Hồn Thuật

Chương 14-15: Tiểu A Lôi






Sông Như Nguyệt nằm tại địa phận tỉnh Bắc Ninh là nơi diễn ra cuộc chiến lịch sử nổi tiếng của dân tộc Việt Nam. Văn Lục rời Cổ Loa thành ngay trong đêm. Chỉ thấy bóng hắn chợt lóe lên rồi biến mất nơi cuối con đường. Nếu những người ba hôm trước còn khinh bỉ thể thuật tầng ba của hắn mà nhìn thấy màn này chắc há hốc mồm không ngậm nổi.
- Ài! Thời tiết quá tệ! Sao mưa vào lúc này?
Văn Lục đứng dưới mưa cảm thán. Xung quanh Văn Lục dường như có một vách ngăn vô hình ngăn cản những hạt mưa trước khi chúng chạm vào vạt áo dài màu đen của hắn.
Văn Lục vừa đi qua địa phận Hà Nội thì trời bắt đầu mưa. Một bên thì trời đẹp đầy sao, còn một bên thì mưa to tầm tã, kể cũng kỳ lạ. Văn Lục vượt qua thành phố Bắc Ninh tới gần Cổ Mễ đình lúc này vào khoảng mười hai giờ đêm. Văn Lục chợt thấy một bóng nhỏ lóe lên màu vàng vọt tới phía mình.
Văn Lục kinh hãi, với linh thức hồn thuật tầng sáu mà cũng không nhìn rõ là vật gì. Bọc vải đen sau lưng Văn Lục cấp tốc bung ra, thanh đại đao vung lên chém tới nhưng đao mang chưa chạm tới thì cái bóng nhỏ đã phóng tới chân. Văn Lục lạnh buốt sống lưng: “Đây là cái dạng gì? Cư nhiên tốc độ kinh khủng vậy?”
Nhìn xuống chân, Văn Lục khóc dở cười dở. Dưới chân hắn là một con vật giống hình dạng con “cún” đang lượn quanh hai chân Văn Lục làm nũng với hắn. Con cún ngẩng lên mở con mắt tròn xoe, kêu ô ô giống bộ dạng thân thiết “lâu năm mới gặp”.
- Chó bây giờ cũng kinh khủng nha!
Văn Lục ngồi xuống vuốt vuốt đầu con cún cảm khái. Con cún dúi dúi cái đầu vào lòng bàn tay Văn Lục vẻ hưởng thụ. Văn Lục đang tính đứng lên đi tiếp thì bỗng nhiên thấy nhói ở đầu ngón tay trỏ. Văn Lục giật mình rút tay về, một giọt máu văng lên đầu con cún. Trên trán con cún chợt hiện lên một đạo hoa văn kỳ bí lơ lửng. Đạo hoa văn chập chờn một hồi sau đó tiềm ẩn lên trán con cún nhỏ. Đồng thời lúc đó trong não hải của Văn Lục cũng xuất hiện một đạo ý thức liên thông với con vật. Văn Lục sửng sốt: “Cái này là khế ước à? Xong rồi, xong hết rồi, lần đầu khế ước với linh vật cư nhiên là một con chó nhỏ. Vậy còn làm ăn cái nỗi gì!” Vỗ vỗ đầu con cún Văn Lục nói:
- Tên lưu manh nha! Lại dám chơi ta. Từ nay ta gọi ngươi là tiểu cẩu cho bõ ghét.
Con “cún” nhỏ “ư…ư” lên vài tiếng vẻ bất mãn.
- Sao? Không đồng ý? Vậy gọi ngươi là Linh cẩu nhé
Lần này thì con cún “ư ư” to hơn dường như muốn nói: “Linh cẩu với tiểu cẩu thì khác nhau sao? Đều là chó cả, ngươi đặt tên như thế còn gì để nói”. Nằm bẹp trên mặt đất ướt con cún dơ hai cái chân lên che mắt. Văn Lục phá lên cười.

