Đan Tâm đến trường muộn gân ba mươi phút, gương mặt cô tái đi vì mệt và vì ngấm mưa, cô chậm rãi đi về lớp học, đứng trước lớp học cúi đầu chào thầy.
Trình Duật Hạo đang đứng ở bục phát biểu trước giảng đường dừng lại bài giảng của mình.
“Thưa thầy, em đến muộn, em sẽ ra ngoài bây giờ.
Xin lỗi đã làm gián đoạn bài giảng của thầy!”
Đan Tâm lê tấm thân chậm rì đi vào đưa cặp cho Mỹ Lâm rồi bước ra ngoài.
Mỹ Lâm đang nhìn cô lo lắng, bộ dạng yếu ớt như muốn hỏi cô rốt cuộc bị làm sao? Sự chậm chạp của cô cũng bị cả lớp tập trung chú ý tới.
“Đứng lại đó!”
Trình Duật Hạo đột nhiên lên tiếng: “Tôi đã bảo em ra ngoài lúc nào?”
Doãn Đan Tâm dừng bước, hôm nay hắn lại dở chứng tha cho cô à? Trình Duật Hạo bước đến trước mặt cô, Đan Tâm hơi ngẩng mặt lên nhìn thấy, trong mắt như có giọt lệ, hắn không hiểu là vì lý do gì, chỉ cảm thấy nhìn bộ dạng đó của cô, Trình Duật Hạo có chút mềm lòng.
Sau đó không hiểu hắn đang nghĩ gì lại nhỏ giọng nói: “Ra ngoài đi!”
Biết ngay là thế, lân trước mới năm phút cô đã bị đuổi, lần này ba mươi phút làm gì có chuyện được ở lại.
Đan Tâm cúi đầu chào thầy rôi nhanh chóng đi ra ngoài.
Lần này cô vẫn tiếp tục tới thư viện nhưng không phải để ngủ mà là để ngắm mưa, cô lấy tai nghe mở một bản nhạc ballad rồi nằm gục lên bàn nhìn ra cửa sổ, thế giới của cô bây giờ chỉ có nhạc và mưa nên không còn để ý những gì diễn ra xung quanh.
Chí Bình cũng vô tình tới đây nghiên cứu tài liệu, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của ai đó cuối dãy bàn học, gần sát ngay cửa sổ, hắn mỉm cười bước đến nhẹ nhàng kéo ghế ra ngồi xuống, Đan Tâm một tay kê đầu, một tay lật trang sách liên tục, vốn cô chẳng nhìn vào.
Chí Bình liên đưa tay gấp nhẹ cuốn sách của cô làm Đan Tâm giật mình ngồi dậy.
“Anh Chí Bình…”
Cô thốt lên rồi bỏ tai nghe xuống nhìn hắn: “Anh cũng tới đây học à?”
“Còn em? Trốn tiết à?”
Chí Bình trêu cô.
Đan Tâm ủ dột: “Em đi học muộn bị đuổi!”
“Em đang xem gì đấy?”
Chí Bình liếc mắt nhìn xuống cuốn tiểu thuyết trên bàn mỉm cười đổi chủ đề.
“Cánh buôn đỏ thắm của nhà văn Alexander Grin? Rất hay!”
“Anh cũng biết cuốn này ạ?”
Đan Tâm hơi nhếch môi cười nhẹ: “Không ngờ anh cũng đọc thể loại này!”
“Mơ mộng một chút cũng tốt mà.
”
Chí Bình mỉm cười, ánh mắt long lanh nhìn cô, trời mưa tuy có chút buồn nhưng lại bình yên đến lạ, sự xuất hiện của anh cũng có chút làm tâm trạng cô cảm thấy tốt hơn, có lẽ là vì có ai đó để nói chuyện sẽ tốt hơn là một mình gặm nhấm cô đơn.
Chí Bình lúc nào cũng ra dáng một người đàn anh, cho dù là ở lĩnh vực nào thì anh cũng rất giỏi, nói chuyện cùng anh làm cô biết thêm được nhiều kiến thức mới nên cô bị cuốn vào cuộc trò chuyện lúc nào không biết.
Thao thao bất tuyệt một hồi, Chí Bình dừng lại một chút, lên tiếng: “Phải rồi, sắp tới câu lạc bộ của chúng ta tổ chức một sự kiện nhỏ cho ngày lễ giáng sinh vào cuối tháng này, em cũng tham gia nhé!”
“Chắc là vui lắm, em sẽ tham gia ạ.
”
Đan Tâm mỉm cười nhưng rồi lại ủ dột nói: “Em sắp thi rồi nhưng bỏ nhiều kiến thức nên chẳng biết gì cả, kỳ này em tiêu rồi!”
Đan Tâm đánh vào đầu mấy cái.
“Thực ra anh có thể giúp em mà! Anh sẽ hướng dẫn bài cho em, nếu được thì bây giờ có thể học luôn, còn chưa đủ thì anh có thể tới nhà gia sư cho em vài buổi!”
Chí Bình nhiệt tình nói.
Đan Tâm định từ chối nhưng rồi nhận ra, cô đã không còn ở cùng nhà với Hàn Lam Vũ nữa nên khách sáo cảm ơn Chí Bình một tiếng.
