Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 92: 92: Tự Cứu Lấy Mình






*Bộp* Chiếc thùng carton rơi xuống, đâu Đan Tâm như đập trúng thứ gì đó khiến cô đau đớn tỉnh lại, cơ thể như đang nằm nghiêng so với mặt đất vừa bị ai đó đạp đổ, cô nghe rõ từng tiếng sột soạt, có người đang dùng dao rọc tấm bìa trên đầu cô.

Đan Tâm vừa hoảng loạn vừa cố gắng trấn tĩnh nhưng cơ thể vẫn không nhịn được mà run lên.

“Ư…
Ư.

.


Đan Tâm bị tên nào đó thô bạo nắm lấy bả vai lôi ra ngoài khiến cô đau đớn kêu lên mấy tiếng, xương bả vai bị bóp mạnh như muốn vỡ vụn.

“Đan Tâm, Đan Tâm…”
Tu Kiệt nhìn thấy cô liền kích động muốn lao tới nhưng bị đám đàn em của Thắng Chột giữ lại.

“Nếu mày dám làm cô ấy bị thương, tao sẽ tính sổ với mày, Thắng Chột, thả cô ấy ra”
“Ư…Ư…
Đan Tâm dường như có thế nhận ra được giọng nói của Trương Tu Kiệt, cô lại không nhìn thấy được nên càng cố kêu lên, hi vọng có thể để Tu Kiệt nghe thấy tiếng của mình.

“Tao sợ mày quá!”
Thắng Chột tỏ ra sợ hãi co rúm rồi bật cười lớn chống tay vào vai một tên đàn em của hắn vỗ vỗ tay: “Rồi mày sẽ phải cảm ơn tao đó, thằng chó! Mày nghĩ những chuyện mày làm trước đây một tiếng của ông già mày thì có thể phủi sạch tất cả sao? Mày cũng khốn nạn chẳng khác gì tụi tao, chỉ có điều mày may mắn hơn có ông già giàu có, nên mày mới có cơ hội hoàn lương, mày nghĩ mày tốt đẹp lắm sao?”
Thắng Chột quắc mắt, trước đây khi Trương Tu Kiệt cũng có một chút tiếng tăm trong xã hội đen, hản ta dường như không coi những kẻ như hắn ra gì.


Thắng Chột vẫn nhớ ánh mắt sắc lạnh, nụ cười nửa miệng khinh thường lúc Thắng Chột tới xin làm đàn em của Trương Tu Kiệt, hắn ta dường như không để mắt tới hắn cho dù chỉ một ánh nhìn.

Hản ta cũng khinh thường một tên bụi đời như hẳn, khinh thường hẳn bị dị tật mà kẻ gây ra không ai khác chính là Doãn Đan Tâm.

Hôm nay hắn sẽ một lúc hủy hoại bọn họ, để bọn họ chịu đựng sự đau đớn tột cùng.

Thằng Chột hét lên một tiếng rồi cầm lấy chiếc gậy kéo lê về phía Tu Kiệt rồi đưa lên đánh một cái mạnh vào đầu Trương Tu Kiệt với tất cả sự phẫn nộ cùng con mắt có lửa.

Máu trên đầu đã ứa ra nhỏ giọt, Tu Kiệt trợn mắt, đến phút chót vẫn không thôi nhìn về phía Đan Tâm đang sợ hãi co rúm, một sự bất lực tột cùng, hắn từng có suy nghĩ muốn trở thành xã hội đen để có thể bảo vệ người thân của mình nhưng sau khi gia nhập vào thế giới ngầm mới biết mặt trái của nó, sống trong một thế giới đen tối như thể, con người ít nhiều cũng thay đổi, bản chất cũng bị biến dạng méo mó.

Trước khi ngất đi, Trương Tu Kiệt vẫn còn lẩm bẩm: “Đừng làm hại cô ấy…”
Thằng Chột nhếch mép: “Cô ta cũng đâu thoát được!”
Hắn ném cây gậy trong tay đi, xoay người lại quỳ một chân xuống túm lấy tóc Đan Tâm kéo dậy.

“Ư.

.


Đan Tâm đau quá, nước mắt chảy dài, vừa rồi nghe một tiếng động lớn khiến cô đứng tim.


Rốt cuộc…
Rốt cuộc Trương Tu Kiệt là bị cái gì rồi? Thẳng Chột cởi giẻ buộc giữa miệng cô xuống, Đan Tâm được tự do liên bật khóc van xin: “Thả tôi ra…
Làm ơn thả tôi ra đi mà.

Tu Kiệt, Trương Tu Kiệt, cứu em, cứu em với…
Ưm…
!”
Cô khóc nghẹn, giọng nói cũng đặc lại, sợ hãi đến run rẩy, cô muốn lùi lại nhưng bị Thắng Chột giật tóc ngược về phía sau, một chất lỏng được đổ đầy vào miệng cô liên tục khiến cô bị bất ngờ theo phản xạ nuốt vào.

Một nửa vào miệng, một nửa rớt xuống nền đất vang lên âm thanh êm tai nhưng đối với Đan Tâm, bất cứ một tiếng động nào cũng khiến cô sợ đến mất mật.

“Uống đi, uống nhanh đi, haha.

Tao sẽ khiến mày phải đau đớn, đau đớn hơn cả chết đi…”
Bên tai Đan Tâm vang lên âm thanh nhỏ dân, nhỏ dần rồi lịm đi.

Cô ngất đi trong tư thế cả thân đều bị trói chặt.

