Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 97: 97: Qua Cơn Nguy Kịch






Doãn Đan Tâm khó nhọc bật dậy, cô muốn trực tiếp đi tìm Dư Cảnh Nam hỏi rõ mọi chuyện nhưng chưa bước xuống nổi giường đã choáng váng ngất đi.

“Bác sĩ…
“Cô ấy mới tỉnh lại, cơ thể còn yếu, hơn nữa có thể thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, để cô ấy nghỉ ngơi thêm đi, lát nữa cô ấy tỉnh cho cô ấy ăn cháo loãng là được rồi”
“Cảm ơn bác sĩ!”
Hải Quỳnh cúi đầu cảm ơn rồi tiễn bác sĩ ra ngoài.

Cô thở dài một cái rồi xoay người định đi vào thì dường như cô đã nhìn thấy ai đó…
“Dư Cảnh Nam? Dư Cảnh Nam chú xong rồi à? Bây giờ mới xong sao? Bệnh nhân của chú thế nào rồi?”
Lâm Hải Quỳnh lao tới nằm lấy cổ tay áo của Dư Cảnh Nam, nhìn thấy Dư Cảnh Nam cô rất vui.

“Cậu ta đã qua cơn nguy kịch rồi, có tỉnh lại hay không phải xem ý chí cậu ta thế nào.

Đan Tâm thế nào rồi? Tôi đi thăm cô ấy!”
Dư Cảnh Nam nói rồi bước đến mở cửa đi vào phòng bệnh của Đan Tâm mà không đợi cô trả lời.

“Này, đợi em với…”
Hải Quỳnh vội chạy vào theo sau vừa khó hiểu trước mối quan hệ của bọn họ.

Chú ấy vừa rời khỏi phòng cấp cứu đã tới đây thăm Đan Tâm.

Thậm chí còn không thèm chỉnh trang lại bộ dạng lúc này, một đêm không ngủ cùng với việc phải đấu tranh giành sự sống của bệnh nhân với ‘thần chết’ làm Dư Cảnh Nam tiều tụy hẳn đi, sự quan tâm của Dư Cảnh Nam giành cho Đan Tâm thật sự rất đặc biệt.


Dư Cảnh Nam chậm rãi tiến đến bên cạnh Đan Tâm, những vết đỏ trên cơ thể cô đã giảm xuống bớt, Đan Tâm thuộc loại da mẫn cảm nên rất dễ nổi mẩn đỏ, da trắng khiến cho vết đỏ trông càng nổi bật hơn.

Dư Cảnh Nam vừa chạm tay vào má cô, Hải Quỳnh phía sau lưng liền lên tiếng: “Lúc nấy cậu ấy đã tỉnh lại rồi nhưng sau khi nghe kể về thi thể ngày hôm qua lại đòi đi tìm chú sau đó lại thành ra thế này!”
“Cô nói cái gì?”
Dư Cảnh Nam nhíu mày quay người lại nhìn Hải Quỳnh: “Những chuyện như vậy thích hợp để kể cho một người vừa mới bước về từ cửa tử sao? Huống hồ gì người đó lại có liên quan tới vú nuôi của cô ấy, cô có thật là sinh viên trường y không thế? Đầu óc sao lại chậm chạm như vậy?”
Gô chỉ biết Đan Tâm có người thân đang nằm viện, hoàn toàn không biết chuyện vú nuôi của Đan Tâm đang cần hiến thận và còn chính là người mẹ của nạn nhân tới hiến thận mà Dư Cảnh Nam đề cập tới hôm qua.

Cùng lắm là cô chỉ lỡ miệng kể cho Đan Tâm nghe, có nhất thiết phải nổi giận như vậy không? Lâm Hải Quỳnh nhìn hắn rồi bỏ chạy ra ngoài, Dư Cảnh Nam cũng không quan tâm đến cô nữa, ngôi xuống chiếc ghế cạnh giường Đan Tâm rồi nắm lấy bàn tay cô xoa xoa trong lòng bàn tay hắn.

Lúc Đan Tâm được đưa vào bệnh viện, cả người cứng đờ, lạnh cóng, không ai biết rốt cuộc cô đã phải chịu đựng những gì nhưng nhất định là cô đã rất sợ hãi.

Dư Cảnh Nam gục đầu lên bàn tay cô nhắm mắt lại dưỡng thần.

Cả một đêm không ngủ còn phải căng mắt cấp cứu cho Trương Tu Kiệt khiến hẳn bây giờ vừa mệt vừa mỏi mắt chỉ muốn ngủ.

Thiếp đi được mười lăm phút thì Doãn Đan Tâm cựa mình tỉnh dậy, cô muốn rút tay về nhưng nặng trịch.

Lúc nhìn lại đã thấy hai tay Cảnh Nam đang nắm tay cô, tư thế ngủ cúi đầu dựa trên tay cô nhưng không hề nghiêng ngả mà nắm im như tượng.

Đan Tâm nhìn chằm chằm hắn một lúc sau đó như nhớ ra chuyện gì, hắn thu tay về một cách dứt khoát làm hắn đập đầu xuống giường, lơ mơ nhăn mặt xoa trán.

Hỏi một câu như có như không: “Đan Tâm, em dậy rồi à?”
“Người bị giết ở gần bệnh viện ngày hôm qua…
Có phải là Phan Cảnh Liêm không?”
Đan Tâm hỏi thẳng vào vấn đề, cô vẫn nằm im trên giường bệnh nhìn hẳn đầy hi vọng nhưng trong giọng nói đã có một sự chắc chắn về suy đoán của mình.

