Ở bệnh viện, Hạ Hàn đang ngủ say vì thuốc an thần bác sĩ kê cho cô.
Bên ngoài cửa phát ra tiếng “cọt kẹt”, Luân Kiện lù lù như cái bóng đen đi vào quan sát cô một lượt, tầm mắt đặt lên gương mặt xinh đẹp đang thiếp đi, chậc lưỡi cười gian tà: “Nữ nhân của Lam Kỳ Ngôn quả nhiên đẹp đến mê người.”
Hắn đặt ngón tay thô thiển lên gương mặt cô vuốt ve.
Còn định thực hiện ý đồ xấu thì may thay Trần Hạo đến kịp lúc.
“Mày dám chạm vào cô ấy?!”
“Ồ? Lâu quá không gặp.
Tao tưởng mày chết theo thằng chủ phế vật của mày rồi?”
“Nếu không vì lão đại, tao còn muốn nhìn thấy rác rưởi?”
Bóng của Trần Hạo hắt lên to lớn vì đang đứng ngược sáng với đèn ngoài hành lang.
Anh tối mặt nhìn hắn, giọng gằn lên: “Tao nói mày cút ra khỏi người cô ấy.”
Luân Kiện nhếch môi, nâng cằm Hạ Hàn lên vỗ nhẹ vào má cô: “Nếu tao không bỏ thì sao?”
Trần Hạo nghiến răng, xông thẳng tới tấn công Luân Kiện.
*****
Cùng lúc ở sòng bạc.
“Vậy tôi chỉ đành nói chuyện với Hạ Hàn rồi.”
Luân Trấn nhắc đến hai chữ “Hạ Hàn” giống như đang dùng tay bóp nghiến yếu mạch của Lam Kỳ Ngôn khiến anh không thể thở được.
“Nói đi! Mày muốn gì?”
Lam Kỳ Ngôn lúc này hoàn toàn không dám manh động.
“Như tôi đã nói, tôi muốn mạng của cậu!”
Anh đứng phắt dậy: “Tao không có thời gian chơi với mày.”
Vừa bước ra cửa đã có hai tên đàn em đứng ra chặn lại.
Nhìn thân hình lực lưỡng vạm vỡ, anh tự biết mình đơn thân độc mã không thể chọi được tất cả nên đành ngồi lại vào bàn.
“Cậu không chết cũng được, chỉ cần nhường lại bang Hắc Ưng cho tôi.”
Anh nhíu mày, muốn đoạt luôn bang phái hùng mạnh của anh? Nằm mơ!
“Nếu tao không đồng ý thì sao?”
Luân Trấn đưa tay lên vỗ vài nhịp, một tên đàn em đưa điện thoại cho Lam Kỳ Ngôn xem.
Trên màn hình là cảnh Trần Hạo nằm bất tỉnh dưới sàn, Luân Kiện ngồi trên giường nghịch tóc của Hạ Hàn khi đã đánh thêm thuốc mê lên người cô.
Thấy cảnh này, máu nóng trong người Lam Kỳ Ngôn sôi lên sùng sục, anh quay phắt lại trừng mắt nhìn Luân Trấn.
Luân Trấn nhún vai, lắc nhẹ ly rượu với dáng vẻ của “kẻ chiến thắng.”
“Sao nào?”
Lam Kỳ Ngôn gắng nhịn, nén giọng xuống âm trầm: “Đừng động đến cô ấy, những việc mày nói, tao có thể thương lượng.”
Hắn gật đầu nói đúng một chữ “Tốt” rồi ra hiệu cho đàn em lấy một ly rượu khác ra rót rượu mời anh.
“Uống hết ly rượu này, xem như giao dịch của chúng ta thành công.”
Anh nhìn ly rượu rồi nhìn đến hắn: “Không cần! Uống vào lại hồn lìa khỏi xác.”
“Vậy tôi uống cho cậu xem.” Luân Trấn dứt câu liền cầm ly rượu của mình uống cạn.
Trong ly chỉ còn sót lại vài giọt rượu sóng sánh, Luân Trấn thừa hiểu Lam Kỳ Ngôn là vua của đa nghi.
Thấy anh nhìn chằm chằm nhưng không uống, hắn mới cầm ly rượu của anh kéo về phía hắn, dùng ngón tay trỏ quẹt một lượt trên vành miệng rồi đưa lên liếm một cái.
“Như vậy thì không sợ tôi hạ độc lên miệng ly rồi chứ?”
