Hồn Thuật

Chương 108: “Khủng bố”.






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 108: “Khủng bố”.
Nguồn: Tàng Thư Viện




- Công tử! Mời ngài ra khỏi trận, để tại hạ xử đẹp bọn chúng.

Người trung niên áo trắng đủng đỉnh đi vào trong trận như đi trong hoa viên của nhà mình. Đại trận được bố trí lại khiến nhóm người tổ đội số mười hai không thể nào nhúc nhích. Dường như có lực lượng cầm cố nào đó vây hãm tất cả mọi người khiến ngay cả động một ngón tay cũng cảm giác đầy khó khăn. Lúc này nghe người trung niên hàm én nói vậy thì cả đội giật mình. Không ngờ trong đại trận còn giấu người, mà kẻ được tên cấp chín viên mãn tu luyện giả này xưng hô “công tử” có lẽ là một nhân vật “lợi hại” hơn sao.

Nghĩ vậy mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng. Không đợi mọi người nghi hoặc lâu, chỉ trong chốc lát, từ phía dưới mặt đất hé mở ra một cánh cửa năng lượng, một người thanh niên trong đó chui ra. Hương vừa nhìn thấy chợt thốt lên:

- Là ngươi?

Văn Lục cũng thở dài; “CT không ngờ là viết tắt của “công tử” thật đúng là hết chỗ để nói.” Công tử mà tên trung niên áo trắng gọi không ngờ chính là tên được đồng bọn cứu thoát mấy hôm trước. Cũng chính là cái tên mà Hương cầm “thằng em” xách bay tuốt lên trời hôm đó. Mọi người đều không thể nào đoán ra cái tên thực lực thấp này lại có lai lịch lớn như vậy. Nếu không đã cẩn thận moi móc tin tức cho đầy đủ rồi. Có thể nói cái đại trận ở thánh địa này mới chính là “trung tâm tình báo” của bọn chúng. Nơi này bị bọn gián điệp đóng chiếm từ hơn một trăm năm trước, đại trận của đạo Shiva bày ra cũng đã bị bọn chúng phá giải và bày bố một đại trận khác lên nhằm che mắt tu thuật Đại Việt.

Bọn chúng biết người tu thuật Đại Việt trọng nghĩa khí sẽ không chạm tới khu thánh địa này cho nên chọn nơi đây làm căn cứ quả là một quyết định sáng suốt. Chỉ tiếc thông tin mà Văn Lục lục lọi được đều không nói gì tới cái “đại căn cứ” này cho nên cả tổ đội mới rơi vào tình huống thập tử nhất sinh ngày hôm nay. Mà nói giờ thoát ra được không cũng còn là vấn đề phải bàn. Bởi vì tất cả đều bị “khóa” chặt, đứng chết chân ở một vị trí mà lúc tên mặc đồ trắng đẩy văng vào.


Tên công tử vừa chui ra khỏi cánh cửa ánh sáng nằm dưới mặt đất liền xoay đầu nhìn láo liên xung quanh, khi nhìn thấy Na Na và Hương liền sáng mắt lên sáp lại gần. Hai tay hắn đưa ra tính chộp luôn đôi gò bồng cao vút của Hương cho thỏa mãn tính dâm dật của hắn.

- Mỹ nữ! Tự nhiên đem xác tới nộp cho công tử ta a! Thật là… Ta mà từ chối thì phụ tấm lòng nàng rồi… hí hí…

Hương chiếu ánh mắt căm thù về phía tên công tử còm nhom này. Trong người đã vận lực lượng chuẩn bị tự sát tới nơi rồi. Bỗng một tiếng quát vang lên.

- Hồ đồ…

Người trung niên đứng cách nhóm người Văn Lục khoảng hơn mười mét nhìn thấy tay tên công tử sắp chạm vào ngực Hương vội quát lên. Tên công tử bất mãn quay lại nhìn người trung niên nói:

- Viêm thúc… bọn chúng đằng nào cũng chết, thúc cho con hai con bé này không được sao?

