Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 109: 109: Trút Giận






Từng giọt nước mưa cứ rơi xuống, ban đầu chỉ là những hạt mưa nhỏ sau đó kéo theo một cơn mưa rào ập đến, mây đen trong lòng Đan Tâm càng lúc càng vây kín.

Hiện giờ, nơi lạnh lẽo nhất chính là trái tim của cô.

Mưa lớn đổ xuống như trút, Đan Tâm cúi gầm mặt xuống, hai tay nắm chặt mép cổ tay áo, nước mắt lăn dài, bờ vai khẽ run nhẹ, hóa ra yêu một người lại đáng sợ như vậy.

Đột nhiên, cô không còn cảm nhận được giọt mưa rơi xuống nữa, Đan Tâm nấc nhẹ một cái ngước mặt nhìn lên, một chiếc ô màu đen đang che chắn những hạt mưa nặng hạt đố xuống, vang lên những tiếng lộp độp phía trên đỉnh đầu.

Đan Tâm vội xoay người lại, gương mặt người đàn ông lạnh lẽo khiến cô có chút giật mình lùi lại, vượt ra cả phạm vi của chiếc ô.

Người đàn ông lập tức đưa tay kéo cô về phía mình, cánh tay giữ chặt ở trên eo cô có chút siết lại khiến Đan Tâm sợ hãi đưa tay đẩy hắn ra.

“Giáo sư, sao thầy lại ở đây?”
“Còn em làm gì ở đây?”
Trình Duật Hạo vờ như không biết cô chạy ra gặp Hàn Lam Vũ, lạnh nhạt hỏi cô.

“Không có gì!”
Doãn Đan Tâm cúi mặt xuống, Trình Duật Hạo cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì mà nhìn cô, lẽ nào hắn không thấy mình quá đáng lắm sao? Sáng nay thì đuổi cô ra khỏi lớp, bây giờ thì lại che ô cho cô, tính cách thất thường như hẳn đúng là không nên có liên quan nào.


“Có phải em đang trách tôi không?”
Trình Duật Hạo như đi guốc trong bụng cô, khóe mắt lạnh giá hơi cúi đầu xuống muốn quan sát nét mặt cô, sau đó còn đưa tay lên gạt đi giọt nước mắt còn chưa kịp khô trên má cô.

Sự tiếp xúc da thịt làm Doãn Đan Tâm giật mình lùi xa hẳn thêm một bước nhỏ nữa, cô lắc đầu: “Em không dám.

Giáo sư, dù sao cũng là em không đúng, sau này em sẽ có ý thức hơn.

Giáo sư không cần để ý tới đâu.

Đan Tâm lạnh nhạt cúi đầu một cái định chạy đi thì Trình Duật Hạo đã nằm lấy tay cô giữ lại, khóe môi cười nhạt lên tiếng: “Em đang giận tôi đấy à?”
Thái độ này của hắn là sao? Rốt cuộc cô đã đắc tội gì với hẳn? Hắn không thích cô, cô liền né tránh thì hắn lại nói giống như giữa bọn họ thân thiết lắm? “Em không dám!”
Đan Tâm nhíu mày nói, cô đưa tay muốn gỡ tay hắn ra nhưng Trình Duật Hạo lại càng lúc càng nắm chặt tay cô hơn, khiến cho cổ tay của cô rất đau.

Ở phía hành lang các dãy học đang có rất nhiều sinh viên, dường như bọn họ đang nhìn hai người với ánh mắt kỳ quái.

Đan Tâm không muốn tiếp tục trở thành đề tài bàn tán cho mọi người trong trường nữa, cô muốn chấm dứt mọi chuyện tại đây.

“Giáo sư buông tay em ra đi, rốt cuộc giáo sư muốn gì ở em? Nếu giáo sư không thích em thì không cần miễn cưỡng ở đây nói những lời thừa thãi đó.


Sau này em chỉ muốn yên ổn học tập trong trường, giáo sư cứ làm tốt vai trò của mình, em cũng sẽ làm vậy.

Sau này cũng đừng tỏ ra thân thiết sau đó lại khiến em bẽ mặt như thế, nếu trêu đùa em làm giáo sư cảm thấy thích thú thì em không còn gì để nói nữa.

Nhưng em nhất định sẽ cách xa thầy một chút, dù sao trong trường cũng không thiếu giảng viên dạy học.

Em chào thầy!”
Đan Tâm có chút bức xúc, cô vừa nói vừa muốn gỡ tay hắn ra nhưng không thể, gương mặt Trình Duật Hạo càng lúc càng khó coi.

“Được lắm, em vẫn còn nhớ tôi là giáo sư của em à?”
Trình Duật Hạo kéo tay cô đi một mạch tới tòa nhà phía tây, mặc cho Đan Tâm có đánh vào tay hắn thế nào hẳn cũng không chịu buông ra, vẻ mặt Trình Duật Hạo sát khí đằng đằng, dọa cho đám sinh viên ở tòa nhà phía tây nhìn thấy chỉ dám cúi đầu rồi bước nhanh về phòng học.

“Thầy đưa em đi đâu?”
Đan Tâm nhíu máy muốn hất tay hẳn ra, cuối cùng càng bị hắn siết chặt, cô liên tỏ ra bất lực kêu lên một tiếng: “Đau!”
Trình Duật Hạo kéo cô vào thư viện của câu lạc bộ luật gia tương lai.

