Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 50: 50: Không Phải Là Nước Ép Hoa Quả Mà Là Rượu Ư






Hàn Lam Vũ cảm thấy sự biến mất của Vương Khải Lâm cùng Triệu Y Trân có chút kỳ lạ, hắn dõi mắt tìm kiếm nhưng đúng là bọn họ đã bốc hơi khỏi nơi này.

Hàn Lam Vũ liền lấy điện thoại ra gọi cho cô nhưng không nhận được hồi âm.

“Hàn tổng…
Xin mời, xin mời!”
Bên ngoài vẫn náo nhiệt đông vui ngược lại với căn phòng yên tĩnh lại thoang thoảng mùi rượu vang quyến rũ.

Vương Khải Lâm ngồi trên ghế sofa ngả lưng về phía sau, một tay gác lên thành ghế một tay cầm điện thoại, mắt nhìn chằm chằm vào số điện thoại trên màn hình.

“Anh yêu?”
Vương Khải Lâm nhếch môi ngẩng mặt, trên giường đang có một cô gái đang nằm uốn éo trên giường, vừa rên rỉ vừa cố cởi từng lớp áo ra.

“Nóng…
Nóng…
Vương Khải Lâm nhếch mép ném điện thoại qua một bên rồi đứng dậy nới lỏng caravat rồi cởi áo vest ngoài ra tiến đến nằm đè lên thân hình nóng bóng của cô gái nào đó.

Bàn tay hắn miết nhẹ từ chân lên đến ngực cô, thân thể cô gái quần áo xộc xệch khiến hắn phải nuốt nước miếng.


Vương Khải Lâm đưa tay lên bóp miệng cô ta nhếch mép: “Hàn Lam Vũ là thứ gì mà em phải mạo hiểm vì hắn ta như thế hả?”
Vương Khải Lâm lộ rõ bộ dạng vô sỉ của hắn nhếch mép cười: “Có đáng không chứ?”
Hắn vừa đưa cánh tay về phía sau lưng vừa rút giây váy của cô, cô gái như cảm nhận được hơi thở đàn ông liên điên cuồng ôm lấy cổ hắn không ngừng cọ xát rên rỉ: “Nóng…
Nóng…
“Triệu Y Trân, để xem em trở thành người phụ nữ của tôi rôi em còn dám phản bội tôi hay không…?”
Vương Khải Lâm chưa dứt lời thì Triệu Y Trân như có một luồng điện chạy qua người khiến cô khó chịu muốn chết, cô điên cuồng cởi áo của Vương Khải Lâm, trở thành một con rối điên cuồng chiếm hữu hắn.

Vương Khải Lâm là kẻ nào chứ? Hắn nhếch môi xoay người lại hướng nào đó, có một chiếc camera đã được bấm nút ghi hình, chiếc bóng màu đỏ nhấp nháy liên tục, Vương Khải Lâm xoay người lại, hắn chỉ dùng sức một chút đã xé tan chiếc váy trên người cô.

Triệu Y Trân như một con thiêu thân lao vào hắn, điên cuồng như một kẻ mất trí, chẳng giống một Triệu Y Trân cao quý thường ngày, khắp căn phòng chỉ còn tiếng rên rỉ xấu hổ của cô, không gian ngập tràn không khí ám muội, gợi tình, hai con người như hòa lại làm một, cứ thể điên cuồng chiếm hữu lẫn nhau.

Quay trở lại với không khí náo nhiệt bên ngoài, Tu Kiệt và Mỹ Lâm vốn rất ghét bầu không khí như thế này, ở đó chỉ có mối quan hệ lợi ích vô cùng nhàm chán, vậy mà không ngờ sự kiện lần này ba người bọn họ lại có thể gặp được nhau như vậy, chứng tỏ bọn họ rất có duyên.

Doãn Đan Tâm cứ ngỡ thức uống chỉ là loại nước ép hoa quả bình thường, cô không hiểu vì sao càng uống đầu óc lại càng hưng phấn, chân tay có chút bủn rủn, càng lúc cô càng không kiểm soát được lời nói và hành động của mình.

