Lâm Hải Quỳnh mím môi sợ sệt đứng trước cửa, tay vẫn đang giữ chặt nắm đấm cửa phía sau.
Vừa nãy còn hờ hững tỏ ra bất cần đời lắm sao bây giờ lại làm con rùa rụt cổ rồi? Dư Cảnh Nam nhếch môi đi về phía bàn làm việc, Lâm Hải Quỳnh liếc hắn mấy cái, thấy hẳn không thèm để ý tới cô mới rón rén đi về phía sofa ngồi xuống ghế đơn rồi với tay lấy chiếc chăn mỏng.
Cô gập hai đầu gối lên trên ghế rồi đắp chăn, dựa người vào thành ghế, gục đầu lên tay cầm của ghế rồi nhìn ra cửa số làm bằng kính với một tâm trạng buồn chán như chó mất con.
Thật là, mấy hôm nay trời mưa liên tục, mấy ngày liền như thế mà mấy đám mây kia không bị vắt’ cho kiệt nước sao? “Hôm nay cô không phải đi học sao?”
Dư Cảnh Nam đột nhiên liên tiếng.
Lâm Hải Quỳnh không quay lại nhìn hắn mà hờ hững đáp: “Không ạ?”
“Có phải cô chưa làm bài tập nên không dám đi học, bỏ học nên bị viện trưởng ra lệnh đi tìm người rồi?”
Dư Cảnh Nam ngẩng mặt nhìn về phía cô phỏng đoán.
Hải Quỳnh vẫn thờ ơ như cũ, nói: “Có phải chú xem phim học đường nhiêu quá rồi không?”
Dư Cảnh Nam không đổi chất với cô nữa, hẳn nhìn lên đồng hồ treo tường, bây giờ mới một giờ kém, hai giờ mới vào học, hắn nói: “Gần tôi giúp cô hướng dẫn bài tập không?”
“Không cần…”
Lâm Hải Quỳnh vẫn cố tỏ ra hững hờ không quan tâm thế sự bên ngoài nhưng vừa dứt lời cô thực sự hối hận.
Dù sao cô vẫn phải đổi mặt với đống bài tập mà nếu không đi học nữa về nhà thế nào cũng bị ba mẹ lôi vào phòng giáo huấn mấy ngày trời.
“Ừ!”
Dư Cảnh Nam không ép cô, vừa trả lời xong lại nhìn thấy cô ôm cặp sách để trên bàn rồi chạy đi tìm ghế để ngồi.
Dư Cảnh Nam thở dài bất lực, hắn đứng dậy cởi áo blouse ra chỉ mặc một chiếc áo len, trong phòng cũng có điều hòa làm nóng nên cũng không sợ bị lạnh.
Hẳn kéo ống tay áo len lên một chú và bắt đầu trở lại những ngày tháng làm trợ giảng của giáo sư ở bên Mỹ.
Nhưng dù lúc đó có bận bịu vừa học, vừa tham gia nhóm thực hành nghiên cứu ở bệnh viện vừa soạn bài lên lớp với thầy mệt cỡ nào cũng không bằng việc dạy cho Lâm Hải Quỳnh lúc này.
Giảng đến mấy câu đơn giản mà cô cũng không biết làm, Dư Cảnh Nam có chút bực dọc: “Rốt cuộc cô làm sao đỗ vào trường y hay thế?”
Sở dĩ khối xã hội mới là ngành học mà cô chuyên, nhưng vì uống nhầm ánh mắt của kẻ nào đó khiến cô lầm đường lạc lối để bây giờ phải khổ sở như thế này.
Ánh mắt Dư Cảnh Nam nhìn cô có chút kỳ lạ, Lâm Hải Quỳnh hiểu ra vội vàng thanh minh như bị ai bắt được thóp: “Không…
Không phải như thế, em vốn chuyên khối xã hội nhưng vì.
.
”
Cô cứng học không thể giải thích: “Nói tóm lại là em muốn đỗ vào trường y nên đã ôn luyện khối B đến nát mấy cuốn sách, chỉ là kiến thức cấp ba không giống đại học đều là toán nâng cao, hóa học nâng cao…
Rất rất là khó.
