực lượng bị kết giới ngăn chặn sẽ không tiêu tan. Bởi vậy hắn rải ra những tấm khiên đó nhằm mục đích đợi cho nó nằm đó hấp thu đủ hỏa lực lượng của cả hai người phóng ra. Tới giờ Lung Quang thấy “mầm hỏa” của mình lớn mạnh, mặc dù chưa đạt như mong muốn, tuy nhiên cũng đủ dùng rồi. Hắn mới cố gượng dậy ra chiêu áp hòm của mình. Kết quả khỏi nói… dưới lực lượng tích tụ của cả trận đấu với lực lượng của cả hai người… những mảnh vỡ kia giờ không khác nào Ngũ Hành Châu cấp bảy trung cấp của Văn Lục. Mà hơn một ngàn mảnh nổ là ý nghĩa gì… ngay cả Lung Quang ở phía xa cũng bị nó ép cho ngất xỉu ngay lập tức.