Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 114: 114: Ông Ngô Trái Tim Cháu Đau Quá!






Doãn Đan Tâm ngủ một mạch đến sáng, cô lười biếng không còn nhớ ngày tháng gì nữa, cũng do ngày hôm qua uống quá nhiều rượu làm cho đầu cô đau như muốn nổ tung.

Đột nhiên có cái gì đó ươn ướt trên mặt làm Đan Tâm khó chịu xoay người vào trong nhưng chỉ hai giây sau, cô đã nhận ra điều gì đó bất thường, liên dứt khoát mở to mắt ra nhìn.

“Henry…
Henry, là mày thật này, Henry chị nhớ em chết đi mất!”
Đan Tâm ôm lấy con vật, con vật giống như muốn làm nũng Đan Tâm, cứ cọ đầu vào người cô, thân hình Henry to lớn cực đại làm cô không chống đỡ được nằm lăn ra giường, Henry tưởng cô muốn năm nên bước qua người cô năm đè lên bụng cô, quấn quýt lấy chủ.

Đan Tâm từ lúc nhìn thấy Henry đã vui vẻ trở lại, chơi đùa với nó quên cả thời gian.

Ngoài cửa có tiếng gõ vọng vào, tiếng Ngô quản gia vang lên sau đó: “Đan Tâm, cháu dậy rồi à? Mau thay đồ xuống ăn sáng còn đi học, sắp trễ rồi, để ông đi chuẩn bị xe cho cháu Nghe mấy chữ “sắp trễ rồi” của Ngô quản gia làm cô đứng hình ba giây sau đó hét lên: “Không xong rồi, không xong rồi, sáng nay lại tiết học của Trình Duật Hạo, chết cháu mất thôi.

Ông Ngô, sao ông không gọi cháu dậy sớm hơn!”
Ngô quản gia ở ngoài mỉm cười, nghe âm thanh hoảng loạn và không có trọng điểm cũng hiểu cô đang chạy loạn xạ trong phòng, Henry lại tưởng cô đang đuổi bắt với nó lại nhào tới cản trở bước đi của cô cho xem.

Quả nhiên mấy giây sau, Đan Tâm lại hét lên: “Henry, em làm chị té rồi đấy, tránh ra chị phải đi học, tối về sẽ chơi cùng em”
Đan Tâm chỉ đeo một bên quai cặp phải, chạy xuống lầu một rồi phi vào phòng bếp, cô biết än uống lật đật thế này cũng sẽ ảnh hưởng đến bao tử nhưng có cái gì lót dạ vẫn hơn, nếu không giữa buổi học cô sẽ đau bụng chết mất.

Cô nhìn qua cửa sổ, bầu trời u tối, mưa rả rích từ rạng sáng, không phải chứ? Đến ông trời cũng muốn trêu chọc cô à? Nhất định lân này sẽ bị hản làm bẽ mặt tiếp cho xem.


‘Aaaa, Tiểu Vũ, mau đuổi nó ra đi, Tiểu Vũ!”
Tiếng la hét thất thanh của Triệu Y Trân vang lên, Đan Tâm cũng chẳng có thời gian nghĩ nhiều, một tay cầm bánh mì kẹp trứng, một tay cầm ly sữa uống vội, cô đặt ly sữa xuống bàn gấp gáp đến nỗi nhảy cẫng lên: “Nhanh lên, ông Ngô.

Giúp cháu với, tay của cháu bị dính mực đỏ từ lúc nào không rõ, bây giờ không tẩy ra được.

Cháu sắp muộn rồi!”
“Haiz, đứa trẻ này sao lại như thế?”
Ông Ngô bước nhanh đến cầm lấy tay cô xem xét, Đan Tâm gấp gáp làm ông cũng gấp gáp theo.

“Không được rồi, sao cháu lại để khô mực luôn thế hả? Thôi chuẩn bị đi học đã!”
“Doãn Đan Tâm, cô cố ý phải không?”
Triệu Y Trân cùng Hàn Lam Vũ bước vào phòng ăn, việc đầu tiên là hỏi tội Đan Tâm.

“Chuyện gì? Không cãi với chị, tôi phải đi học rồi!”
Đan Tâm cố nuốt hết mẫu bánh mì cuối cùng rồi đưa sữa lên uống một ngụm mới lách người chạy ra bên ngoài, ngôi xuống chiếc ghế nhung ngồi xuống để đi giày, vừa than thở: “Híc, hắn ta sẽ lại đuổi cháu ra khỏi lớp để làm trò cười cho cả trường tiếp mà xem”
Đan Tâm bật dậy bước qua cửa, phía trước nhà có mấy chiếc vali cỡ lớn xếp hàng ngay ngắn.

Đợi Đan Tâm bước ra, mấy tên vệ sĩ cúi đầu, một người lên tiếng: “Cô chủ, hành lý có dọn đi luôn không hay là để buổi chiều ạ?”
“Dọn đi? Mà đi đâu?”
Đan Tâm ngơ ngác hỏi lại, miếng mì vừa nuốt trôi như muốn trào ngược ra ngoài, cô cố kiềm chế cơn buồn nôn trong dạ dày xoay người lại.

