Từ sau lần Trình Duật Hạo tặng cô một chiếc chong chóng, Doãn Đan Tâm cũng mở lòng với hắn hơi, cảm thấy con người hẳn cũng rất tốt lại còn rất phong cách.
Ở trong trường cô, Trình Duật Hạo trở thành cái tên hót nhất hiện tại bởi vẻ ngoài điển trai, phong độ của hắn, ngoài ra hắn còn nổi tiếng là người khó tính nhất trong số giảng viên ở trong trường.
Điều đó cũng không có gì là lạ khi với tuổi đời trẻ như thế hắn đã là một vị giáo sư nổi tiếng trong giới luật rồi.
Tuy nhiên, ngoài giờ học trên giảng đường, hắn là một người hòa nhã, ôn nhu, và thường xuyên giúp đỡ các sinh viên, ai có thắc mắc hắn đều tận tình chỉ dạy.
Nhất là với Doãn Đan Tâm, hắn đặc biệt đối xử tốt với cô bé này, đơn giản vì người nhà của Dư Cảnh Nam cũng chính là người nhà của hẳn.
Sự thân thiết của hai thầy trò khiến nhiều sinh viên trong trường đố kị và ghen ghét với Đan Tâm từ đó cũng nổi lên rất nhiều lời đồn ác ý nhưng Doãn Đan Tâm đều không quan tâm, trở thành sự chú ý của mọi người, cô đã quen với điều đó rồi.
Ở trong trường cứ thế mà chia thành hai phe, đám con trai thì bênh vực Đan Tâm, tụi con gái thì không ngừng nói xấu.
Ở trong câu lạc bộ “luật gia tương lai”
người phỏng vấn Đan Tâm lần này là một chị gái xinh đẹp, nghe nói là chủ nhiệm câu lạc bộ rất giỏi giang và có tiếng ở trong khoa cô, vừa nhìn thấy Đan Tâm, chị ta đã khó chịu nhăn mặt, gương mặt xinh đẹp trở nên khó tính: “Giới thiệu bản thân một chút đi!”
Chị ta vốn biết rõ về Đan Tâm nhưng theo hình thức sẽ hỏi về thông tin cá nhân trước.
Doãn Đan Tâm bỏ ngoài sự khó chịu của chị ta mà trả lời rất suôn sẻ các câu hỏi phỏng vấn.
Xong việc cô đi ra ngoài, Mỹ Lâm và Tu Kiệt cũng vừa lúc phỏng vấn xong.
“Đan Tâm, phỏng vấn thế nào?”
Mỹ Lâm đi tới ôm lấy vai cô hỏi thăm.
“Rất tốt.
Nhưng có vẻ người phỏng vấn tớ không thích tớ cho lắm.
”
Doãn Đan Tâm tặc lưỡi rồi mỉm cười.
“Em xinh đẹp như vậy, người đố kị với em cả tá, suy nghĩ làm gì, trả lời tốt là được rồi!”
Tu Kiệt an ui cô sau đó quay sang Mỹ Lâm: “Còn em thì sao?”
“Không tốt lắm, phỏng vấn em là một anh chàng rất đẹp trai, nhan sắc của anh ta làm lu mờ trí nhớ của em, em chẳng còn nhớ một thứ gì, nói nhăng nói quậy một hồi cũng xong!”
Mỹ Lâm thở dài thườn thượt.
“Hừ, cậu thật không có phong cách gì cả!”
Đan Tâm trêu cô rồi kéo Tu Kiệt về lớp.
Mỹ Lâm vội vã đuổi theo: “Ấy, là do anh ta quá đẹp trai chứ không phải do tớ không có phong cách, cậu nói sai rồi!”
Kết quả phỏng vấn đợt hai một tuần sau đã có, danh sách được gửi đến các lớp học có sinh viên tham gia đăng ký ứng tuyển vào câu lạc bộ, kết quả lại hoàn toàn trái ngược với phần thi, Trịnh Mỹ Lâm chẳng trả lời được câu hỏi nào nhưng lại đạt còn Đan Tâm lại nghiễm nhiên bị đánh trượt.
Trương Tu Kiệt cũng trúng tuyển chỉ có một mình cô là bị đánh trượt.
Doãn Đan Tâm bê ngoài là một cô bé mảnh mai, ngọt ngào nhưng bên trong lại vô cùng cứng rắn và ngay thẳng, cô muốn biết bọn họ dựa vào tiêu chí gì để tuyển chọn.
Doãn Đan Tâm cầm theo danh sách đến văn phòng câu lạc bộ “luật gia tương lai”, Mỹ Lâm và Tu Kiệt cũng vội vàng đuổi theo cô, hiện tại ở văn phòng có rất đông người, Doãn Đan Tâm gõ cửa rồi đi vào, tiến đến trước mặt chị gái đã đánh trượt cô lên tiếng: “Em muốn biết lý do mình bị trượt là gì ạ? Em nghĩ em đã hoàn thành đúng chỉ tiêu của câu lạc bộ đề ra, vậy lí do là gì ạ?”
