Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 3: 3: Tối Nay Anh Ngủ Lại Với Em






Huyền Thanh đã cho người chuẩn bị căn phòng mới cho Đan Tâm, bà có hai người con trai nhưng một đứa thì đã ở nhà riêng, một đứa thì đang du học nước ngoài, nhờ có Đan Tâm tới ở mà bà mới được tự tay trang trí phòng cho cô.

Bà từng mơ ước có một đứa con gái, lúc mang bầu Tử Lam, bà đã hi vọng đứa con này sẽ là một bé gái, cho nên bà mua rất nhiều đồ của bé gái, sau này Tử Lam 1 tuổi rồi vẫn phải mặc đồ của con gái cơ mà.

“Nào, tới đây, từ nay con hãy ở lại căn phòng này nhé, mẹ đã chuẩn bị đầy đủ cả trang phục lẫn phụ kiện để con thay thế, đều là tự mẹ chọn cho con đấy” Huyền Thanh vui vẻ dẫn Đan Tâm vào phòng, gam màu chủ đạo là màu hồng và màu trắng, chiếc giường được đặt ở giữa phòng, màn vòm chống muỗi bằng ren hình tròn kiểu dáng công chúa, trên giường được xếp đầy gấu bông, ở dưới sàn cũng có một con gấu rất lớn khoảng 2m, xung quanh nơi nào cũng có gấu bông đủ loại kích thước.

Đan Tâm xúc động đưa hai tay lên bịt miệng, căn phòng này so với căn phòng lúc Doãn gia chưa phá sản quả thực không khác là bao, Đan Tâm không biết Huyền Thanh đã đi tìm bà vú để hỏi về sở thích của Đan Tâm.

Cô xúc động đến mức nước mắt đã bắt đầu chảy, Huyền Thanh cười nhẹ ôm lấy Đan Tâm vào lòng: “Mẹ còn muốn mua nhiều thứ nữa nhưng vài ngày nữa con sẽ chuyển ra ở riêng với chồng con, đến lúc đó lại phải chuyển đồ một lần nữa cho nên mẹ đã ghi lại danh sách, đợi đến ngày cưới của hai đứa mẹ lại đi mua thêm!” Bà hạnh phúc nói: “Còn những thứ này cứ để ở đây, thỉnh thoảng con và Lam Vũ về đây chơi với mẹ và bà nội, nhé!”.

Nhắc đến Hàn Lâm Vũ, cô gạt nước mắt buông bà ra rồi lên tiếng: “Hàn Lam Vũ...!sao anh ấy không về nhà ạ?” “À, Lam Vũ đã dọn ra ở riêng rồi” Huyền Thanh áy náy: “Công ty bạn nhiều công việc, lại còn phải chuẩn bị cho đám cưới nên nó hơi bận, con đừng buồn nhé?”

20
Thực ra bà đã gọi điện thoại mấy lần bảo hắn về ăn cơm và gặp gỡ Đan Tâm nhưng hắn không chịu, bịa đủ lí do từ chối, bà đành hết cách, dù sao đám cưới diễn ra hắn vẫn phải ngoan ngoan tới làm chú rể.

Thời gian đó Đan Tâm ở lại Hàn gia, được bà nội và Huyền Thanh quan tâm, yêu thương hết mực khiến cô một lần nữa được quay lại cuộc sống là một nàng công chúa thực thụ.

Ban ngày cô vào viện chăm sóc vú nuôi, tình trạng của vú cũng đã ổn hơn, bác sĩ đang liên hệ để tìm thận phù hợp với bà, cho tới khi tìm được thận phù hợp, bà có thể xuất viện, mỗi tuần chỉ cần vào viện ba lần để chạy thận.

Đan Tâm thực sự nghĩ tên Hàn Lam Vũ mà cô sắp lấy thực sự là một tên quái vật, hoặc chí ít là một kẻ có ngoại hình xấu lắm mới không dám về nhà gặp cô.

Ở trong các câu chuyện cổ tích cô từng nghe, công chúa nếu không phải lấy hoàng tử đẹp trai, khôi ngô thì chính là lấy một con quái vật có thân hình gớm ghiếc.

Đan Tâm nằm gối đầu lên chân vú nuôi, ánh mắt nhìn xa xăm không định hình.


Vú nuôi khẽ vuốt má cô, lên tiếng: “Vậy là ngày mai con đã là một cô dâu xinh đẹp của người khác rồi, nếu như Doãn lão gia còn sống, có thể chứng kiến được chuyện tốt của con, ông ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc!”.

Là chuyện tốt hay không cũng chưa thể nói trước được.

Đan Tâm ngẩng mặt nhìn bà: “Tối nay vú ngủ lại với con được không? Con sợ Vú nuôi nhìn cô đau đáu, đám cưới của hai người được tổ chức gấp gáp nhưng nhà trai đã thay cô chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, cũng coi như là một niềm an ủi vì cô gặp được nhà chồng tốt.

Mỗi khi Đan Tâm khó ngủ, phải có người nói chuyện bên tai cô thì cô mới có thể ngủ được, những lúc đó bà lại kể chuyện cho cô nghe, thói quen đó của cô đến bây giờ vẫn không thay đổi.