Quản gia Ngô cũng cầm theo một túi xách đồ cá nhân đi phía sau lưng Hàn Lam Vũ và Triệu Y Trân.

Nhìn bộ dạng đắc ý của Triệu Y Trân làm cô cảm thấy bất an trong lòng.

Đan Tâm quay lại nhìn Hàn Lam Vũ, có lẽ chỉ có hắn mới giải đáp được câu hỏi trong lòng cô bây giờ.

“Đan Tâm, tôi đã mua cho cô một căn biệt thự ở gần trường, thuận tiện đến thăm vú nuôi ở bệnh viện.

Căn biệt thự đứng tên cô, sau này xem như là phí chia tay, cô không cần để bụng tới!”
Hàn Lam Vũ đưa tay ôm lấy vai Triệu Y Trân, một tay đút vào túi, ung dung lên tiếng.


Hai người họ đứng bên trong cánh cửa, Đan Tâm đứng bên ngoài, cảm nhận được cơn gió và không khí lạnh lúc này.

Gương mặt Triệu Y Trân lúc đó khiến Đan Tâm vĩnh viễn không quên được.

Cô ta thể hiện bản thân rất hạnh phúc khi có được mọi thứ, biểu cảm đó như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Đan Tâm khiến cô tỉnh táo đối diện với hiện thực, nhưng hiện thực này quá đau lòng! “Hàn Lam Vũ, chuyện này…
“A, cô yên tâm, chi phí viện phí của vú nuôi tôi sẽ chi trả không thiếu một xu.

Cô nói kết hôn với tôi chỉ vì muốn trả viện phí cho vú nuôi mà? Duy trì cuộc sống với tôi chỉ vì lo viện phí cho vú nuôi thì không cần thiết.

Kể cả sau này ly hôn, tôi cũng sẽ giúp cô chỉ trả viện phí.

Như thế cô đã cảm thấy đủ chưa? Đối với cô quá hời rồi phải không?”
“Không phải như vậy…”
Đan Tâm lắc đầu, tâm trí cô có chút rối bời, cô hiểu đó chỉ là lý do, Hàn Lam Vũ thực sự nghĩ cô độc ác muốn hãm hại Triệu Y Trân nên muốn đuổi cô đi hay là muốn chính thức đón Triệu Y Trân đường hoàng bước vào biệt thự Proud, trở thành con dâu Hàn gia? “Chí ít, chú cũng nên bàn với tôi một tiếng chứ?”
Đan Tâm thất vọng ra mặt nhìn Hàn Lam Vũ, cô có chút nhẫn nại chờ đợi mặc dù Hàn Lam Vũ đã sớm không còn nhẫn nại được nữa mới đi tới quyết định như ngày hôm nay.

“Tôi tưởng cô cũng muốn như vậy?”
Hàn Lam Vũ vẫn lạnh nhạt không thay đổi sắc mặt.

Đan Tâm một chút cũng không còn hi vọng.

“Đồ tôi!”
Doãn Đan Tâm nhìn hắn phát ra âm thanh chua chát rồi xoay người bỏ chạy ra ngoài.


“Đan Tâm, Đan Tâm, dừng lại đi cháu, ngoài trời đang mưa mà…”
Ngô quản gia biết ngay diễn biến sẽ là như thế này, giống như lần trước Đan Tâm cũng giận giữ bỏ đi như vậy mới xảy ra chuyện.

Ngô quản gia cúi đầu với Hàn Lam Vũ một cái rồi nhanh chóng đuổi theo Đan Tâm, lần này ông tự hứa phải bảo vệ tốt cho Đan Tâm.

Henry cũng nối gót chạy theo Ngô quản gia đuổi theo Đan Tâm ra ngoài.

Giới bầu trời mưa rả rích, Ngô quản gia liên gọi lớn: “Đan Tâm, đợi ông!”
Lân nào cũng thế, cho dù Đan Tâm có đau lòng như thế nào vẫn sẽ dừng lại đợi ông! Ngô quản gia vội đưa túi đồ lên che trên đầu cô, mỉm cười: “Đan Tâm à, cháu còn có ông và Henry mà.

Bọn ta cũng sẽ theo cháu cho dù cháu đi tới tận nơi đâu.

Đan Tâm, cháu đừng ở ngoài trời mưa sẽ bị ốm, Henry khó khăn lắm mới được trở về, dù sao Henry cũng khó mà sống được ở đây, tới một nơi ở mới cháu và Henry lại có thể vui đùa với nhau rôi!”
Ngô quản gia cố tạo cho cô một suy nghĩ tích cực nhưng một trái tim bị tổn thương thì biết bao nhiêu lời động viên cho đủ? Đan Tâm cúi người ôm lấy Henry, bộ lông của nó ướt nhẹp, gương mặt cô đầy nước, chỉ là không biết đâu là nước mắt, đâu là nước mưa nữa.

Cô gục đầu vào bộ lông của Henry như không muốn ai nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này.

Bờ vai cô run rẩy tội nghiệp, giọng nói cứ nghẹn ngào như đang khóc: “Ông Ngô, trái tim cháu đau quá”