Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 100: 100: Nụ Hôn Tương Tư






Dư Cảnh Nam nhếch môi quay đầu lại nhìn bóng dáng cô vừa lướt qua.

Hắn đứng dậy, tắt đèn, đóng cửa rồi cùng Đan Tâm xuống tầng hầm để xe.

Hắn đưa cháo cho Đan Tâm rồi ngồi vào buồng lải, xe của hai người từ từ tiến ra ngoài.

Tới cống, bác bảo vệ nhìn thấy xe của Dư Cảnh Nam liên chạy tới, Đan Tâm giật mình vội cúi người nằm xuống, cô hoảng loạn bám chặt lấy tay Dư Cảnh Nam đến nỗi bấm cả vào tay hắn.

Dư Cảnh Nam nhăn nhó vì đau vẫn cố nở nụ cười nhìn ra ngoài, bác bảo vệ vậy vẫy tay mỉm cười hỏi thăm: “Bác sĩ Dư về đấy à?”
Dư Cảnh Nam gượng cười một cái rồi gật đầu.

Cổng vừa kéo lên, hắn dùng một tay lái xe ra ngoài, Dư Cảnh Nam nhếch môi cúi xuống nhìn Đan Tâm một cái rồi tiếp tục tập trung lái xe.

Đan Tâm lúc này mới dám ngẩng đầu lên, tay vẫn đang nắm chặt bàn tay Dư Cảnh Nam thở phào ra: “May quá, không bị phát hiện!”
Dư Cảnh Nam bỗng bật cười thành tiếng, lúc này Đan Tâm mới biết là mình vẫn đang nắm chặt tay hẳn, cô lườm hắn rồi hất tay hẳn ra.

“Chú cười cái gì hả?”
Dư Cảnh Nam vừa lái xe vừa cười nói: ‘Bệnh nhân đông như thế làm sao bác bảo vệ nhớ được hết mặt chứ? Hơn nữa em đã thay đồ bệnh nhân ra rồi, căn bản là không giống bệnh nhân bỏ trốn!”
“Vậy có nghĩa là tôi muốn bỏ về bao giờ cũng được à?”
Đan Tâm ngẩng mặt chớp chớp mắt nhìn hắn.


Dư Cảnh Nam đang cười thì lạnh mặt nghiêm túc trở lại: “Ngày mai tôi sẽ đưa hình em cho bác bảo vệ!”
“Xì! Đồ xấu bụng!”
Đan Tâm liếc hắn rồi ngả lưng ra sau ghế nhảm mắt nghỉ ngơi môi lúc, cô vẫn còn cảm giác choáng váng, chỉ muốn được nằm nghỉ mà thôi.

Về đến nhà, Đan Tâm hào hứng chạy vào trong, Ngô quản gia đang đi xuống cầu thang, nhìn thấy Đan Tâm chân ông như run đều.

“Đan Tâm à…
Cuối cùng cháu cũng đã về rồi!”
Ngô quản gia xúc động cố gắng bước nhanh về phía Đan Tâm: “Cháu làm mọi người sợ chết đi được!”
“Ông Ngô, cháu không sao mà, ông đừng lo lắng!”
Đan Tâm vui vẻ trả lời.

Dư Cảnh Nam nhìn thấy nụ cười của cô cũng bất giác mỉm cười theo.

Hắn mang cháo tới cho người làm hâm nóng lại cho cô thì đột nhiên, Ngô quản gia kêu lên: “Hàn tổng, phu nhân về rồi!”
Đan Tâm nghe vậy cũng xoay người lại, Hàn Lam Vũ đang từ ngoài bước vào, ánh mắt sắc bén tia trúng ai đó.

Doãn Đan Tâm trống ngực đập liên hồi, cô có cảm giác giờ phút này giống như một người xa xứ rất lâu mới có thể trở về gặp lại người thân.

“Hàn Lam Vũ, chú…”
“Tiểu Vũ!”
Một giọng nói cất lên ngọt ngào phía sau lưng cô.

Đan Tâm đưa tay ra lúc Hàn Lam Vũ bước qua cô, cánh tay cô chợt nắm lấy cổ tay áo của Hàn Lam Vũ nhưng hắn rất nhanh đã đi về phía sau lưng cô, bàn tay năm không chặt vì thế cũng rất nhanh bị hất ra.

Chuyện gì vậy? Hàn Lam Vũ tại sao lại nhìn cô xa cách lạnh lùng như thế? Không đúng, Hàn Lam Vũ vốn không để cô vào mắt! Không giống như những gì Lâm Hải Quỳnh đã nói, hẳn làm gì có bộ dáng lo lắng như cô miêu tả? Đan Tâm xoay người lại, nhìn thấy Hàn Lam Vũ đang đi tới ôm lấy Triệu Y Trân trong lòng, dịu dàng cúi đầu nhìn Cô: “Em đã ăn tối chưa? Không phải đợi anh đấy chứ?”
Triệu Y Trân mỉm cười hạnh phúc lắc đầu: “Em ăn rồi mà, anh đã cho người gọi về nhắc nhở sao em lại dám không ăn tối chứ? Hơn nữa, dù thế nào em vẫn phải nghĩ đến con của chúng ta mài”
Hàn Lam Vũ cong môi nở một nụ cười như có như không rồi ôm lấy vai Triệu Y Trân xoay người lại định đi lên lâu thì Doãn Đan Tâm đã lên tiếng: “Hàn Lam Vũ, mắt chú có vấn đề nên không nhìn thấy tôi à”
Trái tim Đan Tâm như vỡ vụn, rốt cuộc cô liều mình về nhà để chứng kiến một màn này thôi à? Hàn Lam Vũ dừng chân, hắn xoay người lại, ánh mắt dịu dàng dành cho Triệu Y Trân đã thay bằng ánh mắt sắc bén cùng khinh thường nhìn cô: “Không phải cô đang điều trị ở bệnh viện sao? Về sớm như vậy làm gì?”
Doãn Đan Tâm chua chát mỉm cười: “Chú đang sợ tôi ra viện sớm sẽ ảnh hưởng sức khoẻ hay là chú vốn không muốn nhìn thấy tôi?”
Hàn Lam Vũ trả lời dứt khoát, không cần suy nghĩ: “Không muốn!”
Doãn Đan Tâm tái mặt nhìn hẳn: “Vì sao?”
“Bởi vì…
cô rất chướng mắt!”
Hàn Lam Vũ lạnh lùng như tảng băng, nhìn cô giống như kẻ thù.


