Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 120: 120: Cuộc Chạy Trốn Ngắn Hạn






Ngủ một giấc đến sáng, Hàn Lam Vũ thức giấc, bên cạnh Đan Tâm vẫn đang say sưa ngủ, hắn khẽ mỉm cười đưa tay lên nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.

Cánh tay hắn vừa chạm vào người cô liên có chút giật mình.

Hắn ngồi dậy, sờ tay lên trán cô, hai má đỏ bừng, Hàn Lam Vũ có chút nhíu mày, hắn thay đồ đi xuống bên dưới dặn dì Kỳ nấu cháo cho cô rồi đích thân mang nước nóng lên phòng.

Ngô quản gia và dì Đào nhìn nhau không hiểu chuyện gì, chỉ thấy bộ dạng lo lắng sốt sắng của Hàn Lam Vũ khi thấy Đan Tâm bị ốm, hai người bất giác nhìn nhau mỉm cười.

Hàn Lam Vũ mang nước ấm lên lau người giúp cô, còn đắp khăn nóng cho cô, Đan Tâm bị hắn làm cho tỉnh giấc, nhăn mày nhìn hắn: “Chú làm gì thế? Hôm nay tôi không phải đi học mà, chú để tôi ngủ thêm chút đi!”
Đan Tâm mệt mỏi nói, cô lười biếng cuộn tròn trong chăn.

Hàn Lam Vũ ngồi bên mép giường, lấy miếng dán hạ sốt dán lên trán cô rôi dịu dàng khom người chống tay lên giường vuốt mái tóc mềm mượt của cô, hắn nắm lấy tay cô miết nhẹ, mỉm cười: “Em ngủ đi, một lát nữa dậy ăn cháo, uống thuốc, hôm sau đừng để đầu ướt đi ngủ nữa!”
Doãn Đan Tâm mắt vẫn nhắm, miệng mấp máy, giọng nói thều thào nhỏ nhẹ nhưng Hàn Lam Vũ vẫn nghe: “Còn không phải tại chú sao?”
Hàn Lam Vũ mỉm cười cúi đầu xuống hôn lên mắt Đan Tâm, cô mở mắt trừng hắn, thuận tay đẩy hắn ra nhưng lực chẳng đủ dịch được vai hắn chứ đừng nói đẩy hắn ngã.


Đan Tâm nhìn gương mặt ngả ngớn của hắn, cô tung chân đá hắn một cước mới phát hiện một vệt máu đỏ thẫm ở trên nệm, cô nhăn mặt bật dậy ngồi lên chỗ đó, trùm chăn ngang người, mặt càng đỏ hơn.

Hàn Lam Vũ dường như hiểu cô đang xấu hổ chuyện gì, ý cười trong mắt càng sâu, hắn vươn người đến dí sát mặt cô: “Em xấu hổ cái gì chứ? Cái gì anh cũng đã nhìn thấy hết rồi, còn có cái gì không thể xem nữa à?”
Hàn Lam Vũ xấu xa, biết rõ cô đang xấu hổ nhưng vẫn cố trêu ghẹo cô, âm thanh nhấn nhá rất rõ ràng.

Đan Tâm xếch môi lườm mắt với hản, đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Ngô quản gia lên tiếng: “Cậu chủ, cháo nấu xong rồi, cô chủ đã dậy chưa ạ? “Vào đi!”
Hàn Lam Vũ giữ nguyên tư thế quay đầu nhìn ra phía cửa lên tiếng, Đan Tâm cũng theo phản xạ quay ra nhìn.

Ngô quản gia mở cửa vào trước, dì Kỳ bưng cháo vào sau, cả hai đều liếc mắt nhìn tư thế gần nhau trong gang tấc của bọn họ nhưng vẫn không lộ ra biểu cảm nào, nhanh chóng đặt bát cháo trên bàn rồi đi ra ngoài, không ở lại làm người phá không khí nữa.

Trước khi đi còn nói: “Hai người cứ tự nhiên!”
Doãn Đan Tâm nhìn biểu biện của bọn họ rôi quay đầu lại nhìn Hàn Lam Vũ, hắn cũng quay đầu, trong nháy mắt ánh mắt hai người chạm nhau, chóp mũi dính chặt vào nhau, giờ thì cô đã hiểu vì sao gương mặt hai người họ lại bối rối như vậy, còn nói tự nhiên là tự nhiên cái gì chứ? Đan Tâm theo phản xạ bất ngờ tát vào mặt hắn một cái rồi hét lên: “Ông Ngô, dì Kỳ, hai người hiểu lầm rồi!”
Hai người bên ngoài bật cười nhìn nhau rồi vội đi xuống lầu dưới, Hàn Lam Vũ bị đánh vẫn ngả ngớn khoanh chân cười làm cô muốn lao đến bóp chết hắn.

Đan Tâm giận dỗi đưa chăn lên bịt kín đầu và toàn thân, chỉ lòi mỗi gương mặt, cô chống cằm thở dài không chịu rời khỏi vị trí.

Hàn Lam Vũ thôi không trêu cô nữa, hắn tiến đến định bế cô đi ra khỏi đó thì nhận được điện thoại của Lộ Tử Du.

Không hiểu Lộ Tử Du nói gì khiến Hàn Lam Vũ cau mày khó chịu, lát sau lên tiếng: “Tôi biết rồi, tôi sẽ tới đó!”
Doãn Đan Tâm vô thức hỏi: “Có chuyện gì à?”
Hàn Lam Vũ lắc đầu cười nhẹ, hắn tiến đến bế cô đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, mặc kệ cô có kêu gào thế nào, còn tự tay buộc tóc cho cô.