Người trung niên lắc đầu nhìn nhóm người Văn Lục nói:

- Không thể được… Thuật pháp về mặt linh hồn cực kỳ quỷ dị. Ta không thể chắc chắn trên người chúng có cái gì. Nếu lỡ bọn chúng có thủ đoạn nào đó mà ngươi chạm vào thì lợi chẳng bằng hại…

Nói đoạn quay sang phía tên công tử cau mày:

- Công tử còn thiếu gái xinh đẹp sao? Lát nữa ta đi bắt về mấy đứa cho ngài là được. Tốt nhất đừng đụng vào mấy tên tinh anh này kẻo rước họa vào người.... Xin công tử ra ngoài cho ta điều khiển đại trận kết liễu bọn chúng. Viện binh của bọn chúng xem chừng sẽ tới đây rất nhanh, chúng ta phải chuyển căn cứ thôi.

Tên công tử nghe vậy chỉ “hừ” một tiếng, tiếc nuối rút đôi tay đang dựng thành chảo trước ngực Hương về. Tiếp đó hắn đi thẳng ra phía ngoài trận đứng nhìn vào trong.

“Ầm”

Không ngờ lực lượng bao quanh Văn Lục bị hắn vươn mình xé rách, tay lại vung đao lên chém xuống. Hóa ra nãy giờ Văn Lục vẫn không chịu buông bỏ, ngấm ngầm tích lũy lực lượng ngũ hành trong người chờ bạo phát. Tuy nhiên không ngờ tên trung niên này lại quyết đoán như vậy, nói giết liền giết… không cho Văn Lục một cơ hội tích lũy.

- Di… thật là ngoan cường a.

Trung niên mỉm cười, không ngờ người trẻ tuổi trước mặt tử thần vẫy gọi tới nơi mà vẫn ngoan cường chống trả.

- Nói cho ngươi biết… trận pháp này chính là trận pháp cấp chín. Ngươi không thể phá nổi đâu. Hơn nữa , trong trận pháp này ta chính là thần… ha ha…

Trung niên mặc áo trắng nhẹ nhàng vung tay lên phẩy một phẩy, lập tức lực lượng tích lũy được của Văn Lục tan tan vô ảnh, không một chút sóng gợn.
Đồng thười Văn Lục cũng văng ra một đoạn phía sau, máu cuồng phún phun ra phía trước.

“Bịch…”

Văn Lục bắn lên thành một vòng cung, đập mạnh xuống đất yếu ớt nằm đó bất đắc dĩ nhìn mọi người. Xem ra hôm nay tổ đội mười hai thành “lịch sử”.


- Các ngươi đều chết đi thôi…

Người trung niên nói giọng bình thản, đồng thời hai tay liên tục kết ấn về phía trước, lập tức đại trận rung chuyển. Mọi người đều cảm giác dưới chân lay động mãnh liệt, tiếp đó đủ các loại công kích băng hỏa lôi ầm ầm từ bốn phía dồn tới. Hai tia sét tới nhanh còn trực tiếp trấn văng những người đang đứng ngã lăn xuống đất. Lệ Thanh và Na Na vừa tỉnh lập tức nằm im bất động, hơi thở yếu ớt.
Văn Lục đang nằm ngửa trên mặt đất thấy vậy đau thắt trong lòng, hai tay run run muốn đỡ Na Na dậy nhưng vô lực cử động cánh tay.

“Xin lỗi mọi người”
Văn Lục đau xót nhìn cả nhóm nằm la liệt trên mặt đất thì thào.