Mộng Phạn là chị gái chủ nhiệm đã phỏng vấn cô lần trước, cô khoanh tay đối diện nhìn Đan Tâm mỉa mai: “Sao đây? Không đủ năng lực để vào câu lạc bộ thì chạy tới la làng à? Nữ thần mà đám con trai tung hô đây sao? Tôi thấy cô nên quay về học lại nhân cách của mình trước đi!”
Mấy lời Mộng Phạn nói ra đều là muốn công kích Đan Tâm, Mỹ Lâm đứng bên cảnh không nhịn nổi lên tiếng: “Là một câu lạc bộ có tiếng của trường mà lại tuyển chọn thành viên tùy hứng thế sao? Trong khi tôi không trả lời tốt thì lại được vào, còn Đan Tâm trả lời tốt thì bị đánh trượt, xin hỏi tiêu chí tuyển chọn của mọi người là gì ạ? “Cô nói cô trả lời không tốt nhưng được vào, cô đang bất mãn vì mình được vào hay sao? Vậy có nghĩa cô chỉ tham gia cho có, hoàn toàn không nghiêm túc hay mong muốn được tham gia vào câu lạc bộ? Vậy được, có một thành viên như cô quả thực là một tổn thất cho câu lạc bộ, cô tên là gì? Tôi có thể giúp cô gạch tên khỏi danh sách!”
Mộng Phạn là sinh viên năm cuối ngành luật, cô rất nhạy bén với ngôn từ lập tức lên tiếng làm Mỹ Lâm ngậm họng.
Nhìn thái độ hống hách của chị ta, Doãn Đan Tâm càng tức giận: “Sinh viên luật không cần nói nhiều, chỉ cần đưa ra bằng chứng, nếu chị có thể chứng minh được em bất tài thì em sẽ rút lui khỏi câu lạc bộ.
”
Mộng Phạn nhếch môi: “Mỗi việc cô chỉ biết chạy tới đây làm loạn đã chứng minh được sự bất tài của mình rồi!”
Đan Tâm nhìn thẳng vào mắt cô ta kiên định nói: “Em tin em đủ năng lực và tư cách để vào được câu lạc bộ, chứng kiến sự bất công mà không dám đòi lại, em đâu còn xứng đáng là sinh viên ngành luật?”
“Nói hay lắm!”
Một giọng nói cất lên mang theo ý cười, Chí Bình nãy giờ im lặng ngồi ở bàn học phía ngoài đám đông đang đứng vòng tròn, anh là người đã sáng lập ra “luật gia tương lai”
cùng với Mộng Phạn là đồng chủ nhiệm câu lạc bộ.
Đám đông tách ra một lối đi cho Chí Bình bước ra, Mỹ Lâm có chút giật mình, đó là người đã phỏng vấn cô một tuân trước.
Chí Bình mỉm cười nói: “Cô bé này tuy trả lời có chút lan man không đúng trọng tâm câu hỏi nhưng lại đưa ra được quan điểm cá nhân và góc nhìn rất thú vị.
Một luật sư tương lai cần biết phải khai thác góc nhìn nào của vấn đề chứ không phải đi theo một khuôn mẫu có sẵn hay bất cứ câu hỏi nào từ người khác.
Chính vì thể anh đã duyệt cho cô bé này được vào câu lạc bộ.
Còn em, nếu em cảm thấy kết quả này là không công bằng vậy một tuân sau em hãy quay lại đây để phỏng vấn, hôm đó sẽ có cả anh và Mộng Phạn, em có tự tin làm được không?”
Chí Bình nở nụ cười nhìn Đan Tâm, anh cũng được rất nhiều người biết đến không chỉ có danh tiếng trong cộng đồng sinh viên luật đã gặt hái được những thành công nhất định mà còn có vẻ ngoài điển trai ưa nhìn, là mẫu đàn ông của nhiều cô gái.
“Không được, dù là ai cũng không có trường hợp ngoại lệ, cô ta đã bị đánh trượt thì tức là trượt, sẽ không có cuộc phỏng vấn bổ sung nào hết.
Đừng tưởng cô thân thiết với giáo sư Trình thì muốn làm gì cũng được!”
Mộng Phạn tức giận phản đối, một người kỹ tính như cô ta lại bị lòng đố kị làm cho ngốc nghếch hẳn đi, giáo sư Trình thì liên quan gì đến chuyện này? Chỉ là một câu nói trong lúc tức giận nhưng Trình Duật Hạo lại vô tình nghe thấy được, Doãn Đan Tâm vốn không biết mấy ngày trước câu lạc bộ “Luật gia tương lai”
đã mời được Trình Duật Hạo làm cố vấn trong các hoạt động và sự kiện của câu lạc bộ.
Hôm nay hắn lên đây cũng là vì việc này.
“Giáo sư Trình…”
Một sinh viên hốt hoảng kêu lên, tất cả mọi người đều quay ra nhìn, Doãn Đan Tâm cuối cùng cũng hiểu vì sao cô ta lại nói cô dựa hơi Trình Duật Hạo.
Trình Duật Hạo không những không tức giận, ngược lại còn mỉm cười ôn nhu: “Không sao, cứ xem như tôi không có ở đây!”