Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 110: 110: Hàn Lam Vũ Có Thể Buông Tha Cho Tôi Không






“Không, không phải tôi làm…”
Đan Tâm lùi lại, Hàn Lam Vũ tiến đến đỡ Triệu Y Trân dậy.

Triệu Y Trân ôm lấy cổ Hàn Lam Vũ khóc nấc lên như thể oan ức lắm.

“Tiểu Vũ, anh xem cô ta đi, cô ta lúc nào cũng xem em như cái gai trong mắt, không sớm thì muộn thì mẹ con em cũng bị cô ta hại mà thôi.


“Không phải vậy, chị ta nói dối, tôi không hề có ý đó.

Hàn Lam Vũ, chú phải tin tôi…”
“Doãn Đan Tâm, nếu cô không có ý đó thì sao phải vội thanh minh như thế?”
Hàn Lam Vũ đỡ Triệu Y Trân đứng dậy, tức giận vung tay cho cô một cái tát.

Một cái tát như trời giáng khiến đầu óc Đan Tâm mụ mị đi, cô đưa tay lên ôm má, khóe mắt dâng lên một làn nước trong suốt, Đan Tâm quay đầu lại nhìn hắn, cô không tức giận, từ lúc ở bên cạnh hẳn, bao nhiêu uất ức và tủi thân cô đều nếm trải hết rồi.

Có trách thì trách cô ngu, chấp nhận để chồng mình đi cùng người phụ nữ khác, một mình cô đơn lạnh lẽo trong tuần trăng mật, là cô để cô ta bước vào cuộc sống của hai người thì bây giờ cô cũng không có tư cách gì trách cứ ai được.

“Hàn Lam Vũ, việc tôi không làm tôi sẽ không nhận.


Còn chú muốn nghĩ gì thì tùy!”
“Thật không ngờ bên ngoài cô luôn tỏ ra thanh thuần, đáng yêu nhưng bên trong lại nham hiểm, độc ác như vậy, Trân Trân ở cùng cô không sớm thì muộn cũng sẽ bị cô hại!”
Hàn Lam Vũ tức giận chỉ thẳng vào mặt Doãn Đan Tâm dùng những lời khó nghe nói với cô.

“Tôi sẽ đưa Trân Trân rời xa một kẻ độc ác như côI”
“Được, vậy thì chú hãy li hôn với tôi đi rồi đường hoàng đón chị ta vào nhà.

Sớm muộn gì cũng li hôn, vậy chúng ta li hôn đi!”
Doãn Đan Tâm khóc nấc lên chạy lên phòng.

Triệu Y Trân nấy giờ hả dạ trong lòng nhưng chuyện này vẫn chưa phải là lúc.

Triệu Y Trân quay sang nhìn Hàn Lam Vũ, ôm lấy cánh tay hắn, khóe mắt long lanh lên tiếng: “Tiểu Vũ, anh đừng nóng vội mà hỏng việc.

Em chịu thiệt thòi cũng không sao, nếu li hôn cô ấy sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh sau này.

Ba mẹ không biết được bộ mặt thật của cô ta, lại yêu thương cô ta hết mực như thế, sẽ không để anh li hôn cô ta đâu.

Chúng ta cần tính chuyện lâu dài!”
“Trân Trân, em thật hiểu chuyện, thiệt thòi cho em rồi! Em yên tâm đi, anh sẽ không để chuyện này xảy ra lần nào nữa!”
Hàn Lam Vũ ôm lấy Triệu Y Trân vào lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, ánh mắt hơi nhìn về phía cầu thang nhìn lên lâu.


“Tiểu Vũ, bao giờ chúng ta mới đi nước ngoài?”
Triệu Y Trân mỉm cười hạnh phúc ngẩng mặt lên nhìn Hàn Lam Vũ.

