Hôn Thê Thay Thế Của Hạ Tiên Sinh

Chương 5: 5: Bạn Thân





Đại học A là một trường đại học quý tộc nổi tiếng ở Vân Hải.

Tại đây hầu hết đều là các cậu ấm cô chiêu, con ông cháu cha tại thành phố Vân Hải vào học.

Tuy nhiên, bất luận là ở đâu cũng không có khả năng sinh viên chỉ toàn là con cháu quý tộc.
Đại học A cũng không ngoại lệ.

Vì muốn có thêm danh tiếng nên trường học hằng năm cũng sẽ tiếp nhận một số sinh viên điều kiện gia đình tuy bình thường nhưng có thành tích học tập xuất sắc, các sinh viên này được xếp chung vào một lớp.

Được gọi là lớp chiêu sinh đặc biệt.
Người ta nói rằng những sinh viên xuất thân từ lớp chiêu sinh đặc biệt này sau khi tốt nghiệp sẽ không phải lo lắng về chuyện tương lai sau này, chỉ cần vừa tốt nghiệp xong sẽ có khối công việc xếp hàng cho bọn họ lựa chọn.

Thế cho nên dù tranh nhau đến kịch liệt, những gia đình bình thường kia cũng cố phải giành một vé để con trai hay con gái mình được vào học.
Nhưng chuyện đâu có đơn giản như vậy, cho dù bọn họ có cho con mình vào học, để gặp gỡ làm quen con cháu của cái giới thượng lưu xa xa kia, nhưng làm sao có thể nói dung nhập là dung nhập được.


Cái gọi là xã hội thượng lưu phân biệt giai cấp, chính là đối với những người có gia cảnh bình thường sẽ trực tiếp kì thị bài xích, có thể không tiếp xúc thì sẽ tận lực né xa, né càng xa càng tốt.
Những sinh viên thuộc lớp chiêu sinh đặc biệt này cũng không ngoại lệ, dù có thể tiếp cận được những người là con cháu quý tộc đấy, nhưng việc trước tiên để làm quen được với họ chính là phải biến mình thành chân sai vặt, sai làm cái này cái kia.

Căn bản là không có sự ngang hàng.
Trần Cảnh Thiên cũng là một sinh viên trong lớp chiêu sinh đặc biệt này.

Lần đầu tiên đặt chân đến ngôi trường này, cậu ta đã phải hứng chịu biết bao nhiêu ánh mắt xem thường và xa lánh của đám sinh viên quý tộc.

Cậu ta cũng có tức giận đấy, nhưng lâu dần lại xem như chẳng có gì.

Nói là nói vậy, nhưng mỗi ngày đi rồi lại về chỉ có một mình khiến cậu ta không ít lần cảm thấy cô đơn.
Mãi cho đến kỳ học thứ hai của năm học đầu tiên, có một nữ sinh viên mới chuyển đến ban này, chính là cô ba nhà họ Cố, Cố Miên.

Tuy nhà họ Cố cũng không tính là danh môn quý tộc, nhưng cũng có chút địa vị, theo lẽ thường có lẽ cũng sẽ được hoan nghênh, nhưng cuối cùng lại không như vậy, Cố Miên cũng giống như Trần Cảnh Thiên, đều bị xa lánh ghét bỏ, đặc biệt là đám nữ sinh trong lớp, bởi vì ghen tị với sự xinh đẹp của Cố Miên, nên lại càng kỳ thị cô hơn.
Sau này mới biết, cô ba nhà họ Cố lại là con riêng của Cố lão gia, năm tám tuổi mới được mang về nuôi dưỡng.

Đây được xem là bí mật không ai không biết ở Vân Hải.
Cô hai Cố gia Cố Lan Chi đối với Cố Miên chính là một dạng thù ghét bao nhiêu đều nổi hết lên trên mặt, thật là phải mù rồi mới không thấy được sóng ngầm trong đó.

Vì vậy, ở trường này, nếu bất cứ một nam sinh hay nữ sinh nào mà lui tới làm quen hay tiếp xúc kết bạn với Cố Miên thì chính là trực tiếp đối đầu với cô ta.