Vừa lúc này dị biến phát sinh, tiểu A Lôi từ trong ngực Văn Lục chui ra. Trong nháy mắt liền lớn gấp đôi, rồi gấp ba... thoáng chốc đã to lớn che khuất cả đám người Văn Lục phía sau. . Văn Lục đang muốn nhắm mắt buông bỏ nhìn thấy cảnh này há hốc mồm. Một con vật uy vũ hiên ngang đứng trước mặt. Con vật có chiếc miệng lớn, mắt to, răng nanh nhọn hoắt. Đôi tai lớn và chiếc bờm chùm phủ lấy khoảng sau đầu cùng nhóm lông dựng chạy dọc theo sống lưng. Chiếc đuôi của con vật dài, lớn dựng cong phía sau. Tứ chi mạnh mẽ cuồn cuộn những cơ rắn chắc. Ở các đầu gối có lông soắn cong như những đốm lửa. Toàn thân con vật toàn thân tỏa ra hồng quang chói lọi, cùng những đám mây lửa dập dờn quanh thân khiến cho người nhìn không tự chủ được run rẩy trong lòng.
Con vật to lớn uy vũ vừa xuất hiện lập tức thiên địa biến sắc, phong vân cuồn cuộn đổ về, lôi điện loằng ngoằng chạy ngang chạy dọc khắp cả một vùng trời. Mọi người đều si ngốc ngẩn ngơ nhìn con vật đang oai hùng đứng trước mặt, ánh mắt chập chờn màu lửa xanh đảo qua nơi nào, nơi đó như chìm vào băng giá vạn năm. Lão Hai run rẩy quỳ trên mặt đất thì thào:

- Trời đất ơi! Mẹ của ta ơi! Linh vật Đại Việt… không ngờ nó là linh vật Đại Việt…


.........

Ở trên bầu trời thành phố Huế lúc này có ba bóng người hai nam một nữ lao đi vun vút, trên mặt đều biểu lộ tình cảm phức tạp, lo lắng thể hiện rõ nét trên ba người.
Người nữ toàn thân mặc bộ đồ áo dài truyền thống Đại Việt màu xanh. Trên khuôn mặt thần sắc lo lắng quay sang trái nhìn một già một trẻ bên cạnh hỏi:

- Lung Quang và Vân Trọng cũng gặp nguy hiểm sao?

Người trung niên bay ở giữa đáp lời:

- Đúng vậy! Nhiệm vụ mặc dù khó khăn nhưng chúng chẳng bao giờ phóng tiễn cầu cứu. Xem ra chuyến này bọn nhóc thực sự gặp nguy hiểm rồi.

Cụ già râu tóc bạc trắng bay phía ngoài cùng bên phải nói thêm. nguồn

- Hôm trước Vân Trọng có truyền tin, nhờ gia tộc tìm hiểu tình hình tu luyện giả ra vào gia tộc Nguyễn. Bọn chúng nhận nhiệm vụ tiêu trừ gián điệp. Đáng lẽ mấy hôm trước đã xong rồi. Không hiểu tối nay xảy ra chuyện gì?

Người nữ nhịn không được đề cao thêm tốc độ, vạch ngang bầu trời như một tia chớp bay thẳng về phía thánh địa Mỹ Sơn. Bỗng nhiên lúc này cả ba người đang bay biến sắc, thần tình không thể tin nổi nhìn nhau. Trong lòng mỗi người đều giật mình nghi hoặc, lực lượng kinh khủng nào phía trước dẫn động nên dao động không gian mạnh mẽ tới vậy… Cả ba không nói lời nào đồng thời phóng hết tốc độ về phía thánh địa.

Ở phía tây, giữa đại ngàn Trường Sơn, muôn loài linh thú ẩn nấp sâu dưới lòng đất lập tức chui lên một lượt, tiếp đó quay đầu về phía thánh địa rống lên những âm hưởng khác nhau. Bất quá tất cả đều biểu hiện dáng vẻ sợ hãi sùng kính mà nhìn về hướng phát ra dao động đó.