Dường như Mỹ Lâm cũng thế, hai người cứ ôm vai bá cổ nhau vui vẻ ca hát rồi chúc rượu nhau, chỉ có Trương Tu Kiệt vẫn đang hoài niệm về chuyện gì đó rất mơ hồ.

Ba người ba sắc thái khác nhau nhưng có một điểm chung đó là nhan sắc không thể coi thường được.


Ngày thường vẫn là quen nhìn thấy bọn họ trong trang phục sinh viên, thay đổi một chút đúng là làm xao xuyến lòng người.

Tu Kiệt nhìn chăm chăm vào Đan Tâm, gương mặt cô có chút ửng đỏ, cùng với Mỹ Lâm ôm lấy vai nhau hát hò, lúc này hẳn mới chợt tỉnh, Mỹ Lâm và Đan Tâm đã uống biết bao nhiêu rượu hoa quả rồi? Tiếng hát của hai người bắt đầu gây chú ý đến những người xung quanh, Tu Kiệt vội vàng đứng dậy cầm lấy hai ly rượu trên tay hai người để ra xa: “Hai em đã uống nhiều lắm rồi, đừng uống nữa!”
“Cái gì nhiều chứ? Chí là nước hoa quả thôi mà…ực…
chúng ta lấy nước thay rượu, dô cho tình bạn của chúng ta nào!”
Trịnh Mỹ Lâm với tay tìm lại ly rượu rồi đưa lên trời, chân tay Mỹ Lâm có chút run rẩy làm đổ cả lên người Đan Tâm làm cô cười ha hả: “Mỹ Lâm, đừng nói cậu say nước hoa quả nhé?”
Đan Tâm cười ngây ngô làm cho Trương Tu Kiệt ôm đầu: “Trời ạ, hai đứa tưởng đây là nước ép sao?”
“Tu Kiệt, anh còn đứng đó làm gì? Dô nào!”
Đan Tâm cũng nhanh như cắt câm lấy ly rượu rồi dô với Mỹ Lâm, một chân còn gác lên ghế, thân váy dưới xẻ đến nửa bắp đùi trượt xuống làm cánh đàn ông cứ trưng trưng mở to mắt ra mà nhìn.

Trương Tu Kiệt vội cởi áo ra che lên phần chân của Đan Tâm rồi nhăn mặt lấy lại hai ly rượu bỏ ra xa rôi câm lấy cánh tay hai đứa kéo dậy: “Hôm nay uống như thế đủ rồi, chúng ta về thôi”
“Đủ là đủ thế nào? Em vẫn còn muốn uống mà?”
Mỹ Lâm gào lên rồi đứng dậy, cô xoay người lại kéo cả Đan Tâm đứng theo, tất cả mọi người đều đang nhìn về phía bọn họ, từ phía xa cũng đã nghe tiếng rì râm ở bên này.

Trịnh Vụ Đình cùng phu nhân và ba mẹ Hàn Lam Vũ cũng đã tới, bọn họ đều ngỡ ngàng ngơ ngác suýt bật ngửa trước tình trạng của cô con gái và con dâu của mình.


“Chuyện này…
Mỹ Lâm đang ôm lấy cánh tay của Đan Tâm, tự nhiên lại có rất nhiều người đang nhìn, cô cũng nhìn lại bọn họ, đột nhiên một cơn choáng váng ập đến làm cô ngã nhào về phía Tu Kiệt, Đan Tâm vốn đang dựa vào Mỹ Lâm liền có chút chênh vênh muốn ngã, cũng may Hàn Lam Vũ tới kịp lúc bế cô lên khỏi mặt đất.

“A ai đây, không phải là chồng của em đây à?”
Doãn Đan Tâm đưa tay lên mặt hẳn xoa xoa bóp bóp, gương mặt Hàn Lam Vũ méo xệch.

“Doãn Đan Tâm, để xem về nhà tôi xử lý em như thế nào!”
Hàn Lam Vũ vừa xoay người lại, Trương Tu Kiệt lập tức giữ lấy tay hắn, lo lắng nói đỡ: “Cô ấy không biết đó là rượu hoa quả mà chỉ nghĩ là nước ép!”
Hàn Lam Vũ dừng lại một lúc, người trước mặt có chút quen quen nhưng hẳn không tài nào nhớ ra là ai.

