Dư Cảnh Nam vừa rời khỏi phòng bệnh cấp cứu hồi sức thăm khám cho bệnh nhân trở về, hắn đưa tay chuẩn bị mở cửa phòng thì đầu hành lang đã vang lên tiếng nói của Doãn Đan Tâm.
“Này, chú đừng có cười nữa mà.
Có phải là rất xấu không?”
Hàn Lam Vũ khoanh tay sau lưng, khóe môi cong lên cười mỉm, đầu hơi cúi xuống, điềm đạm bước đi.
Doãn Đan Tâm vừa đi lùi vừa đưa tay bám lấy tay Hàn Lam Vũ làu bàu.
“Chú còn cười nữa, ngày mai tôi sẽ về bảo ba mẹ và bà nội là do chú đánh tôi ra nông nỗi này!”
Doãn Đan Tâm đe dọa.
Hàn Lam Vũ tắt nụ cười nghiêm mặt nhìn cô: “Đã mang tiếng rồi, về nhà tôi sẽ cho em mọc thêm một sừng nữa cho cân đối.
”
Dư Cảnh Nam bật cười nhìn bạn, Hàn Lam Vũ cũng vừa lúc đi đến gần Dư Cảnh Nam, hẳn đưa tay xoay người Doãn Đan Tâm lại, lên tiếng: “Đối với loại bệnh nhân này, cậu nên sử dụng biện pháp mạnh.
”
Dư Cảnh Nam vừa nhìn thấy cục u sưng to trên trán Doãn Đan Tâm thì có chút tái mặt, đứng hình vài giây rồi lên tiếng: “Tôi bắt đầu cảm thấy sợ em rồi đấy!”
Doãn Đan Tâm xị mặt, cúi đầu đưa tay lên trán xoa nhẹ.
Hàn Lam Vũ nhếch mép cười rồi đẩy cửa đi vào phòng Dư Cảnh Nam nghỉ ngơi: “Giao cho cậu đấy!”
Dư Cảnh Nam quay sang nhìn cô một cái rồi đích thân kéo cô đi làm xét nghiệm, tất cả đều là do hắn làm nên rất nhanh, không cần phải xếp hàng đợi tới lượt.
Máu cũng là do hắn lấy, Doãn Đan Tâm đưa tay lên bịt mắt không dám nhìn, kỹ thuật cầm dao phẫu thuật của hắn còn chuẩn từng milimet huống gì dùng kim tiêm lấy máu chỉ chích một cái là xong.
Đúng là hắn làm rất nhanh nên Doãn Đan Tâm chưa kịp cảm nhận được đau đớn thì hẳn đã rút một xi lanh máu rồi.
Chỉ có điều, tại sao xét nghiệm nước tiểu hắn cũng đi theo cô đến trước phòng vệ sinh chứ? “Dư Cảnh Nam, chú đứng ở đây làm gì? Chú rảnh như vậy à? Tôi có thể tự mình mang đi được nên không cần chú đứng ở đây đợi, chú đi làm việc của mình đi”
Dư Cảnh Nam: “Từ nãy giờ em không thấy người đợi kết quả xét nghiệm đứng hàng dài à? Tôi đứng ở đây đợi em, sau đó trực tiếp mang đi lấy kết quả, một lúc là có thể xong rồi”
“Nhưng mà…
Doãn Đan Tâm khó xử nhìn hắn, vẻ mặt của hẳn vẫn cứ tỉnh bơ nhìn cô.
Doãn Đan Tâm hậm hực đi vào nhà vệ sinh, lấy xong nước tiểu cô loay hoay không biết phải làm sao thì có hai cô y tá bước ra, cô vội nấp sau lưng bọ họ đi ra ngoài.
Vừa nhìn thấy Dư Cảnh Nam, bọn họ liên có chút bối rối lại sáng mắt lên như thấy con mồi rồi vội vàng cúi đầu chào: “Bác sĩ Dư!”
Dư Cảnh Nam gật đầu nhẹ một cái, không nhìn bọn họ mà chăm chăm nhìn Doãn Đan Tâm đang cúi khom người, một tay đưa lên che một bên mặt.
“Doãn Đan Tâm, em đang làm gì ở đó? Nhanh đưa cho tôi rôi quay về phòng tôi gặp Hàn Lam Vũ trước, xong việc tôi sẽ đến tìm hai người!”
Nói xong hắn không đợi cô trả lời mà trực tiếp đi tới mang nước tiểu của cô đi xét nghiệm, Doãn Đan Tâm ú ớ mấy tiếng rồi quay ra trực tiếp đón nhận ánh mắt quái đản của hai cô y tá.
Cô đưa tay lên kiểu chào rồi cười trừ chạy đi.
Dư Cảnh Nam mà phải làm những chuyện như thế này à? Đúng là khó tin thật chứ! Quy tắc làm việc của Dư Cảnh Nam là nếu không phải là những ca bệnh nguy kịch hay ca phẫu thuật khó thì hắn sẽ không đụng vào.
Doãn Đan Tâm chạy về phòng Dư Cảnh Nam bị lạc mấy lần, cũng may có cô y tá giúp cô về đến phòng hắn.
Hàn Lam Vũ đang ngồi ở ghế sofa bấm điện thoại, nhìn thấy Đan Tâm đi vào liền ngồi thẳng lưng nhìn cô: “Sao gương mặt em xanh thế?”
Doãn Đan Tâm bóp trán, liên chạm vào vết thương có chút nhăn nhó.
Cô đi tới ngôi xuống bên cạnh Hàn Lam Vũ lắc đầu, vừa hay nhìn thấy đĩa trái cây trên bàn, cô liền đưa tay lấy một quả vải bóc ăn rồi nhìn xung quanh.
