Xe của Cố Bắc Chiến vững vàng chạy đi xa, rồi hòa vào dòng xe cộ tấp nập trong lòng thành phố Vân Hải.
Đèn xe dày đặc với những ngọn đèn rực rỡ trên cao hai bên đường dường như chiếu sáng giống như ban ngày.
Tuy vậy, nhưng loại ánh sáng nhân tạo này lại như lộ ra đôi chút khí tức lạnh băng, chẳng thể sánh được với cái ánh sáng của thái dương vào mỗi buổi sáng.
Cố Miên ngồi ở ghế sau trên xe, một tay chống cằm, lẳng lặng nhìn cảnh đêm bên ngoài bị bỏ lại phía sau.
Thật là một khung cảnh náo nhiệt hoa lệ, nhưng lại chỉ khiến cho con người ta cảm thấy vẻ giả dối, yếu ớt đằng sau nó, giống như chỉ cần chạm nhẹ liền đổ nát.
"Hạ Tuấn Khiêm khi nãy đã nói gì với con?" Cố Bắc Chiến vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần nhìn như đang ngủ nãy giờ chợt lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng trên xe.
Đem Cố Miên từ trong muôn vàn suy nghĩ mà kéo ra.
Cố Miên thu hồi tầm mắt bên ngoài cửa kính xe, đáp: "Anh ấy bảo ngày mai cùng nhau chọn nhẫn cưới."
"À!" Cố Bắc Chiến nhẹ hạ mắt, nhìn Cố Miên với ánh mắt có chút kinh ngạc, "Xem ra, ấn tượng của cậu ta với con rất tốt?" Lần này quả là không nghĩ đến Hạ Tuấn Khiêm vậy mà lại chủ động đề xuất chuyện này, ngược lại khác hẳn dự đoán của ông ta.
Hôn sự này nguyên bản cũng là tạo nên từ nhu cầu hai phía mà thôi, theo như Cố Bắc Chiến nghĩ, một người như Hạ Tuấn Khiêm, hẳn cậu ta phải đến ngày hôn lễ mới xuất hiện, loại việc như chọn nhẫn cưới chỉ cần cho người đi làm là được.
Thật không ngờ...
Cố Bắc Chiến quay đầu lại thản nhiên quét mắt mà liếc Cố Miên một cái, cái nhìn kia của ông ta không nói nên lời lại là có ý gì.
Cố Miên nhìn lại người cha này, trong mắt chẳng có chút cảm xúc dư thừa nào, nhàn nhạt nói: "Chắc là cũng không có chán ghét mấy."
Nói xong, cô cúi đầu theo bản năng nhìn bộ váy trên người mình, chiếc váy màu lam nhạt này là do Hạ Tuấn Khiêm đưa cho cô, váy của cô khi dự tiệc bị ướt hết nên chỉ có thể mặc đồ của Hạ Tuấn Khiêm tìm cho.
Sau khi tiếp xúc một chút với anh, Hạ Tuấn Khiêm có vẻ là tương đối lãnh đạm ở ngoài, nhưng hẳn là cũng không đến nỗi khó ở chung.
Cố Bắc Chiến bỗng dưng ý tứ chẳng rõ mà cười một chút, thản nhiên nói: "Hạ Tuấn Khiêm có bệnh sạch sẽ, những người ở giới thượng lưu ai cũng biết chuyện này, con ngày mai nếu có thể cũng đừng tiếp xúc với cậu ta nhiều."
Cố Miên chợt sửng sốt, trong đầu tự nhiên nhớ tới khuôn mặt tuấn tú tái nhợt kia, tựa như đúng là Hạ Tuấn Khiêm có bệnh sạch sẽ rất không ngoài dự đoán.
"Con biết." Cố Miên có chút không yên lòng gật đầu.
Trong tim vậy mà lại ẩn ẩn có chút chờ mong ngày mai mau đến.