Lam Kỳ Ngôn vẫn nhất quyết không uống, Luân Trấn mất kiên nhẫn gọi điện thoại bảo Luân Kiện “xử” Hạ Hàn ngay tại chỗ rồi quay phim lại để phát tán lên mạng.
“Tao uống! Tao uống là được!”
Tôn nghiêm của một bậc lão đại uy chấn Trung Á liền theo sự uy hiếp của một ly rượu trôi xuống tận cùng hạ mình.
Lam Kỳ Ngôn uống cạn dòng rượu màu nâu sẫm, độ cay và chát lao vào bám víu thanh quản anh giống như nỗi đắng cay đang ấp ủ trong góc khuất của một trái tim lạnh buốt.
Từ lúc anh nhận ra bản thân động tâm với Hạ Hàn và khoảng thời gian được Hạ Hàn yêu, trong anh dần hình thành nên một cảm xúc, cảm xúc ấy mãnh liệt đến mức nguyện ý dung hoà với sự bảo vệ của Lam Thần Vũ.
Cách nào cũng được, sống chết cũng được, miễn rằng anh có thể bảo vệ em một đời một kiếp!
“Tao đã uống hết rồi, khôn hồn thì bảo Luân Kiện cút về đây.”
Lam Kỳ Ngôn úp ngược ly rượu xuống, quả nhiên không còn một giọt rượu.
Luân Trấn vừa cười vừa vỗ tay khanh khách, hắn búng tay ra hiệu qua màn hình cho Luân Kiện tháo lui.
Luân Kiện chứng kiến hết sự việc, môi hắn nhếch lên đắc ý, trước khi rời đi còn cố tình thơm lên một lọn tóc của cô để chọc tức Lam Kỳ Ngôn.
Hắn vừa hôn vừa liếc nhìn Lam Kỳ Ngôn khiêu khích: “Một con sói hoang cuối cùng cũng biết viết chữ ‘yêu’ như thế nào rồi.”
Lam Kỳ Ngôn tức đến mức bóp nát ly rượu trong tay, mảnh vỡ của thuỷ tinh ghim vào lòng bàn tay anh, máu rỉ ra rơi xuống sàn từng giọt nặng trĩu.
Tầm mắt anh hắc tuyến đen ngòm, hai mắt đỏ ngầu chằng chịt tia máu trừng lên như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ nhởn nhơ đang ngồi trước mặt.
“Tao không chắc mình có thể sống với hình hài này được bao lâu.
Bang phái tao cho mày, chỉ cần mày để Hạ Hàn yên, đối đãi tốt với anh em trong bang.
Nếu không, tao có thành ma cũng lôi mày xuống âm ty địa ngục.”
Luân Trấn tiếp nhận sát lực mà có chút bần thần.
Hắn đã từng một thời tôn thờ khí thế bức người này của anh!
“Đùa thôi.”
Hắn cười, cười như không cười: “Lần này mời cậu đến đây chỉ để muốn xác nhận một chuyện.
Đã xác nhận được rồi thì không cần đánh đổi gì cả.
Cậu đi đi.”
“Mày lại muốn chơi chiêu gì nữa?”
“Lộ Sơ, cô ra ngoài được rồi.”
Lam Kỳ Ngôn kinh ngạc khi thấy Lộ Sơ bước ra.
Cô mặc một cái đầm ngủ vải ren dây mảnh, đi chân đất, bước ra với ly rượu vang đỏ sẫm trong tay.
Thấy cảnh nữ nhân khiêu gợi, tim Lam Kỳ Ngôn đập lên một nhịp đau đớn, lồng ngực giống như có ai đang cầm lửa châm vào, nóng hừng hực như thiêu như đốt.
“Tôi đã nói Lam Kỳ Ngôn yêu Hạ Hàn.
Cô thua rồi, giao dịch xem như chấm dứt! Cô về đi!”
“Vậy xem như tôi nợ ông, tôi muốn thử qua người đàn ông mang thân xác của người yêu tôi thì sẽ làm ra trò trống gì.”
“Lam Thần Vũ không yêu cô!”
“Anh ấy có yêu!”
“Tôi và cậu ta đều chỉ yêu một mình Hạ Hàn!”
“Chát!” Tiếng tát tai vang lên khiến Luân Trấn bất ngờ.
Chính Lam Kỳ Ngôn cũng không ngờ Lộ Sơ dám tát mình.
Anh trừng Lộ Sơ nhưng bầu ngực căng tròn sau lớp áo mỏng toang lại đập vào mắt anh làm anh khó thở.
