Hồn Thuật

Chương 103: Hoài thai hơn một trăm năm tuổi






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 103: Hoài thai hơn một trăm năm tuổi
Nguồn: Tàng Thư Viện


Văn Lục gầm lên, túm cổ ông lão… nhìn chẳng có mảy may “kính trọng” người già chút nào. Theo hắn nghĩ nếu có kẻ nào đó chiếm lấy cái thánh địa thì pháp bảo, bảo vật bị lấy hết rồi còn gì. Mất công nãy giờ cứ “lùng nhùng” nơi này, Văn Lục cáu tiết quát tháo một hồi làm ông lão sợ xanh mặt vội vã nói:

- Đại nhân yên tâm, bọn kia chỉ chiếm đóng được bên ngoài thôi. Bọn chúng không cách nào vào trong được “thánh địa giới”. Nếu không có thủ hộ giả khai mở thì không có cách nào bọn chúng có thể vào trong mà lấy bảo vật của đại nhân đâu.

Văn Lục nghe vậy ngẩn ra, hắn không phải kẻ ngu… nghe ông lão nói bỗng nhiên trong lòng máy động. Văn Lục bỗng nhiên nghĩ tới một âm mưu sắp sẵn chờ mình chui đầu vào.

“Không lẽ lão già này muốn ta đi dẹp mấy tên “xâm lăng” kia?”

Văn Lục thầm nghĩ, đánh giá lại lão già:

- Lão tên gì vậy?

Văn Lục còn đang hùng hùng hổ hổ quát tháo đòi bảo vật, bất chợt lặng im hỏi một câu làm ông lão không kịp thích ứng. Mãi hồi lâu mới giật mình vội nói:


- Đại nhân… lão hủ là Shivaluxkiagootrounbixkungly.

- Là gì vậy?

Văn Lục nghe lão già đọc tên, đầu muốn to như cái đấu. “Tên như vậy nhớ vào mắt à?”. Ông lão không đợi Văn Lục “phát tác” liền cúi người nói:

- Tên tiếng Việt là Ái Thủ… mọi người thường hay gọi là lão Hai. Còn cháu của lão tên là shivalux…

- Dừng lại… đọc tên tiếng Việt đi…

Văn Lục không kiên nhẫn đợi lão đọc hết cái tên của cô bé liền “nhảy vào họng” ngồi. Ông lão lập tức chuyển sang đọc tên tiếng Việt:

- Tên tiếng Việt của nó là Lệ Thanh…

- Ực… cái tên đẹp ha.

Văn Lục nhịn không được đánh giá lại cô bé. Nãy giờ không có để ý, giờ nhìn kỹ càng Văn Lục mới phát hiện ra cô bé có đôi mắt to tròn, miệng nhỏ nhỏ xinh xinh này quả thật khả ái. Nhất là mới có mười hai mười ba tuổi đã đạt tới tầng ba viên mãn tu luyện giả thì có thể dùng hai chữ “thiên tài” để hình dung… mà điều này cũng nói lên đạo Shiva quả thực không đơn giản như bề ngoài.

Văn Lục nhìn Na Na và cô bé Lệ Thanh rất nhanh đã chị chị em em thì chịu thua. Con gái đúng là dễ bắt quen hơn nhiều so với con trai. Văn Lục quay sang phía ông lão hỏi tiếp:

- Cái bọn chiếm đóng cửa thánh địa là ai? Không phải là tu thuật giả chứ?

Ông lão vội vã phủ nhận:

- Không… không… mặc dù bọn chúng tu luyện thuật pháp, nhưng linh hồn của bọn chúng, lão khẳng định không phải là người Đại Việt.

- Ồ… có chuyện này?

Văn Lục hiếu kỳ nhìn lão nhân. Theo lời lão nói thì Văn Lục cũng mờ mờ đoán ra là ai. Nhưng mà với tầng bốn Shiva của lão mà cũng nhận ra linh hồn và thân xác của bọn kia không phù hợp thì quả là kỳ quái.

“Không đơn giản”.

Văn Lục lần nữa đánh giá lại ông lão. Lão nhân cung kính nói:

- Tu thuật giả lão nhân có biết, nhưng là ngày xưa đạo Shiva và thuật pháp là đồng minh tốt. Nếu không làm sao đạo Shiva có thể tránh nạn ở Đại Việt? Người tu thuật thì cực kỳ tôn trọng chữ tín cho nên bọn họ chẳng bao giờ chiếm đóng thánh địa của đạo Shiva dù cho đạo Shiva đã xuống dốc chỉ còn mấy người bọn lão hủ thủ vệ.

