[ Đây là đâu? Tối quá ]
Hạ Hàn không biết cô đã lạc vào nơi nào, cô cứ đi mãi, đi mãi, không biết đã đi được bao lâu trong căn hầm tối đen như mực.
Chợt có một tia sáng len lói ở phía trước, cô lại chạy, cứ chạy, chạy mãi và cuối cùng cũng
bức ra khỏi bóng tối hoà vào một không gian bốn bề trắng muốt.
Ở đây, cô thấy Lam Kỳ Ngôn cầm súng, hai bàn tay đầy máu, áo sơ mi trắng tung tóe máu tươi.
Anh vừa nhìn cô vừa nở nụ cười chết chóc.
[ Cuối cùng tôi cũng đã giết chết Lam Thần Vũ.
Cuối cùng chúng ta cũng có thể tự do bên nhau rồi ]
[ Anh đang nói gì vậy? Lam Thần Vũ chết rồi? ]
[ Không có anh ta, sẽ không có ai làm phiền chúng ta nữa ]
Lam Kỳ Ngôn quay lại nâng niu hung khí trên tay, tiếng cười khúc khích như tiếng gọi dưới âm ty khiến Hạ Hàn rùng mình.
Cô hét lên:
[ Tại sao anh phải làm vậy? Tại sao lại giết anh ấy? ]
[ Trên thế giới này chỉ cần một người tồn tại là đủ rồi ]
Đột ngột một tiếng "đoàng" vang lên làm Hạ Hàn giật mình.
Cô dường như không dám tin vào mắt mình.
Từ đầu Lam Kỳ Ngôn chảy xuống dòng máu đỏ tươi nhuộm đẫm cả châu thân.
Anh ngã xuống nền trắng, máu loang ra một mảng đỏ nhức mắt.
Cảnh tượng quá đỗi kinh hoàng khiến Hạ Hàn bật khóc.
[ Không...!Đừng...!]
Ánh mắt anh vẫn hướng về cô, dòng lệ ứa ra từ hốc mắt đỏ ngầu chảy hòa vào máu tanh nhuốm màu tang thương, sự tiếc nuối cũng dần dần vụt tắt trong đôi mắt không còn sự sống.
Hạ Hàn muốn chạy đến ôm lấy anh nhưng dường như có một cỗ áp lực khống chế cô.
Cô xoay người lại thì thấy Luân Trấn đang đứng sau lưng mình.
Trên tay hắn còn cầm khẩu súng nghi ngút khói.
[ Lam Kỳ Ngôn cuối cùng cũng chết rồi ]
[ Khi nào hắn còn sống, khi đó tôi sẽ tìm hắn, tìm hắn giết không tha ]
"Đừng mà!"
Hạ Hàn mở choàng hai mắt bật người ngồi dậy.
Cô thở hồng hộc, gương mặt đã thấm đẫm nước mắt.
Cô sợ hãi nhìn xung quanh, là căn phòng của anh nhưng lại không thấy anh đâu.
Lúc này cô mới định thần lại rồi ôm mặt khóc nấc lên như một đứa trẻ.
"Thì ra chỉ là mơ...!anh ấy không chết..."
Chết...
Hạ Hàn có dự cảm không lành về cơn ác mộng, mặc dù vẫn còn đang khỏa thân nhưng cô không hề do dự quấn tấm chăn lên người, tức tốc chạy xuống lầu tìm anh.
Chạy một mạch trên dãy hành lang heo hút, mỗi bước chân Hạ Hàn chạm xuống nền gỗ đều toát lên âm thanh của sự hớt hãi vì không giữ được bình tĩnh.
Trong lòng cô đang cầu nguyện được nhìn thấy anh.
Chưa bao giờ cô lại mong ước điều ấy mãnh liệt như lúc này!
"Thần Vũ? Anh đâu rồi, Thần Vũ?"
Ở đại sảnh cũng không có một bóng người, cô hoảng hốt vừa chạy vào nhà bếp vừa gọi lớn tên anh.
Lam Thần Vũ đang loay hoay trong bếp, nghe tiếng bước chân dồn dập thì quay lại nhìn.
Khoảnh khắc Hạ Hàn nhìn thấy anh, sự bất an trong lòng liền tan chảy thành sự yếu đuối.
Cô nắm chặt một góc chăn vón cục trong lòng bàn tay, tay còn lại chống lên bờ tường lạnh ngắt.
Cô gục mặt xuống, giọng có vẻ đã nghẹn đi: "Tại sao không gọi tôi dậy?"