Nhưng em cam kết, em là dựa vào năng lực mà đỗ vào trường y không hề gian dối! ”
Lâm Hải Quỳnh đưa bàn tay phải lên gập ngón cái lại rôi đưa ngang mặt như đang đọc lời thề.
Dư Cảnh Nam mỉm cười gạt tay cô xuống: “Ai bắt cô phải thề chứ? Được rồi, tôi sẽ hướng dẫn chi thiết cộng với ôn lại kiến thức cũ giúp cô!”
Lâm Hải Quỳnh có chút kình ngạc: “Chú vẫn còn nhớ những kiến thức đó sao?”
“Là không thể quên được!”
Dự Cảnh Nam chữa lại lời cô.
Ý hắn là không thể quên được những kiến thức đó, quả thực trí nhớ của hắn quá tốt! Lâm Hải Quỳnh lại càng ngưỡng mộ hắn hơn, cô hơi quay đầu nhìn sang, góc nghiêng thần thánh đúng khiến người ta nhìn mãi không thể dứt ra.
Ngay giây phút đó cô càng cảm nhận được sâu sắc một điều, người đàn ông ưu tú này có hàng ngàn phụ nữ theo đuổi chứ không chỉ mình cô.
Vậy mà giữa hàng ngàn người theo đuổi hản, hẳn lại không để ý ai mà lại chỉ dịu dàng với một người! Lâm Hải Quỳnh có chút thắc mắc: “Chú lo lắng cho Đan Tâm như thế tại sao lại không cấp cứu cho cô ấy?”
“Tình hình lúc đó, là một bác sĩ, ai cũng sẽ dựa trên phán đoán để xác định bệnh nhân nào nguy cấp hơn, tôi cũng vậy!”
Dư Cảnh Nam không quay lại nhìn cô, chăm chú viết cái gì đó vào vở, bộ dạng hắn say sưa làm việc gì đó càng khiến người đối diện say mê nhìn đến mơ màng, Lâm Hải Quỳnh đưa tay nâng má, nghiêng đầu nhìn hản: “Thật à? Đó là công việc, còn tình cảm thì sao? Chú thực sự chỉ nghĩ tới công việc lúc đó à?”
Dư Cảnh Nam dừng tay lại vài giây, hắn quay đầu sang nhìn cô, bị nhìn chính diện làm cô giật mình vội cầm lấy bút rồi ngó mắt nhìn tờ giấy hắn ghi nãy giờ rồi chép vào vỞ.
“Đây là bài tập hóa!”
Dư Cảnh Nam bất lực nói.
Lâm Hải Quỳnh cuống quít đổi vở rồi nhanh chóng hoàn thành bài tập vào vở, gần tới hai giờ kém cũng có thể xong rồi.
Thực ra là do Dư Cảnh Nam làm giúp cô, không có thời gian nghỉ dừng tay chứ đừng nói đến là giảng bài.
Hắn chép trước, cô chép sau, cuối cùng cũng xong gần hai mươi câu bài tập hóa nâng cao.
“Để tôi đưa cô đi, bây giờ tôi cũng về nhà!”
Dư Cảnh Nam gấp lại chiếc áo blouse rồi mặc chiếc áo dạ dài đi ra ngoài, Lâm Hải Quỳnh có chút ngơ ngác rồi vội chạy ra ngoài để hắn đóng cửa.
Ngồi trong ô tô kín gió ấm áp lại còn bên cạnh Dư Cảnh Nam làm cô phấn khích không thôi.
“Ngày nào cũng thế này thì làm sao em bỏ học chứ?”
“Cái gì?”
Dư Cảnh Nam nhíu mày hỏi lại.
“Không có gì!”
Lâm Hải Quỳnh cười khì rồi chỉ tay về phía trước: “Trường của em kia rồi!”
Dư Cảnh Nam tấp vào bên lề vỉa hè cho cô xuống, thiết nghĩ để cô trực tiếp chạy tới trường còn nhanh hơn đợi hắn lấy xe từ trong gra đỗ xe.
