Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 123: 123: Mắc Kẹt Trên Đảo






Giữa lúc mọi người còn đang nghỉ ngơi, một cơn gió mạnh thổi đến dường như muốn hất tung mọi thứ có trên hòn đảo, mây đen kéo đến một cơn mưa ào ào trút xuống, Bạch Thi Tịnh bật dậy, những đồng nghiệp nữ cũng giật mình tỉnh giấc, đột nhiên có người ở bên lều gọi vọng vào: “Mọi người mau dậy đi, nhanh chóng lên thuyền rời khỏi đây!”
“Có chuyện gì vậy?”
Bạch Thi Tịnh có chút hốt hoảng, đồng nghiệp của cô đều nháo nhào đứng dậy, một người ở gần cửa lêu vội đưa tay mở ra, nhanh chóng hỏi: “Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”
“Khu vực này đang hình thành một cơn áp thấp nhiệt đới, mọi người nhanh chóng lên thuyền rời khỏi đây ngay!”
Một người trả lời vội.

Bọn họ đều không ngờ tới, trước lúc tới đây đã xem xét thời tiết sau đó mới chọn ngày, thậm chí bọn họ còn không mang cả ô dù hay áo mưa vì dự báo thời tiết nói hôm nay trời trong không một chút khả năng nào sẽ đổ mưa, sáng nay thời tiết đúng là rất đẹp.

“Hàn tổng, chân của Bạch tổng…”
Một đồng nghiệp nữ thốt lên, Hàn Tử Lam đang ôm một đống áo phao tới, vội chạy đến cúi người bế xốc Thi Tịnh lên, không quên dặn dò: “Mọi người nhanh chóng mặc áo phao rồi lên du thuyền đi!”
Vừa nói hắn vừa quỳ một chân xuống mặc áo phao giúp Bạch Thi Tịnh rồi bế xốc cô đứng dậy chạy ra ngoài, bọn họ chỉ lấy các đồ cần thiết rối nhanh chóng đi lên du thuyền.

Gió thổi càng lúc càng lớn, mực nước biển dường như cũng dâng lên cao, màu nước biển như phản ánh lại màn trời đen xám xịt lúc này.


Chiếc du thuyền đã rời đất liên một đoạn, màn mưa trút xuống, thấm lên mái tóc và gương mặt Hàn Tử Lam.

Hàn Tử Lam quay đầu lại nhìn vẻ mặt hốt hoảng của mọi người, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, hắn thốt lên: “Đan Tâm, Đan Tâm đâu rồi? Đan Tâm…”
Bạch Thi Tịnh đang ngồi như người mất hồn, nghe tiếng hét của Hàn Tử Lam, cô bất giác ngẩng mặt, ánh mắt Hàn Tử Lam chợt rẹt qua, hai gương mặt đối diện nhìn nhau không nói một lời, Hàn Tử Lam xoay đầu lại nhìn, nước biển đen một mảng như hố mực đang cuộn trào dữ dội.

Bạch Thi Tịnh hai tay bám chặt vào nhau, mọi người bắt đầu xoay qua xoay lại nhìn người bên cạnh như đang tìm kiếm ai đó, một trong số họ thốt lên: “Hình như Đan Tâm vẫn chưa lên du thuyền, lúc thức dậy hình như tôi không nhìn thấy em ãy đâu, lẽ nào em ấy không biết có áp thấp nhiệt đới?”
Hàn Tử Lam gương mặt tối lại, hắn chạy tới phía sau, dường như có ai đó cũng đang đuổi theo hắn, Hàn Tử Lam cởi áo phao ra, lúc định nhảy xuống thì Bạch Thi Tịnh đã ôm lấy chân hắn, cô đau đến mức đứng không nổi nữa: “Hàn thiếu, đợi đã, không kịp nữa đâu…”
Bạch Thi Tịnh còn chưa kịp nói hết câu thì Hàn Tử đoạn đường dài, mọi người đều hồi hộp ngẩng dõi mắt nhìn theo hắn.

Bạch Thì Tịnh nín thở, hình ảnh hẳn vừa thấp thoáng hiện lên liên có một con sóng lớn ập đến nuốt chứng lấy hắn, sau đó mọi người đều đưa mắt tìm kiếm nhưng chẳng còn thấy hình bóng của Hàn Tử Lam ở đâu nữa.

Bạch Thi Tịnh vội quay vào buồng lái yêu cầu lái thuyền quay lại nhưng biển trời mênh mang bọn họ có thể tìm kiếm Hàn Tử Lam ở đâu? Gió mỗi lúc thổi một lớn, mưa như trút, bầu trời tối sầm trong thoáng chốc, lái thuyền cũng không thể mạo hiểm lênh đênh trên mặt nước dữ dội như thế.

Bạch Thi Tịnh và Hàn Tử Lam tính đủ đường lại không thể tính đến nước này.

Cô ôm mặt khóc nức nở, bọn họ vốn chỉ muốn lột trần bộ mặt của Triệu Y Trân lại đẩy Hàn Tử Lam và Doãn Đan Tâm vào chỗ nguy hiểm, biết như vậy cô đã không cùng Hàn Tử Lam bày ra trò này.

Không đúng, ban đầu cô đoạn đường dài, mọi người đều hồi hộp ngẩng dõi mắt nhìn theo hắn.

Bạch Thì Tịnh nín thở, hình ảnh hẳn vừa thấp thoáng hiện lên liên có một con sóng lớn ập đến nuốt chứng lấy hắn, sau đó mọi người đều đưa mắt tìm kiếm nhưng chẳng còn thấy hình bóng của Hàn Tử Lam ở đâu nữa.