“Cuối tháng này được không?”
Hàn Lam Vũ hôn nhẹ lên trán cô: “Chúng ta sẽ cùng nhau đón lễ giáng sinh!”
“Được ạt”
Triệu Y Trân dụi nhẹ vào ngực hắn, khóe môi cong lên hạnh phúc.

“Trân Trân, em về phòng nghỉ ngơi đi.

Anh sẽ tới công ty luôn!”
Hàn Lam Vũ nói rồi hôn lên trán cô một cái sau đó quay về phòng thay đồ.

Lúc Hàn Lam Vũ đẩy cửa bước vào, một con gấu bông từ đâu bay tới, đập lên lưng hắn.

Hàn Lam Vũ xoay người lại nhìn, Doãn Đan Tâm đang quỳ dưới đất, bên cạnh chiếc vali đang xếp đồ, gương mặt Doãn Đan Tâm đầy nước trừng trừng nhìn hắn: “Chú còn vào đây làm gì? Mau biến sang phòng chị ta điU “Doãn Đan Tâm, cô muốn làm gì hả?”
Hàn Lam Vũ tiến vào giữ lấy cánh tay Doãn Đan Tâm đang xếp đồ vào vali.


Doãn Đan Tâm tức giận hất tay hắn ra: “Tôi đi cho chú vừa lòng, không phải nói không muốn tôi lại gần chị ta sao? Tôi đi là được đúng không? Hàn Lam Vũ, chú hãy viết đơn ly hôn đi, tôi sẽ ký!”
“Được thôi, ly hôn thì ly hôn.

Nhưng không phải bây giờ, Doãn Đan Tâm, cô muốn được giải thoát để đến với người đàn ông mà cô yêu sao? Không dễ thế đâu!”
Nói xong Hàn Lam Vũ hất đống quần áo trong vali ra ngoài, căn bản là không muốn nói lý với cô.

Rốt cuộc hắn muốn làm gì chứ? Hắn mắng cô độc ác, nhưng lại không cho cô rời đi.

Hắn muốn gì ở cô chứ? “Hàn Lam Vũ, chú không có tư cách để phán xét tôi, chú nghĩ chú tốt đẹp cỡ nào? Dù thế nào tôi cũng sẽ đi, tôi sẽ không ở lại đây một giờ một phút nào nữa!”
Doãn Đan Tâm đẩy hẳn ra rồi ôm lấy đống quần áo nhét đại vào vali rồi đóng vali kéo khóa lại.

Hàn Lam Vũ bị đẩy ra ngôi trên sàn cũng không vội có phản ứng gì, chỉ nhếch khóe môi nhìn cô: “Cô đừng quên mục đích cô gả cho tôi là vì muốn cứu vú nuôi của mình, nếu cô rời khỏi đây tiền viện phí của vú nuôi lập tức cắt hết, cô muốn làm thế nào thì làm!”
“Hàn Lam Vũ, tên khốn nạn nhà chú, thật uổng công cho tôi đã…
thích chú! Doãn Đan Tâm tức điên lao đến đánh hắn, cô ấm ức đánh thật mạnh vào lồng ngực hắn nhưng hắn không đau mà bàn tay cô lại đau, cô khóc, khóc đến mức muốn ngất đi được.

Một bên má của cô vẫn in hắn mấy dấu tay của hẳn, Đan Tâm ôm mặt gục đầu xuống sàn phòng nức nở: “Rốt cuộc chú muốn gì ở tôi? Chú muốn tôi phải làm gì chú nói đi? Tôi không muốn chạm mặt chị ta một chút nào nhưng chị ta cứ bước đến gây chuyện với tôi còn chú lúc nào cũng bênh vực chị ta, tôi muốn tránh cũng không tránh nổi”
Doãn Đan Tâm ấm ức hét lên, cô đánh tay lên sản mấy phát cho thấy cô đã không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa.

