Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 105: 105: Nỗi Sợ Tâm Lý






Đan Tâm đã chuẩn bị xong, dọn lên dĩa trang trí thật đẹp mắt, trên người vẫn còn mặc tạp dề nhưng đã chạy đi tìm Hàn Lam Vũ khắp nơi.

Vừa hay có thể nhìn thấy Hàn Lam Vũ bước từ ngoài cửa vào, bên ngoài trời đang mưa to nên cô có chút để ý nói: “Dư Cảnh Nam không vào cùng chú sao? Trời mưa lớn như thế, chú ấy đã về luôn rồi à?”
Hàn Lam Vũ nhếch mép, ánh mắt như mũi tên chĩa về phía Đan Tâm làm cô có chút hốt hoảng.

Cô vừa nói sai cái gì sao? Hàn Lam Vũ thậm chí không muốn trả lời cô, định bước đi thì Đan Tâm đã ôm lấy cánh tay hắn kéo vào phòng bếp.

“Tôi vừa sốt mì hải sản cho chú, chú ăn chút gì đó đã rồi hãy đi ngủ, để bụng đói đi ngủ sẽ rất có hại cho bao tử!”
Đan Tâm vui vẻ kéo ghế bàn ăn đợi hắn ngồi vào.

“Doãn Đan Tâm, cô nghĩ cô là ai mà tôi lại ăn thức ăn do cô làm? Mà không phải cô đang ở bệnh viện sao? Chạy về đây ầm ï cái gì chứ? Phiền chết đi được!”
Hàn Lam Vũ nhìn cô xa cách lạnh lùng, trong đáy mắt không giấu nổi sự chán ghét đến cùng cực.

Sau đêm hôm đó, thái độ của Hàn Lam Vũ đối với cô đã hoàn toàn khác.

“Hàn Lam Vũ, tôi chỉ muốn…”
“Muốn cái gì?”
Hàn Lam Vũ lạnh giọng ngắt lời cô, hắn chậm rãi tiến về phía cô khiến Đan Tâm có chút sợ hãi lùi lại, phía sau là bàn ăn đã là đường cùng rồi, Đan Tâm có hơi ngả người về phía sau.

Hàn Lam Vũ chống hai tay lên bàn, để cô đứng ở giữa, nụ cười khinh khỉnh của hắn đủ để giết chết lòng tự tôn của ai đó.

“Một kẻ đã không còn trong sạch giống như cô cũng muốn đưa ra nguyện vọng với tôi sao?”
Doãn Đan Tâm điếng người, hóa ra đó là lý do.


Lý do khiến Hàn Lam Vũ xem thường cô, lý do hẳn lạnh nhạt với cô như thế rốt cuộc là đang nghỉ ngờ sự trong sạch của cô, không phải, là hẳn đã khẳng định, đẩy cô vào một cái tội danh mà cô không có cách nào giải thích được.

Lúc đó cô gần như đã phát điên, ý chí để cô tiếp tục kiên cường chính là hắn.

Cô liều mạng như vậy đổi lại là sự khinh thường không chút tin tưởng từ hản.

Hắn không biết cô thà chết chứ không bao giờ trao thân cho một người mà cô không yêu thương sao? “Hàn Lam Vũ, chú hiểu lầm rồi.

Tôi và anh ấy không phải như chú nghĩ!”
Doãn Đan Tâm bất chấp đang lọt ở giữa hai cánh tay hắn cũng muốn giải thích với hắn mọi chuyện.

Cô muốn đẩy hẳn ra, muốn nói chuyện nghiêm túc với hắn nhưng đôi mắt lạnh lẽo của hẳn nhìn cô đã cho thấy niềm tin của hắn không đặt ở cô.

“Anh ấy?”
Trong khi cô gọi hắn một tiếng là chú, hai tiếng cũng là chú, Hàn Lam Vũ bật cười thành tiếng: “Hai người vốn đã có tình ý từ trước rồi mà.