Cố Bắc Chiến liếc con gái một lần nữa, cũng không nói gì, giống như có điều suy nghĩ mà thu hồi tầm mắt.
Xã giao đúng là mệt mỏi, sau khi về đến Cố gia, Cố Miên rất nhanh đi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Đối với cô, giao tiếp một buổi tối còn mệt hơn là thi cử trong học tập.
Tuy vậy nhưng khi nằm trên giường lăn qua lăn lại đến năm lần bảy lượt cũng chẳng thể nào ngủ nổi.
Trong tiềm thức lại không kìm được mà nghĩ đến Hạ Tuấn Khiêm.
Có lẽ do anh sắp thành bạn đời của cô, nên cô chẳng có biện pháp nào ngăn cản bản thân nghĩ đến anh, sau đó lại chẳng biết thế nào rồi ngủ mất.
Chờ cô mở mắt lần nữa thì bên ngoài bình minh đã sáng rọi.
Cố Miên thu thập mọi thứ đến trường, vừa kịp lúc.
Vừa bước vào phòng học một bước, không khí xôn xao ồn ào bỗng biến mất, thay vào đó chính là yên tĩnh đến lạ.
Tầm mắt của đám sinh viên cơ hồ đều dừng trên người cô, Cố Miên vậy mà như chẳng cảm nhận được, chỉ chậm rãi đến chỗ của chính mình ngồi xuống.
Đối với Cố Miên mà nói, loại không khí kỳ quái này vốn chẳng có chút ảnh hưởng nào đến cô cả.
Bỗng nhiên bả vai bị đẩy một cái, Cố Miên quay đầu lại nhìn, lập tức bắt gặp vẻ mặt kỳ lạ của Trần Cảnh Thiên đang nhìn cô chằm chằm, sau đó lại giống như ăn trộm mà liếc ngang dọc xung quanh, kéo Cố Miên đi ra ngoài: "Cậu đi ra ngoài một chút."
Cố Miên ngồi xuống ghế còn chưa kịp nóng đã bị lôi ra ngoài, cô giãy giụa mấy cái lại phát hiện chẳng thể nào tránh thoát khỏi Trần Cảnh Thiên, sau đó mặc kệ cậu ta, nhưng biểu tình của cô lại thập phần khó hiểu.
Trần Cảnh Thiên kéo Cố Miên đến tận chỗ ngoặt của hành lang không có bóng người mới dừng lại, cậu ta xoay người, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Tiểu Miên, mình hỏi cậu, sáng nay có rất nhiều người nói cậu phải gả cho cậu cả Hạ gia, chuyện này là thật sao?" Trần Cảnh Thiên cảm thấy mình là bạn thân của cô gái này bao lâu như vậy, loại chuyện này hẳn là cậu ta nhất định phải quan tâm.
Cố Miên bỗng trừng mắt nhìn, đối với vấn đề này một chút cũng không ngoài ý muốn, hôm qua ở tiệc sinh nhật của Hạ phu nhân, chẳng phải đã công bố hôn sự của cô và Hạ Tuấn Khiêm rồi đó thôi, Trần Cảnh Thiên có biết cũng đâu kỳ lạ, chỉ là cô chẳng nghĩ đến tin tức vậy mà lại truyền đi thật nhanh.
"Như cậu nói, là thật sự." Cố Miên thẳng thắn thừa nhận.
Trần Cảnh Thiên nghe mà trừng mắt há hốc miệng, chẳng nghĩ đến Cố Miên vậy mà thành thực chẳng phủ nhận, Lúc hỏi vấn đề này trong lòng cậu ta đâu đó còn ôm một chút hy vọng, mong sao chỉ là tin vớ vẩn mà thôi, dù là rất nhỏ nhưng cậu ta vẫn ôm một chút chờ mong.
Cố Miên sao lại thừa nhận, cô sao lại thừa nhận chuyện này chứ?