Doãn Đan Tâm ngẩng mặt nhìn Hàn Lam Vũ vẫn bất động ngồi ở đó không nói gì, Doãn Đan Tâm nhìn hẳn, tủi thân mếu máo: “Hàn Lam Vũ, tôi sẽ không bao giờ giành giật cái gì của chị ta đâu, ngay cả chú và cái nhà này cũng thế, chú để tôi đi có được không?”
Hàn Lam Vũ ban đầu còn có chút đồng cảm với cô, nghĩ rằng cô thực sự muốn minh oan nhưng hóa ra cô chỉ muốn rời xa hắn mà thôi! Hàn Lam Vũ lạnh nhạt gắn từng chữ: “Doãn Đan Tâm, cô đừng có mơ!”
Nói xong hắn đứng dậy đi ra ngoài, một chút cũng không nhìn lại cô.

Doãn Đan Tâm trong lòng đã nguội lạnh, cô không hiểu vì sao cùng một lúc bọn họ lại quay lưng với cô như thế.


Nếu cô làm sai, cô nhất định chịu phạt.

Cả Trình Duật Hạo và Hàn Lam Vũ, cô muốn hỏi, rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì? xxx Đan Tâm còn chưa ăn uống gì thì Dư Cảnh Nam đã tới tìm cô, hôm nay là tang lễ chính thức của Phan Cảnh Liêm, thi thể của hắn đã được công an khám nghiệm tử thi, cô đã khai ra như thế nhưng bọn họ lại nói không có bảng chứng kết án, Hắc Hổ được thả, tang lễ của Phan Cảnh Liêm cũng được diễn ra tại nhà xác của bệnh viện.

Vì hắn không có người nhà nên tang lễ diễn ra đơn giả, chỉ hỏa thiêu rồi giao lại cho Đan Tâm.

Dư Cảnh Nam lại lần nữa chứng kiến một màn này, hắn đưa tay lên chạm vào má Đan Tâm, lạnh nhạt lên tiếng: “Là Hàn Lam Vũ làm?”
Doãn Đan Tâm khóc đến mệt, cô chẳng buồn nói gì thêm, phẩy tay: “Chúng ta đi thôi, tôi muốn thay vú nuôi thắp cho anh ta một nén nhang!”
Doãn Đan Tâm lê thân thể mệt nhoài đi xuống cầu thang, còn Dư Cảnh Nam thì đứng im như tượng, hẳn nắm chặt lấy bàn tay rồi quay người lại nhưng không phải đi xuống cầu thang mà đi tới thư phòng của Hàn Lam Vũ.

“Dư Cảnh Nam, chú làm gì vậy?”
Trong thư phòng cũng không có, Dư Cảnh Nam vừa quay ra, Hàn Lam Vũ đã bước lên từ câu thang bên kia, hẳn có chút kinh ngạc nhưng không kịp phản ứng thì Dự Cảnh Nam đã lao đến nắm lấy cổ áo của Hàn Lam Vũ tức giận đánh vào mặt hắn một cái ngã lăn xuống sàn làm Doãn Đan Tâm giật nảy mình, hành động của hắn vừa nhanh vừa quyết đoán khiến cô không kịp phản ứng.

“Đừng mài!”
Doãn Đan Tâm nhìn thấy Dư Cảnh Nam tiếp tục cúi người xuống nắm lấy cổ áo Hàn Lam Vũ định đánh hẳn, Doãn Đan Tâm không nghĩ ngợi chạy tới ngồi sộp trước mặt Hàn Lam Vũ che chắn cho hắn vừa lắc đầu nguầy nguậy nhìn Dư Cảnh Nam.

“Doãn Đan Tâm, hẳn đối với em còn chưa đủ bạc sao em còn muốn bênh vực hẳn?”
Dư Cảnh Nam tức giận quát lên.

Đan Tâm nước mắt lưng tròng ôm lấy tay Dư Cảnh Nam không cho hắn đánh Hàn Lam Vũ.

Dư Cảnh Nam có chút bất lực, lạnh giọng nhìn cô: “Doãn Đan Tâm, em đã yêu cậu ta rồi sao?”