Lộ Sơ đang ngồi nghỉ ngơi ở phòng luyện tập dành cho nghệ sĩ để xem lại kịch bản do Chu Lãng đưa cho cô thì Hạ Mạn từ bên ngoài đi vào đã ra vẻ hống hách.
"Thời tiết này đúng là nóng chết đi được, đạo diễn nghĩ gì mà bảo tôi đóng cảnh quỳ xám hối giữa sân nhà của nam chính trong thời tiết nóng bức thế này chứ?"
Quản lý của Hạ Mạn vừa quạt vừa miễn cưỡng nịnh bợ cô ta: "Cô Hạ Mạn, hay là để tôi nói với đạo diễn cho người đóng thế cô cảnh đó được không?"
"Cô nghĩ cô là ai? Đây là ý của trợ lý Chu đấy, đạo diễn còn không dám cãi lời anh ta."
Hạ Mạn ngoắc tay cho đoàn nhân viên lấy ghế ngồi cho mình, tay cầm quạt giấy phẩy phẩy ra vẻ ngôi sao: “Nóng chết tôi rồi, các người quạt cho tôi nhanh lên."
Quản lý của Lộ Sơ ở bên này đang rót nước lọc cho cô, thấy một kẻ lạ mặt đang đánh "thùng rỗng kêu to" thì ngứa miệng nói: “Lộ Sơ, cô biết cô ta là ai không?"
"Hình như là nữ chính của bộ Ánh Trăng Chiếu Sáng Tình Anh mà Lãng đưa kịch bản cho tôi." Lộ Sơ vừa liếc xuống kịch bản lại liếc qua nhìn Hạ Mạn rồi cười khẩy, "Người như cô ta mà cũng xứng đáng ngồi vào vị trí Ảnh hậu sao?”
“Ảnh hậu mà thô tục như vậy? Cô ta nghĩ cô ta xuất sắc đến mức ai cũng cung phụng? Rõ ràng phòng tập có rất nhiều điều hoà.”
“Kẻ thay thế lúc nào cũng chỉ đứng ở phía sau.”
Ngón tay Lộ Sơ nhẹ nhàng lật sang trang kế tiếp.
Thần thái khoan thai nhưng cao quý nhất mực là phong thái của ảnh hậu lừng danh.
"Đúng, đúng.
Cô là người xứng đáng nhất."
Lộ Sơ nhấp một ngụm nước rồi cố tình nói lớn: "Nếu nói người có đủ năng lực kế vị tôi thì có thể xem xét lại Hạ Hàn."
Ở bên này nghe phong phanh có người nhắc đến hai tiếng "Hạ Hàn", Hạ Mạn dường như bị chọc trúng cây đinh, ả đứng bật dậy, xăm xăm đi đến chỗ của Lộ Sơ, ngang ngược hất cốc nước trên tay cô làm ướt cả trang kịch bản.
"Cô vừa nói Hạ Hàn đủ tư cách trở thành ảnh hậu?”
"Còn không phải? Vậy theo cô là ai mới xứng đáng?”
"Tất nhiên là tôi!" Hạ Mạn quát lên.
Ả không cần biết Lộ Sơ là ai nhưng vẫn rồ lên chỉ vì sự đố kỵ đã ăn sâu tận xương tủy.
"Cô là ảnh hậu?" Lộ Sơ che miệng cười mỉa mai khiến ả tức điên lên, "Tôi còn nghĩ người kế vị tôi ít nhất phải có khí chất như Hạ Hàn.
Còn cô, nhìn khác nào mụ điên đang to tiếng không? Ảnh hậu là cư xử không biết suy nghĩ như thế đấy à?"
Giật lấy bình nước trên tay quản lý của Lộ Sơ, Hạ Mạn thẳng tay tạt nước vào mình cô.
"Cô là cái thá gì mà dám bình phẩm tôi như thế? Đây là cái giá của cô đấy."
Quản lý của Lộ Sơ tức giận đẩy Hạ Mạn ra: "Cô làm cái trò gì vậy hả? Cô có biết cô đang thất lễ với ai không?"
"Tôi ghét nhất là ai nói tên của ả tiện nhân đó trước mặt tôi.
Tôi không cần biết cô ta là ai, nhắc đến Hạ Hàn đều phải câm miệng lại cho tôi."
Lộ Sơ "Ồ" lên một tiếng trầm trồ rồi nở nụ cười đắc ý.
Cô đứng lên, phủi phủi cánh tay bị nước tạt trúng.
"Ý cô là cô rất ghét Hạ Hàn?"
"Tôi muốn ả chết đi còn không kịp.
Chỉ hận thôi đã tính là gì?"