Nhưng bọn người mới tới thì khác, công pháp Shiva có thể dễ dàng nhìn ra linh hồn của bọn chúng không khế hợp với được thân xác. Nhất là trong lời tiên đoán của các tiền bối rằng vào năm một ngàn chín trăm, tức là một trăm năm trước, đạo Shiva sẽ lâm vào tuyệt cảnh… thủ hộ giả phải có trách nhiệm đi lánh nạn ở Hội An đợi “người được chọn”. Nếu qua được giai đoạn này, đạo Shiva sẽ trở lại.
Nói tới đây hai mắt lão nhân lại tuôn lệ như suối:

- Trong “đại nạn” trăm năm trước, ba mươi sáu thủ hộ giả chúng ta thì có tới ba mươi lăm bị diệt. Chính là cái bọn chiếm đóng cánh cửa thánh điện hiện giờ. Lão hủ nếu không có con trai và con dâu hi sinh tính mạng mở ra cánh cửa không gian đẩy lão đi thì lão cũng trở thành người chết rồi.
Văn Lục tròn mắt nhìn Lệ Thanh nói:


- Này… vậy cô ta hơn một trăm tuổi rồi à?

Mọi người trong tổ đội mười hai đều ngạc nhiên. Cứ tưởng lão nhân lấy vợ sinh con, sau đó con lão mới sinh ra Lệ Thanh. Đang thắc mắc là vợ và con trai, con dâu lão đâu. Mới hơn một trăm năm, tu luyện giả chẳng lẽ chết sớm vậy?
Nhưng mà nghe chuyện kể này của lão thì mới phát hiện ra… không lẽ cô bé nhỏ xíu tầm mười hai mười ba tuổi này lại là “bà cô” lọm khọm hơn một trăm tuổi?
Lão nhân vội vã nói:

- Không… không phải! Nó chính xác là mười hai tuổi. Bất quá có thể nói giai đoạn hoài thai của nó hơn một trăm năm cũng đúng.

Văn Lục hoàn toàn bị lạc trong sương mù, cái lối nói mập mờ của lão già làm Văn Lục muốn cho lão mấy cước vì tội ăn nói không rõ ràng. Ông lão nhận ra ánh mắt bất thiện của Văn Lục lập tức giải thích:

- Khi con trai và con dâu lão hi sinh tính mạng thì đồng thời cũng sử dụng tinh nguyên bản mệnh của cả hai kết hợp với nhau tạo nên một “quả trứng”. Và mới mười hai năm trước, Lệ Thanh mới nở ra…

- Trời… còn có kiểu sinh nở này?

Văn Lục không biết nói gì cho phải. Đúng là tiếp càng tiếp xúc với giới tu luyện, càng phát hiện ra nhiều điều cổ quái.

- Cái biện pháp này chỉ sử dụng trong trường hợp bất khả kháng thôi. Chứ mang thai trong bụng mẹ là biện pháp nhanh hơn nhiều…

Nói đoạn nét mặt lão già tràn đầy bi thương. Mọi người trong tổ đội mười hai cũng nhịn không được thở dài. Chỉ là Văn Lục mở miệng thốt ra làm cả đám té ngửa:

- Thế trong thánh địa còn nhiều bảo vật không? xem tại

Bi thương thì bi thương, nhưng bảo vật thì không thể không lấy. Văn Lục triệt để thể hiện tính tham lam bảo vật của mình. Lão Hai ngượng ngùng nói:

- Ách! Lão là thủ hộ giả nên không có quyền biết trong đại điện có gì! Bất quá trải qua nhiều năm như vậy, ắt hẳn không ít thứ tốt…

Văn Lục biết lão đang quẳng ra miếng mồi câu, nhưng miếng mồi này quá dụ hoặc, Văn Lục không thể không cắn đành chấp nhận đi trởi lại thánh địa với lão Hai.
Tới khi mọi người thống nhất bay tới thánh địa, quay lại tìm tiểu A Lôi thì mới phát hiện ra cu cậu với cái bụng tròn oay đang nằm ngửa bụng lên trên chiếc bàn. Thức ăn trên bàn đã hết sạch trơn. Văn Lục vừa bực mình vừa buồn cười vỗ vỗ vào cái bụng tròn căng của nó nói:

- Dậy đi làm việc… cái đồ ham ăn…

Tiểu A Lôi há miệng ra “ợ” một tiếng mới lật đật lật mình ngoáy tít cái đuôi. Đôi mắt hau háu nhìn Văn Lục. Xem ra thức ăn lão Hai nấu quả là lợi hại, loại kén ăn như tiểu A Lôi mà vẫn đánh chén tới no say, ngửa bụng lên trời.

Giữa mười hai giờ đêm khuya mồng một tháng bảy âm lịch, cả sáu người của tổ đội quái vật số mười hai và hai ông cháu “thủ hộ giả” thánh địa Mỹ Sơn đang phiêu phù trên không trung.

Nhìn từ trên trời xuống, Văn Lục phát hiện ra di tích thánh địa này có thể chia ra làm sáu cụm chính phân biệt là ba đỉnh núi đồi và ba cụm di tích. Sáu cụm di tích này lại sắp xếp như hai hình tam giác ngược chiều và nằm chồng lên nhau, xen kẽ giữa những nhánh suối thật đều. Mặc dù không đoán ra địa thế ở đây gọi là gì, tuy nhiên Văn Lục cũng đoán ra sự sắp xếp này thực không đơn giản.

