Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 112: 112: Cô Có Ghét Doãn Đan Tâm Không






Ngoài trời đang đổ mưa cho nên phải đi chuyển vào mái hiên ở bên cạnh hồ nước, ở dưới hồ nước có đủ loại cá cảnh nhiều màu sắc, Đan Tâm thích thú ngồi cho cá ăn, những giọt mưa rơi xuống tạo thành những vòng tròn nhỏ chi chít, còn có tiếng tí tách vui tai làm tinh thần cô cũng vui vẻ hơn.

Mọi người đều ngồi vòng tròn chiếc bàn ăn, Bạch Thi Tịnh và Hàn Tử Lam đang nướng thịt, Dư Cảnh Nam ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế mây, hai tay đan vào nhau trước gối hướng mắt nhìn Đan Tâm mỉm cười.

Lúc hẳn quay đầu lại vô tình chạm vào ánh mắt lạnh lùng của Hàn Lam Vũ cũng đang nhìn về phía Đan Tâm.

Như có thể cảm nhận được có ai đó nhìn mình, Hàn Lam Vũ liền quay đầu nhìn lại, Dư Cảnh Nam cũng không hề tránh né, khóe mắt Dư Cảnh Nam đột nhiên u tối đến kỳ lạ, hắn đứng dậy đi ra phía Đan Tâm cùng cô vui vẻ trò chuyện về loài cá, về mặt này Dư Cảnh Nam cũng hiếu biết không ít.

“Đan Tâm, cho em này!”
Hàn Tử Lam vừa nướng xong một con tôm liền cẩn thận bóc ra đĩa giúp cô.

Đan Tâm thích nhất là tôm, cô chạy lại nhận lấy mỉm cười: “Thi Tịnh, chị vất vả rồi, ra ăn với mọi người đi, để tôi nướng tiếp cho!”
“Không cần đâu, tôi có thể làm được, cô cứ ra ngồi ăn với mọi người đi”
Bạch Thi Tịnh nở một nụ cười khách sáo nói.

“Không sao đâu mà, cô cứ thoải mái đi!”
Đan Tâm đặt đĩa thức ăn xuống rồi đấy cô ra ngồi xuống ghế sau đó quay lại vị trí của Bạch Thi Tịnh tiếp tục nướng đồ ăn.

Hàn Tử Lam mỉm cười vừa gắp thức ăn vào đĩa vừa hỏi Cô: “Dạo này học hành thể nào?”
“Đừng nhắc tới nữa, hôm nay em bị thầy giáo phạt, lý do là vì hắn thích, Trình Duật Hạo lạm quyền xử ép em.



Đan Tâm ấm ức kế lại.

“Trình Duật Hạo? Giáo sư ngành luật học vừa mới về nước là thầy giáo của em à?”
Hàn Tử Lam bất ngờ hỏi lại.

“Chẳng lẽ anh cũng quen hắn?”
Doãn Đan Tâm vu vơ hỏi.

“Anh ta tuy có chút khó tính, nhưng nói xử ép người khác thì có chút khó tin đấy!”
Dư Cảnh Nam ngồi ở đầu kia cũng giúp hẳn thanh minh.

“Thể mới nói, hôm nay tôi ở trong thư viện câu lạc bộ dọn dẹp đến một giờ chiêu đấy, hay là chú đắc tội gì với hẳn đế hắn đổ lên đầu tôi?”
Doãn Đan Tâm đanh đá nhìn Dư Cảnh Nam.

“Nhất định là em không ngoan rồi!”
Hàn Tử Lam mỉm cười rồi bưng đĩa thức ăn ra cho mọi người, hẳn nhìn đến Hàn Lam Vũ nãy giờ không lên tiếng, hỏi: “Tiểu Vũ, sao anh không nói gì? Có phải hai người đang giận dỗi nhau không?”
Hắn lia mắt nhìn Đan Tâm và Hàn Lam Vũ, trong mắt như có ý cười.