Ở một vùng núi phía bắc sát biên giới Việt – Trung, một con linh hầu lông màu hoàng kim đang ngồi vắt vẻo trên một cành cây cổ thụ há miệng nhai tóp tép quả rừng màu đỏ. Bỗng nhiên giật mình rớt “đụp” một cái xuống đất. Quả còn đang ăn dở rớt “bộp” xuống đầu hắn, hắn cũng mặc kệ… hai mắt hau háu nhìn về phía nam. Nếu lúc này có ai đứng cạnh nhất định sẽ kinh ngạc trố mắt bởi vì con linh hầu hoàng kim này không ngờ đang lẩm bẩm:

- Lão đại… lão đại thực sự tỉnh rồi… Ngủ liền một mạch mấy ngàn năm a…


Đồng thời lúc đó, trên khắp các vùng trên đất nước Đại Việt, ở những nơi cao chót vót đều xuất hiện những bóng dáng hoàng kim, có nơi là mèo, có nơi là hổ, có nơi là rắn… đều nhìn về phía thánh địa thần tình vui mừng rõ nét hiện ra trên mặt mỗi con vật. Bọn chúng đều thì thào:

“Lão đại đã tỉnh rồi”





………….





Lúc này trong đại trận ở thánh địa Mỹ Sơn. Con vật mà mười hai linh thú hoàng tượng chưng ười hai con giáp gọi là “lão đại” đang trừng con mắt nhìn người trung niên áo trắng đang há hốc mồm trước mặt. Tất cả những lực lượng mạnh mẽ của đại trận đều không thể nào xâm nhập vào trong phạm vi ba trăm mét xung quanh con vật uy vũ này. Người trung niên áo trắng biểu tình không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt. Hắn cố lục lọi ký ức mình xem linh thú trước mắt thuộc loại nào. Cuối cùng dường như nhớ ra điều gì, hai chân hắn run lẩy bẩy dường như đứng không được nữa. Hắn tuyệt vọng không cất nổi dũng khí bỏ chốn, bởi vì hắn biết hắn chạy… không thoát…


“Hống….ng”


Con vật uy vũ ngửa mặt lên trời gầm lớn, lập tức gió rít, sấm giật liên hồi. “Lão đại” mở chiếc miệng lớn ra… cả không gian bỗng nhiên vặn vẹo. Người trung niên mặc đồ trắng và tên công tử đứng ngoài xa cùng hét lên thảm thiết, dần dần biến mất trong miệng của “lão đại”. Ngay cả đại trận và lực lượng to lớn đầy băng, hỏa, lôi của nó cũng bị hút vào trong “hắc động” trong miệng của con vật rực lửa tỏa ra hồng quang chói lòa trước mắt.

Văn Lục còn đang si ngốc nhìn hình dáng oai hùng trước mặt thì bóng dáng con vật chợt nhanh chóng nhỏ đi. Tiếp đó Văn Lục thấy trong ngực áo mình động đậy… hóa ra con vật uy vũ vừa rồi đã rúc vào trong ngực hắn ngủ ngon lành, bộ dạng cực kỳ mệt mỏi.
Vừa lúc đó cách xa hơn sáu trăm mét, ba người “viện binh” cũng vừa tới. Cả ba bắt gặp cảnh tượng kinh khủng vừa rồi lập tức sững sờ. Ba người nhìn nhau túa mồ hôi. Nhưng làm cả ba người và lão Hai muốn té xỉu là không ngờ lúc này Văn Lục lại xoa xoa đầu “lão đại” nói:

- Hóa ra tiểu tử ngươi giấu tài nha… Ừm, tên tiều A Lôi không hợp với ngươi. Để ta đặt lại cho ngươi vậy. Tiểu Nghê nhé… cái tên thế nào?



Linh vật Đại Việt nào có kém gì ai nào
Đây chính là "lão đại" uy vũ. Mọi người vào chiêm ngưỡng
tangthuvien /forum/picture.php?albumid=140&pictureid=629
tangthuvien /forum/picture.php?albumid=140&pictureid=628