Hàn Lam Vũ nhếch môi nhìn cô rồi lại dán mắt vào điện thoại.
Nhìn tới bàn làm việc của Dư Cảnh Nam mới biết hẳn còn trẻ như thế đã có học hàm là giáo sư rồi, Doãn Đan Tâm tò mò quay sang nhìn Hàn Lam Vũ hỏi: “Chú ấy bằng tuổi chú đã là giáo sư rồi à?”
Hàn Lam Vũ gật gật: “Học vượt cấp nên thể.
”
“Bảo sao chú ấy đến giờ vẫn còn độc thân, đến bạn gái cũng không có cho nên mới không hiểu…
Doãn Đan Tâm lấp lửng nói làm Hàn Lam Vũ tò mò liếc đôi mắt nhìn cô: “Không hiểu chuyện gì? Cậu ta từng có một đời vợ, kết hôn khá sớm, hiện tại thương tích đầy mình, làm sao có thể có bạn gái được cơ chứ? Doãn Đan Tâm, em cũng đừng chọc đến cậu ta nếu không muốn cậu ta xiên em giống như xiên một con lợn đưa lên dàn quay, đến lúc đó tôi cũng không cứu nổi em đâu!”
Hàn Lam Vũ nhếch mép dọa cô.
Còn Doãn Đan Tâm, bộ não của cô dường như không tải kịp thông tin của hắn, cái gì mà một đời vợ? Mà cũng không hẳn là không có khả năng đó.
“Chú ta khó tính như vậy lại còn cổ quái, bị bỏ rơi là đúng!”
Lúc Doãn Đan Tâm nói câu này, Dư Cảnh Nam cũng cùng lúc mở cửa ra bước vào, không khí đột nhiên căng thẳng dâng tràn.
Hàn Lam Vũ mỉm cười lên tiếng trước, xóa tan không khí này: “Kết quả thế nào?”
“Tớ đã khám tổng quát cho cô ấy rồi, không có vấn đề gì ngoài dạ dày, tớ đã kiểm tra thuốc của bọn họ rồi, có thể uống được, uống hết đống thuốc đó quay lại kiểm tra lần nữa nếu vẫn chưa diệt được con vi khuẩn HP đó thì phải tiếp tục điều trị!”
Dư Cảnh Nam vừa nói vừa đi về bàn làm việc lấy hộp đựng y tế rồi đi đến ngồi xuống ghế sofa.
“Doãn Đan Tâm, quay lại đây.
”
Doãn Đan Tâm nhìn Hàn Lam Vũ một cái, hắn cũng hất mặt về phía Dư Cảnh Nam ý muốn cô làm theo.
Doãn Đan Tâm vừa quay lại đã bắt gặp gương mặt lạnh lùng của Dư Cảnh Nam.
Cô có chút run sợ nhưng vẫn ngồi im để hắn bôi thuốc trên trán cô.
Lúc nãy hắn còn cẩn thận đưa cô đi chụp cắt lớp vi tính, toàn bộ đều không có vấn đề gì.
Dù chỉ mới quen biết Dư Cảnh Nam không bao lâu nhưng cô tuyệt đối tin vào kỹ thuật của hắn.
Từ hôm đầu tiên gặp hắn, chỉ là mấy vết thương nhỏ thôi nhưng hắn cũng làm rất ra trò, chỉnh chu trong mọi công đoạn.
Nhưng còn hiện tại, một Dư Cảnh Nam điềm đạm đã biến mất.
Doãn Đan Tâm nhăn nhó chịu đựng, Hàn Lam Vũ cũng nhìn thấy lực tay của Dư Cảnh Nam rất mạnh.
Bất quá, hắn liên nắm lấy cánh tay Doãn Đan Tâm đứng dậy rồi đẩy cô ra phía sau lưng hắn: “Được rồi, tớ nghĩ bọn tớ phải về rồi.
Lúc nào rảnh qua ăn cơm nhé!”
Nói xong, hắn một mạch kéo cô ra ngoài.
Doãn Đan Tâm cũng lòng bàn tay vào bàn tay hắn rồi chạy theo hẳn, gương mặt Dư Cảnh Nam đúng là rất đáng sợ.
Đi trên đường, Hàn Lam Vũ có nói với cô: “Cô ta tham tiền phản bội cậu ấy trước, cậu ấy không muốn người khác nhắc về cô ta như thế.
Em cũng thông cảm cho cậu ấy đi!”
Doãn Đan Tâm không nói gì, chỉ cảm thấy một người có điều kiện tốt như Dư Cảnh Nam mà lại bị phản bội đúng là người bình thường cũng không thể chịu đựng nổi.
Ngồi trong xe tầm nửa tiếng cũng về đến nhà, Hàn Lam Vũ thả cho cô xuống rồi lại lái xe đi đâu đó.
Doãn Đan Tâm vừa vào đến cổng liên gặp vú nuôi trên tay cầm giấy chạy ra mừng rỡ nhìn Đan Tâm: “Đỗ rồi, con đã đỗ rồi, Đan Tâm, là trường mà con ao ước đó, chúc mừng con…
Đan Tâm, trán của con?”
Hừm, bây giờ chuyện này đâu còn quan trọng chứ? Đan Tâm cầm lấy giấy trên tay vú nuôi đọc, cô cũng mừng rỡ ôm châm lấy vú nuôi, hai người cứ ôm nhau nhảy liền mấy vòng trước sân làm Ngô quản gia cũng bất giác mỉm cười nhìn theo.