Dĩ nhiên đám sinh viên trong trường rất am hiểu về cái việc như vậy, cho nên là chỉ có mấy đứa ngu mới tự chuốc phiền toái vào thân.
Ở Vân Hải, dù Cố gia so địa vị với Hạ gia và những gia thế khác, có phần kém hơn một chút, nhưng lực ảnh hưởng của Cố gia cũng không nhỏ, vì vậy bọn sinh viên thà đắc tội với một đứa con riêng như Cố Miên, còn hơn là đụng vào huyết thống chân chính của Cố gia là Cố Lan Chi.
Những sinh viên kia tự cho rằng Cố Miên khi bị xa lánh sẽ sống không được tốt, từ đó có thể lấy lòng Cố Lan Chi.

Đáng tiếc Cố Miên lại chẳng màng hay đoái hoài gì đến việc bản thân cô bị xa lánh ở trong mắt, mà Trần Cảnh Thâm sau này trở thành bạn thân với cô rồi mới biết.


Hoặc là nói, Cố Miên hoàn toàn chẳng thèm để ý đến đám sinh viên kia, ngay cả tên của bọn họ cô cũng chẳng buồn muốn biết.

Trong cuộc sống của Cố Miên, có rất ít chuyện khiến cô thích thú, nhiều thời gian Cố Miên chỉ dành cho việc suy tư.

Nên đôi lúc trông cô già như bà cô vậy, mặc dù chỉ 21 tuổi.
Ban đầu làm bạn với Cố Miên, Trần Cảnh Thiên cứ nghĩ, với bản tính như vậy của cô, chắc chắn cô là một cô gái tâm tư khó lường, khiến cậu ta nhiều khi sinh ra một loại cảm giác hơi đề phòng với cô.

Nhưng dần dà về sau, trải qua hai năm học chung, hiện tại bước vào năm ba rồi, hai bọn họ đã trở thành đôi bạn rất thân thiết.

Trần Cảnh Thiên mới biết, thì ra do cậu ta tự tưởng tượng Cố Miên đáng sợ mà thôi.
Là cậu ta tự mình hù mình, chứ một cô gái đơn thuần như Cố Miên, thì tâm tư khó lường kiểu gì, chỉ có bản tính cô hơi lạnh, hướng nội một chút mà thôi.

Cho dù cô và cậu ta khác giới tính, nhưng vẫn có thể làm bạn thân bao nhiêu lâu, vậy cũng đủ hiểu rồi.
Quả nhiên, cậu ta mà cũng có lúc nhận ra, ánh mắt của mình cũng có chút vấn đề.
Lúc này hai người đang sóng vai đứng chờ xe cũng đám sinh viên trong ban, Trần Cảnh Thiên nói: "Lần này, mình không cùng cậu đi hoạt động ngoại khóa, cậu phải chú ý một chút, đừng có lại đi lạc đấy biết chưa?"
Đối với Cố Miên mà nói, một người có tính trầm lặng, đôi lúc ngẩn người làm cho Trần Cảnh Thiên thật sự lo lắng, từ lúc bắt đầu quen biết rồi trở thành bạn rất thân, Trần Cảnh Thiên cảm thấy nhiều lúc cậu ta chẳng khác gì mẫu thân của Cố Miên, sợ con gái bị này nọ.
Dặn dò đông tây với Cố Miên cả buổi, Trần Cảnh Thiên trở về ký túc xá, mà trong lòng cậu ta vẫn có chút chưa yên tâm.


Còn Cố Miên thì đã sớm quăng mấy lời của Trần Cảnh Thiên ra sau đầu.

Đám sinh viên nhanh chóng lên xe, lớp trưởng hối thúc mọi người mau lên xe, chỉ còn Cố Miên là chưa lên.

Đến lúc cô bước lên xe thì chỗ ngồi cũng đã lấp đầy.

Cố Miên quét mắt một vòng, rồi tiến thẳng đến hàng ghế cuối của xe buýt rồi ngồi xuống.
Quãng đường đến nơi hoạt động ngoại khóa có chút xa, phải mất gần một giờ mới tới.

Bất quá đối với đám sinh viên cậu ấm cô chiêu kia, chuyến ngoại khóa này cũng chẳng hiếm lạ, nếu không phải do nhà trường tổ chức, lại lấy lần này làm điểm thi cuối kỳ, còn lâu bọn họ mới tham gia.

Bởi vậy trên xe, chẳng có một chút không khí náo nhiệt nào.
Chỉ riêng có Cố Miên, cô vẫn cứ như có như không chìm vào thế giới của chính mình, do tối qua nửa đêm bị Cố Lan Chi đánh thức, nên vừa ngồi trên xe được một lúc, Cố Miên cũng thiu thiu mà thiếp đi lúc nào không hay...