Chí Bình không cân giáo án mà có thể giảng trơn tru những bài cô bỏ lỡ, Đan Tâm từ cảm xúc biết ơn đến kinh ngạc vô cùng trước kiến thức của đàn anh.
Lúc ra về, Trịnh Mỹ Lâm nghe tin hôm nay Đan Tâm chuyển đến nhà riêng nên đòi tới thăm quan, đồng thời bày tỏ cảm xúc kinh ngạc khi ba mẹ muốn cô coi mặt Trương Tu Kiệt.
“Chỉ là coi mặt thôi, cũng chưa quyết định gì mà.
Nếu hai người thực lòng yêu nhau thì mới đến với nhau được chứ? Nhưng Tu Kiệt thế nào rồi? Anh ấy phải hoãn thi à?”
Đan Tâm an ủi Mỹ Lâm, nghĩ đến chuyện của Trương Tu Kiệt cô lại thở dài.
Trương tổng không cho nhiều người gặp Tu Kiệt nhưng Đan Tâm thực ra cũng không biết phải đối mặt với anh ra sao nên vẫn do dự không muốn liên lạc với anh.
Cũng may có Mỹ Lâm giúp cô thông tin vê anh, tỉnh lại là tốt rồi.
Mỹ Lâm: “Có lẽ anh ấy sẽ chuyển sang ngành quản trị kinh doanh, đó là vì ba anh ấy ép.
Anh ấy đã tốt lên nhiều rồi!”
“Có cậu chăm sóc anh ấy thì tốt rồi.
Thôi chúng ta về, tối nay anh Chí Bình tới giảng bài những học phần sắp thi, cậu cũng ở lại dùng bữa rồi ôn cùng tớ đi.
Sắp thi rồi!”
“Thật hả? Có anh ấy giảng bài thì còn gì bằng.
Vì chuyện của cậu và Tu Kiệt làm tớ cũng chẳng tập trung học được.
Với lại ngày kia mới thi, tớ ở lại rồi ôn thi với cậu nhét”
Đan Tâm mỉm cười, thế thì còn gì bằng, cô đỡ phải ở một mình rồi suy nghĩ những điều không cần thiết! *k** Đan Tâm cùng Mỹ Lâm vào bếp, Mỹ Lâm tuy bên ngoài giản dị chẳng giống một vị tiểu thư quyền quý con nhà tài phiệt một chút nào nhưng khi vào bếp, cô lúng túng không biết làm một thứ gì, thừa nhận đây là lần đầu tiên đứng bếp, bê ngoài thế nào thì cô vẫn là con gái cưng của Trịnh tổng, chẳng phải động tay động chân gì.
Doãn Đan Tâm mỉm cười đẩy cô ra ngoài: “Cậu đi cho Henry ăn đi, tớ làm một chút là xong thôi mà!”
“Công việc đó rất hợp với tớ!”
Mỹ Lâm hào hứng.
Biệt thự Rose tuy không lớn và hiện đại như biệt thự Proud nhưng không gian ấm cúng thơ mộng, xung quanh nhà đều trồng hoa hồng rất vừa ý cô.
Đan Tâm mới dọn thức ăn lên thì có tiếng chuông cửa, cô mới về đây chưa quen biết ai nên đoán là Chí Bình, vì đang dọn đồ ăn nên cô nhờ ông Ngô mở cửa giúp.
Chí Bình có chút ngỡ ngàng về vẻ đẹp của ngôi biệt thự, anh vừa làm công tác ở trường xong nên ghé nhà cô luôn, sợ về nhà mới tới thì muộn quá.
“Anh Chí Bình, ăn cơm cùng bọn em đã rồi học!”
Đan Tâm giản dị trong chiếc tạp dề mỉm cười bưng đĩa thức ăn đặt xuống bàn.
Chí Bình có chút ngây ngốc nhìn dáng vẻ của cô lúc đó, anh có chút ngại ngùng nhìn cô: “Không phiên em chứ?”
“Không phiền!”
Đan Tâm mỉm cười, trong nhà chỉ có một cô giúp việc, ông Ngô và một người lái xe riêng của cô nên Đan Tâm đã gọi hết mọi người ra cùng ăn.
Bọn họ liên có chút không dám, ai lại chủ đi làm thức ăn cho người làm bao giờ.
Nhưng vì Đan Tâm mời nhiệt tình quá nên bọn họ đành nể mặt cô ngồi xuống.
Đan Tâm hào hứng hỏi mọi người mùi vị thế nào, mọi người đều tấm tắc khen ngon, nhất thời không còn phân biệt ai chủ, ai khách, ai người làm nữa, mọi người đều trò chuyện như người một nhà.
Phải rồi, đây mới là Đan Tâm mà ông Ngô muốn nhìn thấy nhất.
Vui vẻ, hoạt bát, đáng yêu, xem ra dọn đi cũng không phải là chuyện xấu gì.
Ở cách xa bọn họ có người nào đó đang chăm chú nhìn vào màn hình, ánh mắt sắc lạnh, cặp mày nhíu lại không vừa ý chuyện gì đó.
“Buổi sáng thì khóc lóc bất mãn vậy mà buổi tối đã gọi trai về nhà ăn cơm.
Cuộc sống của em tốt quá nhỉ!”