Đan Tâm nhất thời đứng hình, sau đó nở nụ cười định nói là không phải thì Hàn Lam Vũ lại trả lời rất rành mạch: “Phải!”

Đan Tâm nhìn hắn, hắn cũng nhìn cô, dường như Đan Tâm đọc được trong mắt hắn điều mà hắn vừa nói là thật.

“Chuyện này, vợ chồng có giận hờn nhau là chuyện bình thường, mọi người cũng đừng căng thẳng quá!”
Bạch Thi Tịnh cảm thấy không khí bị ảnh hưởng liền khéo léo đổi chủ đề: “Hòn đảo Tiểu Doãn sẽ được khởi công vào đầu năm sau, đợi thời tiết ổn định sẽ tiến hành xây dựng khu nghỉ dưỡng trên đó.

Ở đây tôi có hình đồ họa, mọi người có muốn xem không?”
“Thật á? Tôi muốn xem!”
Đan Tâm chạy tới thốt lên, cô đúng là sôi nổi, chuyện gì cũng tới lượt.

Triệu Y Trân nhìn thấy hình ảnh trên ipad của Bạch Thi Tịnh đang chuyển động, liền chăm chú nhìn thật kỹ.

Đan Tâm rất thích khung cảnh trong đó, mẫu thiết kế mang hơi thở hoang dã một chút nhưng cũng không kém phần hiện đại trong mẫu thiết kế nhà ở.

Đan Tâm vui vẻ đánh giá 9/10 điểm, còn một điểm phải xem kết quả sau khi hoàn thành mới đánh giá.

Trong không gian lạnh lùng cùng hơi nước bốc lên ven hồ làm cho không khí càng lạnh hơn, mọi người cùng nhau uống rượu làm ấm cơ thể, Đan Tâm tửu lượng quá kém, nói đúng ra là không biết uống nhưng lại nổi hứng muốn uống, Hàn Tử Lam ngăn cản không được, nói đúng ra là chưa kịp ngăn cản thì cô đã nằm gục trên bàn, hai má đỏ ửng, bất tỉnh nhân sự.

“Không biết uống còn uống nhiều như vậy? Thật là!”
Hàn Tử Lam thở dài nhìn Đan Tâm rồi quay sang nhìn Hàn Lam Vũ: “Tiểu Vũ, anh còn không đưa cô ấy về phòng sẽ bị cảm lạnh đấy, người cô ấy bắt đầu nóng lên rồi!”
Hàn Lam Vũ không nói gì, hắn đứng dậy tiến đến cúi người bế Đan Tâm lên, ra dáng chủ nhà nói: “Mọi người cứ tự nhiên!”

Ngô quản gia vội tiến ra che ô cho hai người vào nhà.

“Được! Được! Nam Nam, em thay chủ nhà kính anh một ly!”
Hàn Tử Lam mỉm cười nâng ly rượu mời Dự Cảnh Nam.

Dư Cảnh Nam cũng tiếp nhận rượu, hai người cũng lâu không cùng nhau uống rượu.

Hai người có chút say khoác lấy vai nhau kể lại những chuyện lúc bé, Bạch Thi Tịnh nghe xong cũng không khỏi bật cười, hóa ra lúc nhỏ Hàn Tử Lam lại yếu ớt như vậy, thật không tưởng tượng nổi bộ dạng của Hàn Tử Lam lúc nhỏ mặc đồ con gái sẽ như thế nào, không phải cô cười nhạo hẳn mà cảm thấy hắn rất dễ thương.

Triệu Y Trân có chút nhàm chán, cô bắt đầu không kiên nhẫn quay sang nhìn Bạch Thi Tịnh rồi kéo cô đi ra xa bọn họ nói chuyện.