Anh quay mặt đi, hơi thở đã nóng rực.
Lộ Sơ nhếch môi, đi lại nâng cằm Lam Kỳ Ngôn như nâng một sủng vật: “Vậy tôi chịu thiệt một chút, đêm nay chúng ta ngủ với nhau.
Sáng mai gọi Hạ Hàn đến xem, anh thấy không tồi chứ?”
“Tiện nhân!”
“Để xem một lát anh có quỳ xuống cầu xin tiện nhân này thỏa mãn anh không.”
Lam Kỳ Ngôn tối mặt, anh biết ly rượu vừa rồi mình uống không hề có độc, mà là xuân dược!
Dược tính lần này còn mạnh hơn gấp trăm ngàn lần so với khi bị hạ thuốc ở khách sạn.
“Chết tiệt...!Hạ Hàn...”
Đầu gối anh đình công khuỵu xuống, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thân dưới căng lên bành trướng, hơi thở càng lúc càng nóng thiêu cháy cả cổ họng.
Hai tên đàn em kéo Lam Kỳ Ngôn ném lên giường.
Lộ Sơ đứng khoanh tay cầm ly rượu vẫn chưa uống, lạnh giọng nói: “Ông Luân, cảm ơn ông, ông có thể đi rồi.”
“Nhẹ nhàng một chút.
Giường phòng này đắt lắm.”
“Phí lời! Tiền tôi trả!”
Luân Trấn ung dung rời đi, trước khi ra cửa còn quay lại nhìn Lam Kỳ Ngôn đang chật vật úp mặt vào gối, hai tay bấu vào ga giường muốn rách.
“Mỡ dâng tận miệng, chỉ có hoà thượng mới từ chối.”
Lam Kỳ Ngôn không chịu nổi sức nóng của dược tính phát tán.
Anh nóng nực cởi áo ra, mồ hôi nhễ nhại trên lồng ngực vạm vỡ xăm trổ.
“Hạ Hàn...!giúp anh...!Hạ Hàn...”
Lộ Sơ nhìn cảnh tượng nóng bỏng trước mắt mà không khỏi tiếc nuối: “Đáng lẽ người đàn ông này phải là của mình!”
Rồi mặt cô lạnh đi khi nghe thấy cái tên “Hạ Hàn”.
Cô uống một ngụm rượu rồi trèo lên người anh, đặt mông ngồi lên hạ bộ của anh càng khiến anh như muốn phát điên.
Cô cúi xuống ấn bộ ngực đẫy đà lên ngực anh, môi kề vào môi anh **** *** nhẹ nhàng.
“Hạ Hàn của anh...”
Cảm giác như có cứu tinh xuất hiện, anh mất kiểm soát há miệng ra mút sạch rượu trong miệng cô.
Trong sự cảm nhận mơ hồ của Lam Kỳ Ngôn, người ở trên thân anh tuy dáng vóc kiều diễm nhưng mùi hương và bờ môi không hề ngọt ngào như người anh yêu.
“Không được! Cô ta không phải!”
Bám víu một sợi lý trí duy nhất, anh hất Lộ Sơ ngã xuống giường, cố gắng ngồi dậy rút khăn giấy rồi nhổ lấy nhổ để phần nước bọt lúc nãy đã hôn Lộ Sơ.
Anh lau miệng của mình đến mức đau rát, mặt nhăn lại đau đớn vì chịu đựng, miệng luôn lầm bầm cái tên Hạ Hàn.
“Tại sao? Tại sao anh thà chịu đựng cũng không chạm vào tôi?”
“Tôi sẽ không chạm vào bất kì người phụ nữ nào ngoài Hạ Hàn.
Cô ấy ghét tra nam!”
Nhìn đôi mắt màu hổ phách ngân ngấn vì kích tình, Lộ Sơ càng trở nên tức giận: “Hạ Hàn thì có gì tốt? Cô ta xấu xí như vậy, tiền đồ cũng không bằng tôi.
Tại sao lại cứ phải là cô ta? Anh và Thần Vũ yêu điểm gì ở cô ta chứ?”
“Hạ Hàn xấu xí thì sao? Tôi có ngủ với cô ấy cũng không ngủ với loại đàn bà lẳng lơ như cô! Muốn câu dẫn tôi? Thèm mùi đất à?”
Lộ Sơ chết lặng.
Lam Kỳ Ngôn ngồi trên giường, đầu ngoẹo sang một bên, hai má đỏ bừng, ánh mắt đê mê, áo sơ mi cởi phanh ra cơ ngực và cơ bụng ướt đẫm mồ hôi.