Doãn Đan Tâm, tôi nói cho cô biết, cô đừng hòng bôi nhọ tôi bằng những trò dơ bẩn của mình.

Cô đừng quên cô đã kết hôn với tôi, hay cô muốn ngoại tình? Dù thế nào cũng đừng để Hàn gia mất mặt vì đứa con dâu như cô!”
Hàn Lam Vũ hất đĩa mì sốt hải sản thơm phức mà cô mới làm xong xuống sàn, tiếng thủy tinh va đập trên mặt sàn tung lên mấy lần tạo ra âm thanh nhỏ dần.

Chiếc dĩa bằng sứ cao cấp không vỡ nhưng Đan Tâm lại nghe thấy trái tim cô như nứt toác một đường khiến nó không ngừng rỉ máu.


Hóa ra niềm tin lại đáng sợ như thế, nó có thể thay đổi cả một quá trình, thay đổi cả một mối quan hệ vốn đang nảy mầm.

Đan Tâm thực sự muốn khóc nhưng không thể nặn nổi nước mắt, oan mà không thể giải, lẽ nào phải đưa Tu Kiệt tới làm chứng thì hắn mới tin cô trong sạch? Không, với bản tính của Hàn Lam Vũ sẽ chẳng tin vào ai ngoài những gì hắn thấy! “Thiếu thế sao? Niêm tin của chú đối với tôi thiếu đến mức nghèo nàn như vậy sao?”
Doãn Đan Tâm nhìn thẳng vào mắt hẳn.

Hàn Lam Vũ có chút tránh né, dường như hắn đang sợ một điều gì đó.

Hắn nhanh chóng đi lên phòng, bỏ lại cô một mình đứng như trời trồng, cô không muốn Hàn Lam Vũ hiểu lầm cô, cô chậm rãi tiến về phía đĩa mì bị hất đổ, chậm rãi vớt mì vào đĩa rồi đi vào trong đổ vào thùng rác, lúc này không hiểu vì sao lại có thể khóc được, cô nhìn đống mì trong sọt rác càng tủi thân khóc nhiều hơn.

Ngô quản gia từ nãy giờ ở một nơi quan sát bọn họ, ông thở dài tiến đến chạm vào vai Đan Tâm muốn an ủi cô.

“Ông nội nói nếu bỏ phí thức ăn…
sau khi chết đi sẽ làm ma đói đó!”
Đan Tâm vừa nói vừa khóc nấc lên.

Ngô quản gia chợt mỉm cười, ông biết cô chỉ đang tìm một cái cớ mà thôi.

”Vậy cho nên cháu là đang khóc vì chỗ mì này sao?”
“Hức.

.


Vâng ạ!”
Đan Tâm ngồi sụp xuống khóc một trận, Ngô quản gia cũng không dỗ cô làm gì, để cô phát tiết ra như vậy sẽ tốt hơn là giữ trong lòng.

Có thể khóc là còn có thể cứu vãn, Đan Tâm là vẫn còn cảm xúc tuyệt đối với Hàn Lam Vũ! Khóc một trận đã rồi Đan Tâm mới đứng dậy đi về phòng.

Cô không thèm bật đèn nữa mà đi theo cảm giác về phía con gấu bông cỡ lớn ở trên sàn, xoay người vào trong ôm lấy bụng gấu nhắm tịt mắt.

Đột nhiên, ánh sáng từ tất cả bóng điện trong phòng đều mở sáng trưng nhưng cô không mở thì ai có thể mở chứ? Đan Tâm mở mắt, xoay đầu nhìn ra.

Cảnh tượng trước mắt làm cô đỏ hết cả mặt, Hàn Lam Vũ chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở ngang hông để lộ vai rộng eo nhỏ, khuôn ngực rắn chắc như đá, da thịt trắng mịn không chút tì vết.