Thắng Chột ra lệnh cho đàn em cởi trói cho Đan Tâm, sau đó đích thân hắn tiến đến cởi hết lớp áo trên người Đan Tâm.

Làn da mịn màng nhạy cảm mỗi lần bị hẳn chạm vào như thể nổi dựng lông lên khiến hẳn thích thú.


Đường cong cơ thể nóng bỏng khiến con mắt hẳn chỉ còn dục vọng xâm chiếm.

“Đăng nào cũng để hắn ta “chơi”, cô ta ngon như thế, đêm lại còn dài, hay là…”
Thắng Chột xoa xoa tay cười man rợ, đám đàn em hiểu ý cũng cười rộ lên, ánh mắt đều hướng đến cơ thể thiếu nữ trần truồng trên nền đất lạnh lão.

Đột nhiên, một tên đàn em từ bên ngoài câm chiếc điện thoại chạy vào trong, đưa cho Thằng Chột.

“Đại ca tìm anh!”
Thằng Chột vội nhận điện thoại đưa lên tai nghe.

“Vâng…
Vâng…
Đại ca yên tâm! Bọn em sẽ chụp thật sắc nét…
Haha”
Thắng Chột nghe điện thoại xong, thất vọng nhìn đám đàn em: “Đại ca nói chụp trước một bộ ảnh đã, sau đó rời khỏi đây, đóng chặt cửa lại, bên trong này đã có camera rồi!”
Thắng Chột đứng dậy chỉ đạo đám đàn em lột đồ của Trương Tu Kiệt sau đó để hai người bên cạnh nhau, thay nhau tìm những góc chụp mờ ám nhất có thể, cuối cùng, hắn kiểm tra lại máy ảnh, đảm bảo hình ảnh chất lượng cao rồi mới lên tiếng: “Mỡ đến miệng mèo rồi mà còn không thể ăn được…
Hừ! Đi thôi! Cầm cả quần áo của bọn nó nữa, một lát nữa thuốc ngấm rồi sẽ có chuyện hay cho chúng ta xem!”
Một tên đàn em đi tới nhặt đống quần áo dưới đất lên, hắn hơi quay sang nhìn Tu Kiệt với vẻ do dự, sau đó là người cuối cùng bước ra ngoài.

Mất tầm ba mươi phút sau, thuốc mê mới dần mất tác dụng, Doãn Đan Tâm lờ mờ tỉnh lại, cơ thể cô đang run lên vì lạnh, nhưng không được bao lâu lại nóng như lửa đốt, cổ họng khô khan bỏng rát, tay cô chạm vào da thịt người nào đó nóng ran khiến cô giật mình thụt tay về.

Chuyện gì? Đan Tâm trừng mắt, cô đang gối đầu trên tay Trương Tu Kiệt, cả hai người đều không một mảnh vải che thân, dường như nhìn thấy da thịt đàn ông khiến cô có chút khựng lại nhưng nhanh chóng ý thức đã trở lại.

Đan Tâm hét lên một tiếng, cô bật dậy khom người ôm lấy đầu gối co lại một cục như muốn che đậy hạ thể và bầu ngực căng tràn, cương cứng như bị kích thích đến đau buốt.

Tiếng hét của Đan Tâm cũng đánh thức Tu Kiệt tỉnh dậy, cơ thể nóng ran, hạ thể đau nhức, đầu óc choáng váng giống như cảm giác thiếu máu, nhìn qua tình hình hắn đã hiểu trò hèn hạ của bọn nó là gì.


Tu Kiệt vội ngồi dậy hơi co chân lại ngồi xổm rồi nhìn qua Đan Tâm.

Đan Tâm đưa tay lên bị tai, cô gào lên khóc vừa đẩy mình lùi lại phía sau, đến góc tường bị chặn lại không thể lùi được nữa, câu gào lên thật to: “Đừng qua đây…
Đừng qua đây…
“Đan Tâm…
Em bình tĩnh nghe anh nói…
Đây là một cái bẫy…”
Thuốc kích dục ngấm vào từng dây thần kinh khiến hẳn đau buốt toàn thân, hai tay nắm chặt vào nhau kiềm chế dục vọng như ngọn lửa đang thiêu đốt hắn.

Doãn Đan Tâm đã không còn bình tĩnh được để nghe hẳn nói, cô bịt tai lại, nhắm mắt, gào khóc thật lớn: “Hàn Lam Vũ, Hàn Lam Vũ,…
Rốt cuộc bao giờ chú mới tới đây!”
“Hàn Lam Vũ…
Dù cô có thét gào khô họng thì Hàn Lam Vũ cũng không thể nghe được lời cầu cứu của cô.

Trương Tu Kiệt trong môi trường nào cũng đã thử qua, đối với những chuyện như này, hẳn biết sẽ không thể kiềm chế được, lại trong một căn phòng nhỏ hẹp này, hắn tuyệt đối sẽ không làm hại đời cô gái này.

Tu Kiệt quan sát xung quanh một lượt, không hiểu có người cố ý hay làm rơi đồ, là chiếc quần trong của hắn.

Tu Kiệt nuốt nước bọt, bước đi như bị kim châm, tiến đến cổ gắng mặc lại quần rồi khó nhọc cäm dây thừng, bước đi có hơi kỳ cục, chân dang rộng ra, tác dụng của thuốc thật không thể xem thường: “Đan Tâm…
Đây là một cái bấy…
Không ai biết chúng ta ở đây đâu…
Chúng ta…
Phải tự cứu lấy mình thôi…”