Bạch Thi Tịnh vội quay vào buồng lái yêu cầu lái thuyền quay lại nhưng biển trời mênh mang bọn họ có thể tìm kiếm Hàn Tử Lam ở đâu? Gió mỗi lúc thổi một lớn, mưa như trút, bầu trời tối sầm trong thoáng chốc, lái thuyền cũng không thể mạo hiểm lênh đênh trên mặt nước dữ dội như thế.


Bạch Thi Tịnh và Hàn Tử Lam tính đủ đường lại không thể tính đến nước này.

Cô ôm mặt khóc nức nở, bọn họ vốn chỉ muốn lột trần bộ mặt của Triệu Y Trân lại đẩy Hàn Tử Lam và Doãn Đan Tâm vào chỗ nguy hiểm, biết như vậy cô đã không cùng Hàn Tử Lam bày ra trò này.

Không đúng, ban đầu cô thực sự có suy nghĩ ác với Đan Tâm, nhưng có lễ tình yêu mà cô dành cho Hàn Tử Lam nhiều hơn lòng thù hận đối với Doãn Đan Tâm.

Cô đã nghĩ, nếu Doãn Đan Tâm thực sự xảy ra chuyện gì đó thì Hàn Tử Lam sẽ ra sao? Bây giờ cô đã hiểu, giống như trái tim cô lúc này, tan nát đến không còn lắp ráp lại được, Hàn Tử Lam có phải cũng có cảm giác giống như cô hay không? Cô đưa tay lên bóp chặt ngực mình, dù là ai thì cũng hãy an toàn trở về nếu không cả đời này cô cũng không tha thứ cho mình được.

Hàn Tử Lam khi đó nhìn cô và hỏi: “Tại sao cô lại nói với tôi chuyện này?”
Bạch Thi Tịnh không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu nói: “Tôi không thể làm được!”
Hàn Tử Lam đi đến nắm lấy bả vai cô xoa nhẹ, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Nếu muốn giúp cô ấy hãy giúp đến cùng.

Triệu Y Trân, cô ta muốn đồn Đan Tâm đến chỗ chết nếu Đan Tâm thoát một lần sẽ không thể thoát được lần hai, cách tốt nhất là để cô ta lòi đuôi cáo ra!”
“Hàn thiếu…
Đan Tâm rất quan trọng với anh phải không?”
“Hơn tất cả những gì trên đời chính là cô ấy!”
Vậy cô sẽ bảo vệ cô ấy giống như cô muốn bảo vệ Hàn Tử Lam! Du thuyền vừa cập bến, phía trên cảng đã có tiếng âm ÿ, du thuyền cập vào neo đậu, hình ảnh đập vào mắt cô chính là Hàn Lam Vũ và Triệu Y Trân đang đối chất với cảnh sát, du thuyền vừa cập bến bọn họ đã chạy tới, chính là Hàn Lam Vũ đã nhanh chóng nắm lấy bả vai cô lay mạnh: “Đan Tâm đang ở đâu? Cô ấy đang ở đâu?”
Dường như hắn đã dõi mắt tìm kiếm những con người ở trên du thuyền nhưng không thể nào tìm thấy hình bóng quen thuộc của Doãn Đan Tâm ở đâu.


Bạch Thi Tịnh hơi nhìn về phía sau lưng Hàn Lam Vũ, Triệu Y Trân đang nhìn cô ánh mắt đầy hi vọng, dường như cô ta cũng đã sớm biết kết quả rôi, ông trời đang về phe cô cho nên trong lòng cô bây giờ đang rất hả hê.

Bạch Thi Tịnh tối mắt lại, cô không nhìn Triệu Y Trân nữa, nước mắt tràn mí ôm lấy cánh tay Hàn Lam Vũ: “Hàn tổng, cả Đan Tâm và Hàn thiếu đều mắc kẹt lại ở hòn đảo, tôi xin anh mau gọi bảo hộ tới cứu bọn họ đi, ngoài đó mưa gió rất lớn, Hàn thiếu còn nhảy xuống biển bơi ngược vào hòn đảo tìm Đan Tâm bây giờ không biết sống chết thế nào, mây đen kéo đến, biển rộng mênh mông, khắp nơi một màu tối đen như mực, tôi sợ Hàn Thiếu…
Hàn Thiếu giống như bị con sóng nuốt chứng, Hàn tổng anh phải cứu bọn họ!”
Bạch Thi Tịnh khóc nấc lên, một đồng nghiệp nữ phải giúp cô giữ thăng bằng, Hàn Lam Vũ lập tức quay sang nhìn viên cảnh sát trở giọng: “Ông đã nghe chưa? Mau cho bảo hộ tìm kiếm bọn họ đi!”
“Nhưng Hàn tổng à, áp thấp nhiệt đới có khả năng hình thành bão, nếu bọn họ còn ở trên đảo nhất định sẽ tìm được nơi trú ngụ còn chúng ta nếu bây giờ cho thuyên hay trực thăng ra đó rủi ro rất lớn!”
Viên cảnh sát suy sét.

“Bằng mọi giá, phải cứu bọn họ!”
Hàn Lam Vũ lạnh lùng nhìn ông ta: “Bao nhiêu tiên cũng không thành vấn đề!”
Viên cảnh sát có chút khó xử, ông hiểu cảm giác người thân nguy kịch có cảm giác như thế nào nhưng công tác tìm kiếm người hiện tại thực sự khó khăn!