Trần Cảnh Thiên khó tin nói: "Sao cậu hồ đồ như vậy, nếu có muốn lập gia đình thì cũng đâu cần phải là Hạ Tuấn Khiêm chứ? Mấy lời trước kia mình khuyên cậu, chẳng lẽ chẳng lọt vào tai cậu chút nào sao?"
Cố Miên nhìn Trần Cảnh Thiên, yên lặng gật đầu.
Trần Cảnh Thiên bất giác im miệng chẳng biết nên nói gì, sau mới liếc mắt cả giận mà nói: "Cậu không nghĩ cho tương lai của cậu sao? Cậu bị ấm đầu sao?" Nói đoạn lại nhìn Cố Miên đang một dạng thờ ơ, đối với lời nói của Trần Cảnh Thiên cũng như gió thoảng, nhìn cậu ta kích động cứ như một tên ngốc.
Trần Cảnh Thiên bất đắc dĩ thở dài: "Mình biết cậu cuối cùng cũng sẽ lập gia đình, nhưng cũng đâu nhất thiết phải là cậu cả Hạ gia chứ, những lời đồn về anh ta, cậu còn chẳng rõ sao, cậu tính làm vợ anh ta mà lại thủ tiết cả đời sao?"
Cố Miên yên lặng nhìn Trần Cảnh Thiên, "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."
Trần Cảnh Thiên cướp lời: "Nếu thế cậu gả cho anh ta làm gì?" Đúng là tức chết mà, bản thân cậu ta gấp muốn chết, vậy mà cô bạn của cậu ta lại có vẻ chẳng hề quan tâm.
Thật chẳng khác hoàng đế chưa vội, thái giám đã nhao lên.
Cố Miên đáp: "Mình chẳng làm cái gì hết." Cô đơn giản chỉ nghĩ, chuyện mẹ cô sẽ sớm được giải quyết, Cố Bắc Viện và Cố Lan Chi đã thỏa thuận như vậy.
Cho nên cô chẳng nghĩ nhiều.
Trần Cảnh Thiên nhìn Cố Miên, như suy nghĩ gì đó rồi thốt lên, nghẹn lời nói: "Là nhà họ Cố ép cậu sao?" Trong lòng cậu ta bỗng chốc tản ra lửa nóng, cậu ta thật muốn hét thật lớn với Cố Miên rằng nếu không phải tự nguyện tại sao lại không phản kháng.
Nhưng Trần Cảnh Thiên có thể làm gì? Cậu ta trừ bỏ bản thân nóng giận muốn phát tiết thì sau lại chẳng có chút giá trị thực tế nào.
Cố gia đối với Cố Miên như thế nào, một năm vừa qua, cậu ta đều thấy rất rõ, mà lại thái độ của Cố Miên cũng phi thường rõ ràng.
Cậu ta thật không thể áp đặt suy nghĩ của bản thân lên người Cố Miên được.
Cố Miên thản nhiên nhìn cậu bạn của mình, thu hồi tầm mắt mới nói, thanh âm thập phần kiên định.
"Không có ai bức ép mình cả, là mình tự nguyện." Nói xong cô xoay người rời đi.
Trần Cảnh Thiên ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng dáng gầy nhỏ của Cố Miên, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo.
Hai người quay trở lại lớp.
Đám sinh viên một lần nữa lại nhìn Cố Miên.
Đối với loại chuyện Cố Miên phải cưới cậu cả Hạ gia, căn bản chẳng có ai hâm mộ cả, ngoại trừ cái danh xưng mợ cả Hạ gia, nhưng mà vậy thì là cái gì.
Cậu cả Hạ gia đã gắn liền với lời đồn đại chẳng thể trong phương diện kia.
Một người đàn ông ưu tú thật đấy, không có lấy một cái tin đồn tình cảm nào, nam nữ đều chẳng ăn, vậy cũng không khó để người ta nghĩ anh ta không được.
Vậy nên dù Hạ Tuấn Khiêm có là cao phú soái đi chăng nữa, ai lại có thể thủ tiết cả đời?