Nhìn dáng vẻ hứng tình của anh hiện tại, Lộ Sơ chỉ hận không để Hạ Hàn thấy cảnh anh phóng túng trên người mình càng sớm càng tốt.
Nghĩ đoạn, Lộ Sơ lấy điện thoại của anh thì bị anh giật lại: “Cô muốn làm gì?”
“Ghi lại những khoảnh khắc đáng giá.”
Ngón tay thon dài lướt từ hạ thân trượt ngược lên yết hầu của anh, đầu móng tay dài mà cứng cáp cố tình chạm nhẹ vào những điểm nhạy cảm khiến thân dưới của anh càng ***** ***.
“Cút!”
Anh tóm lấy cằm cô hất ra.
Lộ Sơ đầu bù tóc rối cầm điện thoại chụp lấy cảnh nam xuân, vừa cười vừa gửi cho Hạ Hàn.
“Nhìn xem người đàn ông của cô phát điên vì tôi đến mức nào.”
Xong, Lộ Sơ vứt điện thoại xuống sàn chạm mạch rồi tắt nguồn.
Cô kéo dây áo xuống để nảy ra một bên ngực căng sữa.
Cô trèo lên giường như hồ ly câu dẫn đàn ông, đưa tay lên miết nhẹ đôi môi khô ráp vì thiếu nụ hôn của anh.
Cô liếm nhẹ môi anh trong khi anh vẫn đang cầm cự.
“Kỳ Ngôn, chạm vào em đi.”
Bên tai nghe thấy có người gọi mình là “Kỳ Ngôn”.
“Kỳ Ngôn, em muốn anh, mau chạm vào em đi, đừng nhịn nữa.”
Lại gọi.
Trong nhất thời say đắm, Lam Kỳ Ngôn đã nhìn thấy ảo ảnh của Hạ Hàn.
Anh thấy Hạ Hàn ở trước mặt đang e ngại muốn mình, không nhịn được ôm lấy người thật là Lộ Sơ hôn ngấu nghiến.
Đúng như ý muốn, Lộ Sơ quàng tay ôm lấy cổ anh, tự mình kéo bỏ quần lót đã ướt đẫm rồi ấn ngực ép vào ngực anh.
Bộ dáng phóng túng này chứng tỏ cô có ham muốn rất cao đối với cơ thể của Lam Thần Vũ.
“Ưm...”
Miệng Lộ Sơ phát ra tiếng rên rỉ khi Lam Kỳ Ngôn dùi đầu vào li.ếm cổ cô, tay thì mạnh bạo bóp lấy đùi cô vắt lên vai anh.
Lộ Sơ xoa xoa tấm lưng rực lửa của anh, nũng nịu hỏi: “Thần Vũ...!ở trên thân em...!thích không?”
Nghe tiếng gọi, Lam Kỳ Ngôn sựt tỉnh, anh bật người ngồi dậy, tự tát vào mặt mình một cái thật mạnh.
Lộ Sơ kinh hiển khi nhìn thấy anh đang tự cắn vào tay mình, cắn mạnh đến mức máu bật ra.
“Anh...”
“Cút! Cô không phải Hạ Hàn! Cô không phải cô ấy! Cút ngay trước khi tôi giết cô.”
Dứt câu, Lam Kỳ Ngôn vươn tay bóp lấy cổ Lộ Sơ.
Lộ Sơ càng vùng vẫy anh càng bóp chặt hơn.
Cô điếng hồn khi không thể thở được, tay quơ quạng mò tìm, mò trúng cây đèn ngủ liền dùng nó đập vào đầu anh.
Trán anh chảy ra dòng máu đỏ tươi, anh bất tỉnh nhưng vẻ mặt lại vô cùng nhẹ nhõm.
Lộ Sơ quấn chăn ngồi co ro trên giường, nhìn cơ thể anh từ trên xuống dưới, bàn tay có máu, cánh tay có máu, cả đầu cũng rơm rớm máu.
Cô tức đến phát khóc, khóc như than như oán, khóc rất tức tưởi.
“Tại sao anh đành hành hạ bản thân thương tích đến mức này cũng không chạm vào tôi? Hạ Hàn quan trọng như thế sao? Quan trọng như thế sao?!”
Lộ Sơ cởi tấm chăn ra, loã thể nằm lên người anh, đôi mắt sắc lại đầy hận ý.
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ khiến cả anh và Thần Vũ, không ai có được tình yêu của cô ta!”