Doãn Đan Tâm nhìn hắn trong gương vẻ hiểu biết: “Có phải chú cảm thấy mình nghiệp chướng quá nhiều nên muốn cải tà làm người tốt không?”
Hàn Lam Vũ tươi tỉnh hơn mọi ngày, trên môi vẫn luôn giữ một nụ cười, hắn đứng phía sau lưng cô, hai tay chống trên bệ đá hoa cương ép sát người cô.

Hắn đưa tay nâng cằm cô xoay lại rồi cúi đầu xuống hôn lên môi Đan Tâm, dù cô có đẩy ra thế nào vẫn bị hắn ghì chặt lấy.


Hàn Lam Vũ hôn cô đến mức cô sắp không thở nổi mới buông ra, sau đó nhẹ nhàng nói như không có chuyện gì: “Em còn nhớ hình phạt trước đây mỗi khi em không ngoan không? Từ nay không được gọi tôi là chú nữa, phải gọi là anh, nếu không…
Tự biết phải làm thế nào rồi chứ?”
Hàn Lam Vũ đe dọa cô.

Đan Tâm giương mắt nhìn hắn, cô mà phải sợ hắn à? Ý nghĩ hiện ra trên mắt, Hàn Lam Vũ lại tiếp tục cúi đầu hôn ngấu nghiến lên môi cô, lân này lại càng khiến cô khó thở nữa.

Cơ thể cô bị hắn ép vào tường, đêm qua bị hắn hành hạ một đêm, bây giờ còn bị sốt, đương nhiên là không làm gì được hắn.

Đan Tâm uất ức phát khóc, Hàn Lam Vũ mới nhớ ra cô đang bị ốm.

Hắn nhẹ nhàng đặt cô trong lòng rồi đi ra ngoài, hắn để cô ngồi trên ghế sofa sau đó lấy một bộ chăn ga mới ở trong tủ thay bộ chăn ga cũ ra rồi ép cô ăn hết bát cháo uống thuốc mới chịu đi.

Đan Tâm uống thuốc xong nhắm mắt ngủ, hắn thấy cô ngủ thì yên tâm tiến đến kéo chăn ngay ngắn cho cô rồi hôn nhẹ lên trán cô, vừa dịu dàng vừa ngọt ngào như nói với người yêu: “Xong việc anh sẽ về với em”
Cánh cửa vừa đóng lại, Hàn Lam Vũ rời đi, Doãn Đan Tâm mới từ từ mở mắt ra, cô đang ốm nên gương mặt có hơi tái, trên trán vẫn dán một miếng hạ sốt, cơ thể không thôi nhức mỏi, mất sức.

Một lúc sau lại có tiếng gõ cửa, Dì Lý nói vang vào trong: “Cô chủ, Hàn thiếu gọi tới bảo đón cháu đến hòn đảo Tiểu Doãn, mà dì thấy cháu đang ốm hay là để dì từ chối khéo…”
“Không cân đâu!”
Đan Tâm ở trong nói vọng ra ngắt lời dì Kỳ, cô nói: “Cháu thay đồ xong sẽ xuống!”
Hành lý Đan Tâm đã chuẩn bị từ tối qua rồi mới vào bệnh viện, cô thay chiếc áo len trắng, áo khoác dạ dài đến đầu gối màu nâu tây, quàng thêm chiếc khăn rồi xách hành lý đi xuống.


Hàn Tử Lam cũng vừa tới, hắn nhìn thấy cô đang khệ nệ đưa hành lý xuống vội đi lên giúp cô, giọng điệu có chút tức giận: “Đan Tâm, sao em phải ra khỏi nhà? Sáng nay anh tới mới biết em dọn đến đây, anh ấy tính để Triệu Y Trân muốn làm gì thì làm sao?”
Doãn Đan Tâm có chút tái mặt nhìn hắn: “Dylan, anh đang nói gì thế? Em chuyển tới đây để tiện đi học…”
“Em không cần phải nói giúp anh ấy nữa.

Tối hôm qua anh ấy đi đâu không về, liên lạc cũng không được, Triệu Y Trân đã tức giận nói ra hết với anh quan hệ giữa bọn họ rồi, còn nói anh ấy sẽ đưa cô ấy về gặp ba mẹ, cô ấy đã có thai với anh Tiểu Vũ rôi.


Hàn Tử Lam tỏ ra bức xúc vốn là muốn xem biểu hiện của cô, cuối cùng chỉ thấy Đan Tâm mệt mỏi phẩy tay: “Chúng ta đi thôi, em sẽ nói chuyện này saul”
Hàn Tử Lam bây giờ mới phát hiện cô bị ốm, hắn đưa tay đè lên miếng dán hạ sốt trên trán cô rôi sờ hai má đỏ ửng của cô, lo lắng nói: “Em bị sốt à?”
Hàn Tử Lam cúi đầu nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ bay rồi, hắn nói: “Đi thôi!”
Đan Tâm gửi gắm Henry cho ông Ngô và dì Kỳ vài ngày, rôi theo Hàn Tử Lam ra xe, Bạch Thi Tịnh đã ngồi trên xe đợi bọn họ trước rồi.

Đây có lẽ là một cuộc chạy trốn ngắn hạn, không biết sau này cô sẽ phải đối diện với cuộc hôn nhân này ra sao nhưng tạm thời cô muốn có một không gian cho riêng mình, rời xa thành phố ồn ào, rời xa Hàn Lam Vũ khiến cô rung động đến đau lòng!