- Cái đồ án hai hình tam giác ngược chiều nằm chồng lên và đan xen vào nhau là đồ án đặc chưng của đạo Shiva hả lão Hai?

Trong Vụ Ẩn của Văn Lục, lão Hai nhìn xuống dưới, đôi mắt lại rưng rưng run rẩy đầy thâm tình nói:

- Đúng vậy thưa đại nhân…


- Sao trông giống của Bà La Môn vậy?

Văn Lục nhịn không được hỏi lại, hỏi xong mới thấy mình hỏi câu ngu ngốc. Hai đạo này đánh nhau tối ngày có khi là do tranh nhau cái biểu tượng cũng nên.

- Thế cánh cửa nằm chỗ nào?
Linh thức Văn Lục tỏa ra cũng không phát hiện ra khu di tích này có chỗ nào lạ thường, nên nghi hoặc hỏi. Lão hai chỉ về phía trung tâm của đồ án nói:

- Đúng là ở kia… chỉ có điều trước nó có một đại trận che phủ cấp cao cho nên không ai phát hiện ra mà thôi.

Cả nhóm người chưa kịp đáp xuống thì phía chân trời đông có một nhóm người bay tới. Không… chính xác là một người mang theo ba bốn người phụ nữ bay tới. Linh thức phát hiện bốn người phụ nữ này mặt mày đều đang xanh mét sợ hãi nhìn xuống dưới. “Nhân vật chính” đang tụ khí bao bọc cả mấy người phụ nữ không ngờ là tên cao lều khều mang biệt danh số mười một… trốn đâu không trốn lại trốn đúng nơi Văn Lục mò tới tầm bảo. Đúng như Văn Lục dự đoán, bọn chiếm đóng cánh cửa thánh địa lại chính là bọn gián điệp Văn Lục đang muốn tìm. Giờ tụ tập hết về đây, Văn Lục càng nhàn… một mẻ thu gọn. Cả tổ đội mười hai nhìn nhau cười.

Số mười một vẫn không biết tử thần vẫy gọi vẫn ngang nhiên bay qua nơi Văn Lục và mọi người đang đứng. Hương lần trước do sự tức giận của mình mà làm hỏng việc nên lần này ra tay nhanh gọn, chớp nhoáng đã nhảy ra gõ cho tên cao lêu ngêu này một gõ ngất xỉu.

Những kẻ gián điệp mang biệt danh là con số thường là những kẻ có cấp bậc tu luyện thấp hơn tầng bốn, đương nhiên không phải là đối thủ của Hương.
Văn Lục toát mồ hôi vội vàng phóng tầng khí lưu rộng ra nâng mấy cô gái đang vừa rớt xuống do không có sự nâng đỡ của tên mười một.

- Hành động lỗ mãng…

Văn Lục lườm Hương sát thủ một cái. Cô nàng không ngờ bĩu môi nói:

- Mấy ả này là gái làng chơi… chết cũng đáng… hừ…

“Hả? Đúng là sát thủ máu lạnh”. Văn Lục kỳ quái nhìn Hương. Không ngờ cô gái này nói giết liền giết, chẳng chút ngại ngần… quả là sát thủ trời sinh. Bất quá nếu đã là thành viên của tổ đội mười hai, Văn Lục vẫn phải giáo huấn cô nàng này một trận:

- Gái làng chơi cũng có người này người nọ! Đùng có hở chút là chém chém giết giết. Trước sau gì cũng lâm vào vạn kiếp bất phục mà thôi. Nghe rồi chứ? Ta không muốn có cảnh này lần thứ ba…

Đã hai lần Hương tự tung tự tác trước mặt Văn Lục, chuyện tốt thì thôi, đằng này lại giở thói “con nít” ra làm hỏng chuyện… không biết thông minh của nàng chạy đâu mất rồi. Văn Lục đâm ra bực mình trừng mắt nhìn cô nàng.

Hương dù gan to cũng chẳng dám ho he khi mặt Văn Lục đang hầm hầm như lò lửa. Cô nàng lè lưỡi nhún vai, vội núp sau Na Na.
Mấy cô gái bị bắt cóc tới đây cũng đã hồi thần, cảm kích nhìn Văn Lục. Hôm nay đúng là ác mộng của mấy nàng. Bỗng dưng bị một tên cao lọm khọm bắt đi, lôi tuốt lên không trung làm mấy nàng sợ muốn chết. Đã vậy từ nãy lại bỗng nhiên rớt xuống… tưởng chuyến này “toi” rồi. Ai dè lại được một tên “đen thui” từ đầu tới chân, lại còn vác cây đao to chình ình cứu vớt. Thực là một ngày trải qua chuyện lạ còn nhiều hơn mấy chục năm.
Văn Lục vẫn còn đang tức giận lẩm bẩm:

- Để rớt xuống dưới chẳng phải là đánh động cho bọn chúng chạy mất sao? Thực là ngực to… não quả nho… hừ…