Bây giờ tới hắn bất động ở trước cửa phòng tắm, gương mặt thoáng hoảng hốt một chút nhưng đã nhanh chóng lạnh lùng trở lại: “Sao cô không bật đèn?”
Còn chưa nghe được câu trả lời thì một cơn gió lốc vụt qua trước mắt khiến hắn trở tay không kịp.

Doãn Đan Tâm hét lên một tiếng rồi bất ngờ lao tới xô hắn vào trong đóng säm cửa lại.

Hàn Lam Vũ bị bất ngờ, hơn nữa cũng không biết cô lấy sức mạnh ở đâu mà có thể xô hắn té ngã được.

Hàn Lam Vũ trừng mắt nhìn cánh cửa đóng sầm lại, hắn đưa tay về phía sau nhăn mặt bóp lưng, nền nhà tắm trơn khiến hắn ngã ngửa phía sau, có lẽ vì thế mà cô đẩy được hẳn.

Qua cánh cửa chỉ nghe thấy giọng nói run rẩy của Đan Tâm: “Chú đừng ra ngoài, để tôi giúp chú lấy quần áo!”
Hình ảnh của hắn gợi nhắc đến cái đêm cô bị bắt cóc khiến các sợi dây thân kinh co giật kịch liệt, chân tay cô cũng bị cứng lại.

Đan Tâm lại nhớ đến lúc bản thân bị nhốt vào một chiếc thùng nhỏ, lúc tỉnh lại cả người không mảnh áo che thân, vừa nóng vừa lạnh, khổ sở cả một đêm.

Cô không muốn nhắc tới càng không muốn nghĩ tới đêm hôm đó, nỗi ám ảnh kinh hoàng.


Bây giờ đến cả giọng nói của cô vẫn khàn khàn, đôi lúc mất tiếng chưa lấy lại được, cô vẫn nhớ lúc đó đã gào thét tên Hàn Lam Vũ không biết bao nhiêu lần, đến nỗi lúc nhập viện có họng cô sưng lên, đến bây giờ vẫn chưa chữa khỏi được.

Cô không biết rằng, Hàn Lam Vũ lại nghĩ theo một chiều hướng khác, hắn cho rằng đó là kết quả của những việc làm xấu hổ của cô.

Vậy cho nên hẳn không thể tiếp tục nói chuyện với cô quá vài phút, hắn thực sự đã có thể bóp cổ cô chết ngay lúc đó.

Đan Tâm mở hé cửa ném vào cho hắn một bộ đồ Pijama dài tay, còn cẩn thận dặn dò: “Chú mau mặc vào đi, đừng để cảm lạnh!”
Hắn chính là không chết vì cảm lạnh mà chết vì bị kẻ nào đó xô ngã đấy.

Hàn Lam Vũ trả lời vọng ra: “Cô không mang quần nhỏ cho tôi, tôi mặc kiểu gì?”
“Chú mặc xong đồ có thể ra lấy mặc lại!”
Đan Tâm xấu hổ đỏ mặt đứng trước cửa trả lời vọng lại.

Hàn Lam Vũ nhếch môi, châm chọc: “Tôi không mặc nếu cô không lấy giúp tôi, hoặc là bây giờ tôi có thể ra ngoài lấy!”
Còn chưa nói hết câu, Hàn Lam Vũ đã đẩy cửa ra làm Doãn Đan Tâm tái mặt, cô giật bắn mình đưa tay đẩy hắn vào trong rôi đóng cửa lại: “Tôi lấy, tôi lấy.

Chú đừng có manh động!”
Hàn Lam Vũ nhếch môi một cái.

Đợi Doãn Đan Tâm đi tìm đồ cho hắn, hẳn liền quay đầu lại, bên trong phòng tắm cũng có một tủ đựng đồ, Hàn Lam Vũ tùy tiện lấy ra một chiếc hộp, kể cả những chiếc quần nhỏ của hắn đều đến từ các thương hiệu thời trang lớn.

Hàn Lam Vũ nhanh chóng thay đồ rồi đẩy cửa đi ra ngoài.