Đan Tâm cứ ngỡ mình đang lạc vào một thế giới khác, lạ lẫm và đáng sợ.

Một cơn đau đầu lại ập đến, Đan Tâm vẫn không thôi nhìn về phía hẳn, trước khi cô hoàn toàn mất ý thức chỉ nhìn thấy bóng lưng Hàn Lam Vũ đang dìu Triệu Y Trân đi lên cầu thang, một giọt nước mắt lăn dài, hóa ra mùi vị của tình yêu được tạo nên từ một nỗi nhớ nhung to lớn sau đó được đáp trả bằng nỗi thất vọng đến cháy tim gan, thứ tình yêu đó tại sao con người phải chạy đuổi theo nó? “Đan Tâm…
Đan Tâm…”
Dư Cảnh Nam lập tức chạy tới đỡ lấy Đan Tâm khỏi phải té xuống đập đầu vào sàn.

“Chú Ngô, đưa cô ấy về phòng trước đã!”
Dư Cảnh Nam bế cô lên gấp gáp nói.

“Nhanh đi theo tôi!”
Ngô quản gia dẫn đường, Dư Cảnh Nam nhanh chóng đưa cô về phòng sau đó chạy xuống gara xe lấy dụng cụ y tế để khám cho Đan Tâm.

Bác sĩ điều trị cho Đan Tâm nói cô ấy vì sợ hãi quá độ cùng với tác dụng phụ của thuốc kích dục làm cho cô thường xuyên bị đau đầu choáng váng rồi dẫn đến ngất xỉu.

Người nhà cần chú ý, đặc biệt là phải làm cho tinh thần bệnh nhân thoải mái nhất có thể để hồi phục lại tinh thần cho cô ấy.

“Tạm thời cô ấy không sao rồi, chú Ngô, chú về nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ trông nom cô ấy giúp cho!”
Dư Cảnh Nam đặt tay Đan Tâm vào trong chăn rồi quay sang dặn dò Ngô quản gia: “Cô ấy bị khí lạnh xâm nhập vào người, ngày mai chú căn dặn đầu bếp nấu những món canh giúp giải cảm, giữ ấm cơ thể cho cô ấy.

Tình hình cô ấy không tệ nhưng có thể xấu đi bất cứ lúc nào!”
“Vậy thì quá nguy hiểm rồi, Dư thiếu gia, để tôi chuẩn bị một phòng ngủ, cảm phiền cậu tối nay ngủ lại một đêm, nếu nửa đêm cô ấy thực sự bị làm sao, chúng tôi cũng không biết phải làm gì.

Có cậu vẫn tốt hơn!”
Ngô quản gia lo lằng nói.

“Được rồi, chú ra ngoài đi!”

Coi như là Dư Cảnh Nam đã đồng ý.

Ngô quản gia vội vàng đi chuẩn bị.

Dư Cảnh Nam vẫn luôn ngồi ở bên cạnh giường Đan Tâm, nhìn chăm chú gương mặt an tĩnh nhưng vẫn có vẻ gì đó tinh nghịch đáng yêu, mi mắt rung rinh mấy cái.

Ban nãy nhìn thấy thái độ của cô đối với Hàn Lam Vũ rất khác, không phải là kiểu trêu ngươi chọc hồn người ta, không phải là sự vô tư ngày thường vẫn có mà chính là thứ tình cảm không thể giấu nổi trong ánh mắt khi cô nhìn Hàn Lam Vũ.

Dư Cảnh Nam khẽ mỉm cười chua xót, hẳn mở một mép chăn, nắm lấy tay cô ra, dùng hai tay phủ ấm lên bàn tay trắng treo của cô miết nhẹ, thở dài: “Đan Tâm của chúng ta lớn thật rồi!”
Có phải là hắn ích kỷ hay không nhưng hẳn từng ước cô có thế giữ mãi sự hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng đó, nếu có thể tránh thì tuyệt đối đừng yêu một ai cả! Có yêu thì sẽ có hận, có nhớ thì sẽ có sầu, yêu một người không tổn hại tâm tư cũng sẽ trải qua đủ cảm giác đau đớn trên đời.

“Đan Tâm, ngày thường tôi tốt với em như vậy.

.


Dư Cảnh Nam chần chừ một lúc rồi vươn người hạ xuống, một tay nắm lấy bàn tay cô, một tay vuốt mái tóc cô, rồi từ từ cúi xuống phủ lên đôi môi cô một nụ hôn, “…
Cũng không có gì quá đáng chứt”
Nỗi đau tình yêu còn có một thứ gọi là tương tư!