- Haha biết xấu hổ cơ à? Vẫn không đồng ý? Thế đặt là Đại Cẩu đi... Không được à? Ta thêm chữ đại rồi đấy còn chưa vừa lòng?
Đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên “ đùng” một cái, một tia sét giật ngang bầu trời. Văn Lục reo lên:
- Đặt tên ngươi là A Lôi đi! Không đồng ý? Phản đối không hiệu quả…khà khà…
Văn Lục cưỡng tình đoạt lý với con cún nhỏ,vẻ mặt dương dương tự đắc đi tiếp về phía Cổ Mễ đình.
- A Lôi đi nào!
Con cún nhỏ không tự nguyện vừa đi vừa ô ô bất mãn. Vừa tới gần ngôi đình Cổ Mễ thì Văn Lục chợt dừng bước. Dưới bức tường bao quanh ngôi đình có một cô gái khoảng mười tám hai mươi tuổi, khuôn mặt trắng nhợt đang ngồi dựa lưng vào tường. Cô gái mặt bộ đồ trắng kiểu áo thời phong kiến. Mặc bộ đồ trắng, khuôn mặt trắng nhợt, tóc dài đen nhánh, lại ngồi trong đêm mưa bão ầm ầm thế này dễ làm người ta liên tưởng tới cô ma “xinh đẹp” lắm lắm. Đồng tử Văn Lục co rút: “Không đúng, cấp năm thủy thuật sao? Là người tu thuật pháp, không lẽ là người trong tổ hành động số chín?”
Cô gái thở mệt nhọc ngẩn đầu lên cũng giật mình. Văn Lục vừa bỏ Vụ Ẩn che giấu làm cô gái có cảm tưởng tự nhiên xuất hiện ở đó vậy. Đang cố gắng đứng dậy thủ thế bỗng nhiên cô gái nhìn xuống dưới chân Văn Lục thấy con cún đang ve vẩy cái đuôi lượn quanh hai chân hắn thì thở phào rồi lại xụp xuống. Văn Lục tươi tỉnh cười cười:
- Nha! Hết chỗ chơi rồi đâu ra đây tắm mưa?
Cô gái ngẩng lên nhìn Văn Lục rồi bưng mặt khóc như mưa làm Văn Lục luống cuống một hồi.
- Chết rồi, chết hết rồi. Đại ca ta, còn cả đội nữa đều chết rồi…
Cô gái nức nở, đôi vai gầy thấm ướt nước mưa rung rung. Văn Lục thở dài đang định hỏi thì “ầm” một tiếng phía sau. Văn Lục giật mình quay lại thì thấy giữa hồ rộng trước cửa Cổ Mễ đình có vật gì to lớn đang ngo ngoe vươn lên khỏi mặt nước. Đầu kia cũng có một vật nhỏ hơn chút đang đập đập xuông nước gây nên tiếng ầm ầm vừa rồi. Định thần nhìn lại Văn Lục cảm giác lạnh sống lưng. Cái vật to to kia hóa ra là đầu con mãng xà, cái lưỡi khè khè vươn ra thụt vào. Thân hình con mãng xà to chừng hai cái cột đình chắp lại. Điều kinh khủng là cái đuôi đang ở cách đó hơn ba mươi mét đang quẫy quẫy thật rợn người.
“Nó là thủ phạm sao?” Văn Lục lẩm bẩm: “Đuôi đập bình thường với sức nặng bảy mươi tấn sao? Khó trách khi nó nổi khùng lên toàn đội bị diệt là phải. Hồ này nằm cạnh sông Như Nguyệt, có lẽ nó chính là khảo nghiệm này rồi. Điều kỳ lạ là sao cô gái còn sót lại ngồi cách hồ gần thế này mà nó không tấn công nốt nhỉ? Boss khá to đây. Hừm ai sợ ai”
Tốc độ phân tích của Văn Lục cực nhanh. Trong khi con mãng xà còn đang lắc lư ngoài giữa hồ, Văn Lục đã lao lên, đao vung ra, chân đạp nước vọt ra giữa hồ. Ở cao hơn mười lăm mét:

- Ầm…ầm…ầm…
Liên tiếp ba lần va chạm Văn Lục bị đẩy lên không trung. “Đánh rắn bảy thốn a”. Ngầm xác định Văn Lục lao xuống chém thẳng vào đốt thứ bảy. Con mãng xà cảm thấy nguy cơ “vụt” một tiếng đã thấy tàn ảnh của cái đuôi đập xuống đầu Văn Lục. Văn Lục kinh hãi vội thu đao đâm ngược về phía sau đâm thẳng vào vào chỏm đuôi con mãng xà. Chỉ thấy hoa lửa tóe lên, đại đao đẩy ngược chiếc đuôi nhưng cũng chỉ để lại trên chỏm đuôi một vết mờ mờ. Văn Lục bị lực phản chấn đánh bật về phía miệng con mãng xà đang há to ngoạm tới hắn.
- Ăn một đao của lão tử.
Văn Lục gầm lên vung đại đao đang ở phía sau bổ mạnh tới hàm con mãng xà.
“Choang”
Giống như tiếng sắt va vào nhau Văn Lục bị đẩy ngược rớt xuống hồ, cánh tay tê dại. Lực lượng tầng năm thể thuật của Văn Lục không làm trầy xước da con mãng xà nhưng cũng làm nó đau đớn gầm lên phun ra một đạo băng tiễn đuổi theo. Văn Lục vội chém tới băng tiễn làm quỹ đạo rơi của mình lệch hướng. Vừa rớt xuống gần mặt nước thì linh thức cảm thấy có vật đang đập từ dưới nước lên với tốc độ cực nhanh.
“Tới tốt lắm”. Trên không trung Văn Lục bất thình lình lộn một vòng thay đổi quán tính, mượn lực của "Mầm Thế Giới" hình thành bên dưới chân một lớp khí lưu dày. Cùng lúc đó cái đuôi con mãng xà đập tới lớp khí lưu làm Văn Lục bắn vọt lên không trung như quả tên lửa. Cái miệng con mãng há rộng “táp” tới Văn Lục. Bỗng nhiên khí tức Văn Lục đột ngột biến mất. Con mãng xà dừng lại ngửi ngửi rồi chợt vặn cái đầu sang hướng khác.
- Haha! Không kịp rồi bé!
Văn Lục thình lình xuất hiện gần đầu con mãng xà vung đao đâm tới con mắt phải. “Phụt” máu tươi từ mắt con mãng xà tóe ra. Cái đuôi cấp tốc đập tới. Văn Lục đạp vào đầu con mãng xà rút thanh đao bắn ngược ra ngoài.
“Ầm”
Vác đuôi tự đập đầu mình. Văn Lục khoái chí vọt ra xa quan sát. Con mãng xà bị liên tiếp hai đòn nặng nề nổi điên gào thét lao về phía bờ hồ nơi Văn Lục đang đứng.