Lúc này Chu Lãng đi vào thấy một mớ hỗn độn thì tức giận.
Anh đi đến bắt lấy cổ tay Hạ Mạn hất ra.
"Cô gây chuyện đủ chưa? Có muốn tôi cắt bỏ vai diễn của cô không?”
Lần đầu tiên Lộ Sơ thấy Chu Lãng tức giận đến mức phá vỡ vỏ bọc điềm đạm, cô ở phía sau anh cao mặt nhìn Hạ Mạn với ánh mắt khiêu khích.
Hạ Mạn nửa tức Lộ Sơ nửa lại sợ hãi Chu Lãng vì thân phận xã hội đen của anh.
Ả cúi đầu xin lỗi Lộ Sơ nhưng nội tâm không cam.
Xoay người bỏ đi thì nghe Chu Lãng nói: "Lộ Sơ, em có sao không?"
Hạ Mạn trợn mắt: "Cái gì Lộ Sơ? Cô ta là Lộ Sơ sao?"
Cả đoàn nhân viên nghe vậy thì quay lưng như chó vẫy đuôi xoay quanh Lộ Sơ: "Thì ra cô là Lộ Sơ, cô là ngôi sao của toàn thế giới, tôi thật vinh hạnh khi được đứng gần cô thế này."
"Thảo nào Chu Lãng nâng niu cô ta như vậy."
Hạ Mạn ngồi một góc nhìn cảnh tượng nhộn nhịp thì im như thóc.
Trước khi đi, Lộ Sơ đã tinh tế nhét tờ giấy vào bình nước của Hạ Mạn.
Ả xả giận đến phát khát thì cầm bình nước lên liền thấy ngay một góc giấy lòi ra.
Trong giấy Lộ Sơ hẹn gặp ả ở phòng của cô.
Sau khi thay đồ chỉnh chu, Hạ Mạn đến điểm hẹn.
“Cô hẹn riêng tôi làm gì? Không phải ôm thù vì tôi tạt nước cô đấy chứ?”
“Không.
Quân tử không chấp hạng tiểu nhân.”
Hạ Mạn tức điên nhưng không nói được câu nào.
Thấy vậy Lộ Sơ ngay lập tức đánh thẳng vào tâm lý của ả: "Tôi sẽ không vòng vo.
Tôi muốn cô hợp tác với tôi."
"Hợp tác cái gì?"
Lộ Sơ đẩy tấm ảnh Hạ Hàn bị mực đỏ gạch chéo đến trước mặt Lộ Sơ: “Loại bỏ Hạ Hàn."
"Tiện nhân đó cũng là kẻ thù của cô à?" Hạ Mạn ngạc nhiên.
"Cô ta cướp mất người đàn ông của tôi."
"Người đàn ông của cô?"
Chợt Hạ Mạn nhớ lại người đàn ông quyền lực hôm đó ở trung tâm thương mại và việc tổng giám đốc luôn luôn nói chuyện với nhân viên qua điện thoại liền dâng lên ý nghi ngờ.
"Người đàn ông của cô là ai?"
Mượn sự tò mò của Hạ Mạn, Lộ Sơ thừa cơ công khai thân phận để thị uy: "Là tổng tài của Lam Vũ Thần Hoa."
"Vậy người đàn ông khi đó thật sự là tổng tài giấu mặt bấy lâu nay."
“Tổng tài có phải liên quan đến thành phần dân đen không?”
"Cô Hạ nghĩ sao về sự hợp tác này?"
Bị Lộ Sơ ngay lập tức bác bỏ, Hạ Mạn đã nghi nay lại càng thêm nghi: “Nếu cô ta có tật giật mình, vậy thì tự mình điều tra.”
“Cô dựa vào đâu nghĩ rằng tôi sẽ hợp tác với cô?”
Lộ Sơ lấy lại tấm ảnh, chậm rãi xé rách thành từng mảnh vụn, viền môi đậm màu son cong lên nham hiểm: “Cô vì muốn giết Hạ Hàn mà phóng hỏa đốt nhà cô ta nhưng đáng tiếc lại thất bại.
Hận ý của cô cao như vậy, cớ gì không nhận lời của tôi? Huống hồ người bây giờ có thể giúp cô chỉ có thể là tôi mà thôi.”
Lộ Sơ là cựu ảnh hậu, là người có tầm quan trọng trong showbiz và còn là tình nhân của tổng tài, thế lực của cô rất có ích cho sự nghiệp của Hạ Mạn.
Hạ Mạn nghĩ mình đang lợi dụng Lộ Sơ nhưng thật chất ả mới chính là kẻ ngu ngốc bị cô lợi dụng.
“Tôi đồng ý.”