Đan Tâm ở trong lòng Hàn Lam Vũ những vẫn rất nhiệt tình cười tít cả mắt vẫy tay: “Anh Tu Kiệt, tạm biệt hai người!”
Hàn Lam Vũ lập tức bể cô ra ngoài, Hàn Thanh Triết và Huyền Thanh cũng lo lắng đi cùng hắn ra ngoài.

Trịnh Vũ Đình vội vàng chạy tới, Tu Kiệt liền lên tiếng: “Để con đưa cô ấy ra xe ạ!”
Rồi cũng nhanh chóng bế cô lên đi ra ngoài, ba mẹ cô cũng vội đi theo, mặc dù chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cho lắm.

Suốt đường đi, Doãn Đan Tâm cứ quấn quýt lấy Hàn Lam Vũ kể bảy bảy bốn chín chuyện trên đời, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, còn ngồi cả lên chân hắn, khác hẳn với một con nhóc trẻ con chỉ biết chọc tức người khác, Doãn Đan Tâm lúc say rượu chẳng khác nào mời gọi người khác, bộ dạng liễu yếu đào tơ thật muốn cần cho cô một phát cho tỉnh.

Doãn Đan Tâm một tay ôm cổ hắn một tay sờ khắp mặt hắn, bóp cái mũi cao thẳng của hẳn rồi ngây ngô cười: “Hàn Lam Vũ, sao mũi của chú cao thế?”
“Hàn Lam Vũ, có phải chú bị dị tật ở trán không? Nhăn nhó đến như vậy?”
“Hàn Lam Vũ, người chú thơm quá!”
Doãn Đan Tâm còn nhiệt tình vạch áo hẳn ra ngửi.


Đến lúc này Hàn Lam Vũ không nhịn được nữa năm chặt lấy tay cô lại đe dọa: “Doãn Đan Tâm, từ nay về sau em không được cùng bất cứ người đàn ông nào uống rượu nhớ chưa? Nếu em còn không nhớ tôi sẽ…
Sẽ…
“Sẽ làm sao?”
Doãn Đan Tâm mở hé mắt nhìn hắn: “Chú sẽ đánh tôi đấy à?”
“Phải, tôi sẽ cắn chết em, nhớ chưa?”
Hàn Lam Vũ nhe bộ răng trắng sáng đều đặn nhìn cô làm Doãn Đan Tâm bật cười thành tiếng: “Chú hài hước thật đây, chúng ta không phải chỉ có hai năm thôi sao? Hai năm sau chú có muốn quản lý tôi cũng không được nữa rồi!”
Doãn Đan Tâm không nhắc thì hắn cũng chẳng thèm nhớ cái thỏa thuận đó của hai người, dù sao thời hạn đến hai năm còn lâu, cô vẫn phải chịu sự ràng buộc của hắn.

Hơi thở Đan Tâm đều đặn phả vào lồng ngực hẳn, chiếc áo sơ mi bị cô làm cho bung hết cả cúc áo, hắn cúi đầu nhìn xuống, Đan Tâm đã ngủ gục trong lòng hắn, bàn chân vẫn không ngừng đung đưa.

Hàn Lam Vũ đột nhiên mỉm cười, Doãn Đan Tâm lúc thức nghịch ngợm bao nhiêu thì lúc ngủ lại hiền hòa, an tĩnh bấy nhiêu.

Hắn hơi cúi người cởi đôi giày cao gót xuống rồi ngả lưng vào thành ghế để cô dựa vào người hắn thoải mái hơn.

Lộ Tử Du đã làm việc cho hắn rất lâu rồi và rõ ràng Hàn Lam Vũ đối với Đan Tâm đặc biệt quan tâm, điều này hắn chưa từng nhìn thấy ở bất cứ người con gái nào của Hàn tổng mặc dù Hàn tống của bọn họ nổi tiếng đào hoa, sát gái.

Lộ Tử Du mỉm cười rồi chuyên tâm lái xe, dường như người nào đó mải nhìn vợ cũng chẳng thèm để ý nụ cười có phần gương mặt của hản, hiện tại Lộ Tử Du chỉ muốn lập tức lấy vợt.