“Tôi định chọn ngày phẫu thuật chắc chắn rồi mới nói với em, sợ em thất vọng.

Nhưng không ngờ vừa quyết định xong thì hản lại bị giết”
Dư Cảnh Nam cũng không vòng vo nữa, thẳng thắn trả lời cô.

Đan Tâm biết chuyện này không thể trách hắn nhưng cô vẫn thấy vô cùng nuối tiếc.

Cô từng nghe Thắng Chột nói Phan Cảnh Liêm đang bị truy sát, nếu như biết hẳn đã tới bệnh viện để thực hiện xét nghiệm kiểm tra để hiến thận cho mẹ, cô nhất định sẽ làm tất cả để bảo vệ hẳn.

Đan Tâm yếu ớt ngồi dậy, cô vừa tỉnh lại nên sức lực còn yếu, cô đưa tay đánh vào lồng ngực hắn, run rẩy rơi nước mắt: “Tại sao chứ? Tại sao chú lại không nói với tôi? Nếu tôi biết hắn đã tới đây tôi nhất định sẽ bảo vệ hắn bằng mọi giá.

Tại sao chú lại không nói chứ? Tại sao…

Đan Tâm vừa đánh vào ngực hắn vừa đau lòng đến độ khóc nức lên: “Vú nuôi sắp không chịu nổi nữa rồi, chú có biết không hả?”
“Đan Tâm…”
Dư Cảnh Nam để cô xả giận nhưng thực ra cô càng khóc càng đánh hắn thì cô càng mệt hơn, hẳn giữ tay cô lại rồi kéo cô vào lòng: “Nói vậy là em biết kẻ nào truy sát Phan Cảnh Liêm rồi?”
Dư Cảnh Nam thở dài vuốt nhẹ mái tóc của cô: “Chúng ta không thể gục ngã được, Đan Tâm.

Dù là một tia hi vọng nhỏ nhoi chúng ta vẫn phải thử.

Hiện tại vẫn có những người muốn hiến thận cứu người, chúng ta chỉ có thể chờ đợi một phép màu!”
Doãn Đan Tâm khóc nấc lên trong lòng hắn.

Lúc nãy Hải Quỳnh chạy ra ngoài không đóng cửa, mặc dù tức giận Dư Cảnh Nam nặng lời với cô nhưng cô sợ Đan Tâm bị đói nên mua cháo loãng rồi quay lại đó.

Lâm Hải Quỳnh đang bưng một bát cháo loãng đứng ở góc tường nhìn về phía bọn họ, nghe những lời an ủi chân thành của Dư Cảnh Nam cùng cái ôm dịu dàng của hắn, cô thoáng đã ngộ ra điều gì đó.

Cô để bát cháo có nắp bịt lại xuống nền nhà rồi chạy ra ngoài đóng cửa âm một cái.

Đan Tâm và Dư Cảnh Nam cũng giật mình quay đầu nhìn ra nhưng chỉ nhìn thấy một bát cháo để ở trên sàn phòng.

“Là Hải Quỳnh, lúc nãy cậu ấy ở đây…
Chắc cậu ấy đã hiểu lầm gì đó, chú mau đuổi theo cậu ấy đi!”
Đan Tâm vội lau nước mắt nói.

“Tại sao tôi phải đuổi theo cô ấy?”
Dư Cảnh Nam nhướng mày rồi đi lại bưng bát cháo lên, dịu giọng: “Huống hồ.

.

Cũng không phải là hiểu lầm!”

“Chú nói gì cơ?”
Đan Tâm nghe không rõ.

“Tôi nói em đừng phụ lòng cô ấy, ăn hết chỗ cháo này đi!”
Dư Cảnh Nam vừa dụ dỗ vừa ép buộc cô ăn hết số cháo này rồi đưa thuốc cho cô uống.

Đan Tâm uống thuốc xong thì buồn ngủ, đã trưa muộn thể rồi vì sao Hàn Lam Vũ vẫn chưa tới gặp cô? Đợi Đan Tâm ngủ rồi, Dư Cảnh Nam mới quay về văn phòng để nghỉ ngơi.

Lâm Hải Quỳnh đang ngồi ở một đầu ghế sofa trong phòng hắn, đắp một chiếc chăn mỏng tựa đầu vào thành ghế, đôi mắt sưng đỏ vô hồn.

Nhìn thấy hẳn, cô gập chăn lại rồi bước chân xuống sàn đi về phía hắn, đưa cho hắn một chùm chìa khóa: “Chìa khóa lúc tối chú đưa…
Tôi trả cho chú!”
Vì cô không chịu về muốn đợi tin tức của Đan Tâm nên hắn buộc phải đưa cô về bệnh viện rồi đưa chìa khóa cho cô tự vào nghỉ ngơi.

Dư Cảnh Nam lấy lại chìa khóa, Lâm Hải Quỳnh định rời đi, hắn liền lên tiếng: “Cô đã ăn gì chưa?”
“Chưa!”
“Thật vậy à?”
Ánh mắt Dư Cảnh Nam hơi nhìn về phía trên bàn sofa, hộp cơm mang về đã ăn hết sạch không còn một thứ gì.

Lâm Hải Quỳnh lập tức quay lại thu dọn hộp cơm rồi chạy nhanh ra ngoài nhưng được vài phút thì đã hớt hải ở trước cửa rồi chạy vào trong phòng hắn đóng cửa lại: “Cho em…
Ẩn nấp một lúc thôi…