“Hợp tác vui vẻ!”
"Cô yên tâm.
Tôi nhất định sẽ khiến Hạ Hàn sống không bằng chết."
"Sao em lại nói Hạ Hàn như vậy?"
Bất ngờ từ đâu Triệt Lâm xuất hiện khiến Hạ Mạn chột dạ: "Anh theo dõi em?"
"Anh chỉ đi ngang qua đây, nghe em nói không đúng sự thật về Hạ Hàn nên anh không chịu được."
"Làm sao? Anh còn dám thừa nhận rằng không còn tình cảm với cô ta?"
“Đây không phải chuyện anh còn yêu cô ấy hay không, chỉ là em đã đi quá xa rồi.”
Rồi anh mặt đối mặt với Lộ Sơ, ánh mắt luôn luôn ngưỡng mộ đã hoàn toàn thay thế bằng sự cảnh giác.
“Vợ tôi rất tùy hứng lại còn ham chơi, hy vọng cô Lộ không lôi kéo cô ấy làm những việc sai trái.”
“Anh nói ai tuỳ hứng hả?”
“Em im ngay cho anh!”
Triệt Lâm nắm tay Hạ Mạn kéo đi.
Ra đến cửa, anh quay đầu lại nhìn Lộ Sơ, trầm mặc nói: “Hạ Hàn có hạnh phúc của cô ấy.
Ở Thượng Hải này đã không ai có thể vượt qua cô, hy vọng cô biết đối nhân xử thế một chút.”
Cánh cửa đóng lại như đóng luôn sự ngạc nhiên của Lộ Sơ.
Cô cười thầm, cầm kịch bản về câu chuyện tình yêu đầy rẫy chông gai do chính Hạ Hàn viết nên mà không khỏi nực cười.
"Mối quan hệ của các người thú vị thật đấy!”
*****
Cuối cùng cũng đến ngày phẫu thuật.
Lam Thần Vũ đưa Hạ Hàn đến bệnh viện làm thủ tục và ký vào giấy cam kết.
Trước khi vào phòng phẫu thuật, Mặc Ninh Duyệt có hỏi anh một câu: "Nếu cô ấy mãi mãi không tỉnh lại, em sẽ làm gì?"
Lam Thần Vũ nhìn Hạ Hàn, anh biết Hạ Hàn đang rất lo lắng khi ánh mắt cô nhìn anh đã biểu lộ rất rõ điều đó.
Anh nắm chặt lấy tay cô , không do dự đáp: "Chắc chắn sẽ không có chuyện đó.
Hạ Hàn rất mạnh mẽ, em tin cô ấy, tin cả anh!"
"Vậy nếu cô ấy có thể tỉnh lại với một dung mạo xinh đẹp, em sẽ làm gì?"
Lần này lại hoàn toàn trái ngược, Lam Thần Vũ lặng người rất lâu mới đáp: "Em sẽ biến cô ấy trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên thế gian này!"
Khoảnh khắc nghe thấy câu nói ấy, lòng can đảm của Hạ Hàn như được tiếp thêm sức mạnh.
“Cảm ơn anh vì tất cả...!Thần Vũ...”
Mặc Ninh Duyệt mỉm cười, anh bắt đầu đeo ống chụp oxy vào mũi cô, động tác êm ái và lời nói khiến bệnh nhân vơi bớt đi sự hồi hộp.
"Em nghe rồi đấy, anh nhất định không để em gặp nguy hiểm.
Vì vậy em cũng phải vì Tiểu Vũ kiên cường lên."
Hạ Hàn hiểu được biểu cảm sốt ruột của anh và áp lực của một người bác sĩ giải phẫu như Mặc Ninh Duyệt.
"Em sẽ không bỏ cuộc, em còn phải trở về Thượng Hải.
Bác sĩ Mặc, trông cậy cả vào anh, hãy giúp em."
"Được!”
Bánh xe băng ca từ từ lăn vào phòng phẫu thuật, Lam Thần Vũ đứng bên ngoài nhìn hộp đèn sáng lên màu đỏ, trong lòng vừa hồi hộp vừa trực chờ hy vọng.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, bóng dáng của người phụ nữ khuất sau cánh cửa màu xanh nhạt, bên ngoài hành lang lặng câm, Lam Thần Vũ đã cảm nhận được sự quan trọng của cô trong trái tim anh.
Xấu xí cũng được, thân bại danh liệt cũng được, anh chỉ cần cô được sống, sống thật vui vẻ và hạnh phúc trong vòng tay che chở của anh.
Giá trị của Hạ Hàn là không một ai có thể thay thế cô!
“Hạ Hàn, anh chờ em!”