“Cô vào học đi, tôi đi đây”
Dư Cảnh Nam nói với Lâm Hải Quỳnh đang đứng ngoài cửa xe nhìn vào, dường như cô đang muốn nói gì đó nhưng Dư Cảnh Nam đã phóng xe chạy đi mất tiêu.
Cô giẫm chân mấy cái hét lên nhưng đành bất lực, Dư Cảnh Nam đã bỏ xa cô rồi.
xi* Đan Tâm ngủ một giấc tới ba giờ chiều mới dậy, bên cạnh chẳng có ai.
Cô chống tay ngồi dậy muốn đi vệ sinh thì bên ngoài cửa đã vang lên tiếng xôn xao, giọng nói người nào đó rất quen.
“Sao lại ra nông nỗi này chứ? Tiểu Vũ còn không nói với chúng ta là Đan Tâm phải nhập viện, nếu như hôm nay Tử Lam không tới nhà thì làm sao biết chuyện này chứ?”
Cánh cửa mở ra, Đan Tâm hơi khựng lại, bà nội, ba mẹ và Tử Lam đều đã tới rồi.
“Ấy, Đan Tâm, con đang muốn làm gì?”
Huyền Thanh vội đi tới đỡ lấy cánh tay Đan Tâm đang ngồi trên giường, chân để xuống dưới.
“Con đã khỏe chưa mà muốn xuống giường?”
Đan Tâm nhìn mọi người cười trừ vì sự xuất hiện đột ngột này nhưng cô lại thấy vô cùng hạnh phúc.
“Con muốn đi vệ sinh ạt”
“Đế mẹ!”
Huyền Thanh bỏ túi xách xuống cuối giường rồi đi lại đìu Đan Tâm.
“Làm sao được ạ…’ Đan Tâm có chút ái ngại.
“Không sao, Đan Tâm con đang bị bệnh, để mẹ dìu con đi”
Hàn Thanh Triết cũng lên tiếng phụ họa, Đan Tâm cũng không thể từ chối sự nhiệt tình của Huyền Thanh.
Giải quyết công chuyện của mình xong, cô bước ra ngoài, bà nội và ba đang ngồi trên ghế, Hàn Tử Lam lại đang đứng khoanh tay phía sau lưng bà, nhìn thấy Đan Tâm đi ra hắn liền tiến đến bế cô giúp lên giường.
Nhìn mọi người lo lắng như thế, Đan Tâm có chút áy náy lắc lắc tay: “Mọi người đừng quá lo lắng, con không sao đâu ạt”
“Đan Tâm, rốt cuộc con làm sao lại phải vào viện? Bà nội lo cho con quá đi mất”
Bà nội phúc hậu nhìn cô.
“Con…
Con chỉ là ăn bậy trúng độc, nghỉ ngơi đủ là không sao nữa rồi, bà nội đừng lo lắng!”
Đan Tâm có chút cảm thấy có lỗi vì nói dối, hơn nữa cô cũng không muốn nhớ lại chuyện đó, nghĩ đến thôi gương mặt cô cũng biến sắc sợ hãi.
“Còn Tiểu Vũ đâu? Tại sao lại để con một mình ở đây?”
Huyền Thanh nhíu mày.
Đan Tâm có chút không biết phải giải thích như thế nào, từ lúc cô tỉnh dậy vẫn chưa gặp hắn.
“Đan Tâm không sao là tốt rồi, mọi người cũng đừng hỏi nhiều quá, để cô ấy nghỉ ngơi nữa!”
Tử Lam lên tiếng giải thích giúp cô.
Tử Lam sau đó phải tới công ty, ba cũng nhận được cuộc gọi đến công ty sau đó, chỉ còn bà nội và Huyền Thanh ở lại với cô, ba người nói chuyện rất hợp, rất vui vẻ.
Gia đình Hàn Lam Vũ đều đã tới nhưng còn hắn, đến giờ vẫn chưa chịu xuất hiện!