Trên bàn có hai thùng carton lớn, ở bên trên mấy dãy tủ xếp sách có chút lộn xộn, chỉ có hai dãy trong cùng là đã được xếp ngay ngắn.


“Câu lạc bộ vừa được tài trợ bổ sung tài liệu về ngành luật.

Tất cả các tủ sách đều được phải sắp xếp lại theo từng nhóm cụ thể, việc này phù hợp với những sinh viên giống như em, buổi học sáng hôm nay em hãy lau dọn và sắp xếp lại, chiều nay câu lạc bộ có việc cần dùng, chưa xong thì đừng có vê!”
Doãn Đan Tâm mở to mắt nhìn vị giáo sư mà mọi người vẫn luôn kính trọng hóa ra lại hẹp hòi, xấu xa như thể.

Hắn lại dùng việc công để giải quyết việc riêng à? “Em không có nghĩa vụ phải làm việc này phải không? Bây giờ em còn có tiết học, em đi đây!”
Đan Tâm có chút coi thường hẳn, cô thực sự không muốn tiếp tục câu chuyện với người này, xem như từ trước đến nay là cô bị mù nên mới nghĩ hắn là người tốt đi.

“Tôi không bảo em phải làm bây giờ, lát nữa học xong, em tới đây làm đi.

Dù sao em cũng đang muốn phân chia rõ ranh giới của chúng ta, nhưng dù thế nào cũng không thể thay đổi được chuyện em là sinh viên, còn tôi mới là giáo sư của em!”
“Nếu giáo sư muốn thì tốt thôi, em sẽ làm!”
Đan Tâm mỉm cười cúi đầu chào hản rồi xoay người lại bỏ đi.

Vóc dáng mảnh khảnh của Đan Tâm hòa vào làn mưa xối xả rồi khuất dần sau hàng cây thẳng tắp ngoài kia.

Khóe môi Trình Duật Hạo cong lên một nụ cười tự giễu cợt bản thân.

Hắn cũng không hiểu vì sao bản thân lại trút giận lên đầu Đan Tâm, nhưng mỗi lần nghĩ tới ân oán của hai nhà, hắn lại chỉ muốn bọn họ phải đau khổ, cho dù Đan Tâm không liên quan đến chuyện trong quá khứ nhưng vì sao lại là vợ của Hàn Lam Vũ? Ông trời khéo an bài, Doãn Đan Tâm giá như em không phải…
Là người nhà họ Hàn thì tốt biết mấy! xk* Một giờ chiêu Đan Tâm mới dọn dẹp xong thư viện của câu lạc bộ, lúc đầu còn có Mỹ Lâm phụ cô nhưng sau đó gia đình lại gấp gáp gọi cô về không hiểu là vì chuyện gì.

Đan Tâm uể oải bước vào nhà, quả nhiên cô đang bực dọc liền gặp ngay người mà cô ghét nhất.


Triệu Y Trân khoanh tay đi về phía cô, gương mặt vui tươi như thể muốn cười vào bản mặt như đưa đám của cô.

Đan Tâm vừa đói vừa mệt, cô không còn sức mà đôi co với cô ta nên lựa chọn cách tránh đi nhưng đời đâu như ý con người, Triệu Y Trân lại đùng đúng bước đến cản trước mặt cô: “Doãn Đan Tâm, cô vẫn còn mặt mũi quay về đây sao? Sáng hôm nay Tiểu Vũ đã thể hiện thái độ rất rõ với cô rồi, nấu là tôi, tôi sẽ không mặt dày ở lại ăn bám đâu!”
Doãn Đan Tâm biết cô ta đang dùng trò khích tướng nên không tức giận, đổi lại bật cười sảng khoái: “Tôi mặt dày như vậy đó, chắc chị tức lắm nhỉ? Thôi được rồi, để tôi về phòng cho chị đỡ phải nhìn thấy bản mặt của tôi, nếu không lại tức giận tới mức động thai thì không tốt đâu!”
“Cô…
Gô lại còn mồm miệng độc ác như vậy à?”
Triệu Y Trân không sớm thì muộn cũng sẽ bị Doãn Đan Tâm chọc tức đến chết, đối với những kẻ mặt dày như này thì cô không nên nhẹ tay một chút nào.

Doãn Đan Tâm lè lưỡi trừng mắt với cô rồi định chạy lên phòng thì Triệu Y Trân bất ngờ bước sang chắn trước mặt Đan Tâm làm cô không kịp phản xạ đâm vào người Triệu Y Trân.

Triệu Y Trân kêu lên một tiếng rồi ngã xuống nền phòng, cho dù là Đan Tâm đâm vào cô nhưng tốc độ rất nhẹ, đến Đan Tâm còn không hiểu vì sao cô ta ngã nữa, hành động giả trân như thế thật đáng phỉ nhổ.

“Doãn Đan Tâm, có phải cô ghen ty với tôi không? Có phải cô ghét mẹ con tôi lãm phải không?”
Triệu Y Trân nước mắt hai hàng ủy khuất nhìn Đan Tâm làm cô hết hồn.

Đan Tâm nhìn xung quanh, lắc đầu: “Không có máy quay đâu, cô bị bệnh nghề nghiệp à?”
“Có chuyện gì vậy?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau lưng Đan Tâm làm cô có chút giật mình quay đầu nhìn lại, gương mặt Hàn Lam Vũ đẳng đảng sát khí nhìn cô như thể đang muốn kết án tử, tình huống này có chút quen quen.

Đan Tâm giật mình bất giác lùi lại: “Không, không phải tôi làm…”