“Cô Triệu, có việc gì không? A phải rồi, tuy tôi không xem nhiều tác phẩm điện ảnh nhưng thỉnh thoảng đi xem phim với bạn, phim của cô vẫn luôn hót và luôn cháy vé…
Vì thế tôi vẫn chưa có cơ hội được xem, tôi khá bận!”
Bạch Thi Tịnh niềm nở nói.

Triệu Y Trân cũng nở một nụ cười vô hại nhìn cô, sau đó vươn tay nắm lấy cánh tay Bạch Thi Tịnh tỏ ra thân thiết, nói: “Bạch tiểu thư tiếng đồn vang xa, một mình cô đã chống đỡ cả Bạch thị, đưa Bạch thị từ phá sản đi lên phát triển như bây giờ cũng không phải là tầm thường, bận bịu cũng là chuyện đương nhiên.

Chỉ tiếc, Bạch tiểu thư xinh đẹp giỏi giang nhưng đàn ông lại không cần!”
Gương mặt Bạch Thi Tịnh biến sắc, nhìn cô ta bên ngoài kiều diễm xinh đẹp nhưng lời nói lại chẳng ra làm sao.

Cô cổ kiềm chế, rút tay về nở một nụ cười: “Chúng ta không thân thiết cho lắm nên không biết cô Triệu nghe ai nói xăng nói bậy như thế.

Công ty có thế phát triển như bây giờ là một tay Hàn Thiếu phát triển đi lên, công lao của tôi chỉ có tìm đúng người để đưa Bạch thị đi lên mà thôi.


Cô Triệu ngồi chơi nhé, tôi ra nướng tiếp hải sản cho bọn họ uống rượu!”
Bạch Thi Tịnh đứng dậy tiến đến câm lấy kẹp hải sản tiếp tục nướng, Triệu Y Trân tiến đến, khoanh tay lượn lờ bên cạnh Bạch Thi Tịnh rồi nói nhỏ vào tai cô: “Chính vì vậy cô càng cân phải nắm bắt Hàn Tử Lam, đàn ông là của cô, Bạch thị cũng sẽ không đổi chủ, cô muốn tâm huyết sau này lọt vào tay kẻ khác thì có thể không nghe tiếp.


Bạch Thi Tịnh hơi khựng lại, Triệu Y Trân dường như nằm bắt tâm lý của cô rất tốt, không dài dòng một đao đánh thẳng vào sự điều mà cô lo sợ nhất.

Ban đầu tới cầu cứu Hàn Lam Vũ cũng là mong có thể giữ lại được Bạch Thị, còn bây giờ cô chẳng lẽ tình nguyện dâng cho Hàn Tử Lam không mong cầu hồi đáp? Đó là nói dối! Một làn gió lạnh thổi qua làm cô bừng tỉnh, Bạch Thi Tịnh có chút do dự, Triệu Y Trần liền nâng khóe miệng mỉm cười khi con mồi đã vào bẫy.

“Cô cũng ghét Doãn Đan Tâm chứ?”
Bạch Thi Tịnh nhớ lại, Doãn Đan Tâm từng đem cô ra làm trò đùa mất mặt như thế nào, không chỉ vậy cô còn biết quan hệ giữa Hàn Lam Vũ và Doãn Đan Tâm chỉ là trên danh nghĩa, việc Hàn Tử Lam muốn tranh giành Đan Tâm cũng không phải là không có khả năng.

“Ưm.

.


Mãi suy nghĩ, Bạch Thi Tịnh không để ý đến Triệu Y Trân, một làn gió thổi ngược về phía họ làm Triệu Y Trân buồn nôn ôm lấy bụng chống tay lên thân cột.

“Cô Triệu, cô không sao chứ?”
Bạch Thi Tịnh vội buông kẹp hải sản xuống đỡ lấy Triệu Y Trân.

Dấu hiệu này…
Bảo sao Triệu Y Trân không dùng bất cứ thứ gì, lúc ăn còn ngồi tránh xa bàn ăn, lẽ nào là đang có thai?