Hàn Lâm Vũ tới 12 giờ đêm mới về đến nhà, hắn bước lên cầu thang đi tới phòng ngủ của Đan Tâm, mở hé cửa nhìn vào trong, Đan Tâm mặc chiếc váy ngủ màu hồng in hình gấu kitty đang nhắm nghiền mắt gối đầu lên một người phụ nữ lớn tuổi, trông không khác một đứa trẻ đang làm nũng bà, hắn lại còn đang nghe
người phụ nữ đó đang đọc truyện cổ tích của đám trẻ con cho cô nghe, hắn nhếch mép khinh thường rồi đóng cửa lại quay người muốn rời khỏi đây.


“Lam Vũ, con về đấy à?”.

Huyền Thanh nửa đêm thức giấc, ngày mai là ngày trọng đại của con trai bà nên bà có chút không ngủ được, Lam Vũ xuống được một nửa cầu thang liền dừng lại quay đầu nhìn bà:
“Mẹ vẫn chưa ngủ ạ?” “Con về gặp Đan Tâm à?” Huyền Thanh vui vẻ ra mặt: “Bây giờ chắc con bé đã ngủ rồi, ngày mai là đám cưới của hai đứa, con bé phải ngủ sớm thì làm cô dâu mới đẹp được.”
Hàn Lam Vũ có chút khinh thường nói: “Mẹ thực sự là đang tìm vợ cho con chứ không phải là rước thêm một đứa trẻ để con trông chứ?” “Đương nhiên là tìm vợ cho con rồi, Đan Tầm nhìn vậy thôi nhưng con bé rất đảm đang đấy nhé” Huyền Thanh giục hắn: “Thôi được rồi, không tranh cãi với con.

Muộn rồi, con về phòng mình đi, ở lại một đêm, ngày mai còn phải lo liệu đám cưới nữa” “Vâng, mẹ ngủ sớm đi ạ” Hàn Lam Vũ trả lời rồi đi ngược lên cầu thang về phòng, điện thoại hắn phát sáng, màn hình hiển thị một số điện thoại quen thuộc, hắn chậm rãi đưa lên nghe: “Alo...!cưng à, em sao vậy...!được rồi, để anh tới chỗ em.” Nơi Triệu Y Trân đang ở là một khu chung cư cao cấp có hệ thống an ninh rất tốt, người ra vào đều phải có thẻ ra vào cửa mới có thể đi vào riêng Hàn Lam Vũ là trường hợp ngoại lệ của bọn họ, Hàn gia là một công ty tài chính và đầu tư, sau nhiều năm đã thâu tóm được nhiều tài nguyên ở mảng bất động sản, không dừng
đó Hàn Triết Thanh còn nhìn thấy được lợi nhuận mà thời trang mang lại là không nhỏ cho nên đã tích cực đầu tư còn mở một trung tâm mua sắm lớn ở thành phố.

Khu chung cư cao cấp đó cũng thuộc sự quản lý của Hàn gia.

Hắn ngang nhiên đi vào bên trong mà không có phát hiện phóng viên đang chụp

lén hắn từ xa, mấy ngày hôm nay thông tin đại thiếu gia của Hàn gia kết hôn đã làm rúng động truyền thông vì quá gấp gáp, quá bất ngờ, hơn nữa thời gian qua vẫn có tin đồn Hàn tổng và ảnh hậu Triệu Y Trân đang hẹn hò, đột nhiên Hàn Lam Vũ lại kết hôn, đối tượng lại không phải là Triệu Y Trân mà là một cô gái dấu mặt may mắn nào đó.

Ngày mai là ngày diễn ra hôn sự của hắn vậy mà đêm trước diễn ra hôn lễ hắn lại đi tìm Triệu Y Trần? Tin này nhất định sẽ là tin hot đáng săn đó!
Đảm phóng viên mừng rỡ như điên rời đi, Hàn Lam Vũ đã lên tới phòng Triệu Y Trân, cô ôm chầm lấy Hàn Lam Vũ từ sau lưng, thút thít vài tiếng rồi lên tiếng:
“Lam Vũ, em nhớ anh”
Hàn Lam Vũ xoay người lại ôm cô vào lòng, Triệu Y Trần ôm ngang hông hắn tựa đầu vào hõm vai hắn, thỏ thẻ nói: “Mỗi lần nghĩ tới việc anh đang ở bên cạnh cô gái đó em lại khó chịu không thôi.

Hàn Vũ, có phải em ích kỷ lắm không?” Triệu Y Trân ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Em không thể phá hoại chuyện tốt của anh, không thể làm đau người khác, em muốn rời xa anh nhường lại anh cho cô ấy nhưng trái tim em rất đau, rất đau đó” Triệu Y Trân đưa tay lên đè nén ở ngực trái, đôi môi quyến rũ cong lên một nụ cười, hai hàng nước mắt thay nhau rơi xuống, cô bước hai bước về phía trước, xoay người lại bàn tay run rẩy chậm chạp đưa lên kéo dây áo ngủ xuống, chiếc váy ngủ mềm mại rơi xuống đất, cô không mặc nội y, thân hình Triệu Y Trân lõa lồ, nóng bỏng không một mảnh vải che thân, cơ thể có chút khép nép và run rẩy, đây là lần đầu tiên cô khỏa thân trước một người đàn ông.

Cổ họng Hàn Lam Vũ cháy rực, cơ thể nóng bừng bừng, hắn khó nhọc đi tới kéo chiếc váy ngủ lên giúp cô, hắn biết cô đang sợ hãi lại càng yêu chiều và coi trọng cô hơn.

Triệu Y Trân có chút kinh ngạc, Hàn Làm Vũ nhẹ nhàng bế cô lên giường rồi ôm cô vào trong lòng: “Tối nay anh ngủ lại với em!”