Lam Thần Vũ "À" một tiếng thản nhiên rồi đặt chiếc thìa khuấy canh xuống đĩa.
Anh vừa cởi tạp dề ra vừa nói: "Thấy em ngủ ngon quá, không nỡ đánh thức em.
Anh đang nấu đồ ăn, còn định sau khi xong sẽ lên phòng gọi em."
Thấy cô không thay đồ, cơ thể không mảnh vải che thân quấn chiếc chăn xộc xệch và đầu tóc rối bời.
Anh cười khổ, đi lại xoa đầu cô rồi vuốt gọn tóc tai.
"Sao đột nhiên lại lười thế này? Muốn anh chăm cả việc tắm rửa và chải tóc cho em sao?"
Hạ Hàn cứ gục mặt im như thóc.
Có chút lo lắng, Lam Thần Vũ nâng mặt cô lên thì đột nhiên cô ôm chầm lấy anh.
Sau vài giây ngạc nhiên, Lam Thần Vũ tinh ý nhận ra chân cô đứng không vững, bờ vai khẽ run giống mấy đứa trẻ con khóc nấc, còn vòng tay càng siết chặt hơn khi anh có ý định muốn gỡ ra.
"Được rồi, được rồi" Anh dang tay ôm lấy cô, vỗ nhẹ tấm lưng gầy yếu mỏng manh, anh ân cần hỏi, "Nói anh biết, em làm sao thế?"
"Lúc nãy tôi nằm mơ."
"Là ác mộng?"
Hạ Hàn trong lòng anh khẽ gật đầu, lặng một chút rồi nói tiếp: "Tôi mơ thấy anh bị xã hội đen bắn chết.
Lúc tỉnh dậy không thấy anh, tôi cứ nghĩ anh chết thật rồi."
Lam Thần Vũ phì cười: "Sao có thể có chuyện đó? Anh vẫn rất an toàn ở trước mặt em đây."
"Tôi không đùa đâu" Hạ Hàn đánh nhẹ vào lưng anh trách móc.
Cô ngẩng mặt nhìn anh, hai bàn tay áp lên đôi má cao để xác định hơi ấm này không phải là ảo ảnh.
"Tôi thấy Kỳ Ngôn muốn giết anh, sau đó lại có một người khác giết chết anh ấy.
Tôi sợ sẽ không được nhìn thấy anh nữa, khi thức dậy tôi thật sự rất lo lắng."
"Em là lo lắng không gặp lại anh hay Lam Kỳ Ngôn?"
"Ai cũng vậy." Mi mắt Hạ Hàn cụp xuống, "Cả hai người đều không được biến mất."
"Hạ Hàn nhà ta tham lam thật đấy."
Hạ Hàn gật đầu: "Có phải tôi đã quen với sự nuông chiều của hai người rồi không?"
Lam Thần Vũ nhìn vệt nước mắt còn lấm lem ở khóe mắt liền biết cô sợ cơn ác mộng ấy đến mức có thể vỡ òa mà bật khóc đáng thương như thế.
Anh nâng ngón tay thanh mãnh khẽ vuốt ve bọng mắt đã sưng húp, hiện tại lại càng hiểu được sâu sắc nỗi lo lắng và bất an của cô khi đôi mắt đỏ hoe lại không kìm được cảm xúc mà ngân ngấn một lớp nước trong vắt như sương.
Anh thở hắt ra, cúi đầu xuống chạm vào trán cô: "Đồ ngốc, anh tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em."
Hạ Hàn đỏ mặt, chớp chớp mắt nhìn anh: "Đám xã hội đen đó rất nguy hiểm, bọn chúng sẽ truy cùng giết tận Lam Kỳ Ngôn, khi đó cả anh và anh ấy đều không được an toàn."
"Hạ Hàn, hãy tin anh, anh chưa bao giờ nói dối em."
"Nhưng hôm đó tôi đã chứng kiến cảnh Kỳ Ngôn đối mặt với bọn chúng."
"Anh biết."
"Vậy dựa vào đâu mà anh chắc chắn như vậy?"
Bỗng nhiên ánh mắt Lam Thần Vũ lóe lên tia gian tà, anh nhếch môi cười kiêu ngạo: "Anh đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với em.
Anh không thể chết sớm như vậy được."
Hạ Hàn trước còn say đắm với dung mạo anh tuấn của nam nhân, lúc sau lại nhận ra tấm chăn trên cơ thể từ lúc nào đã tuột xuống.
"Anh còn lời hứa phải khôi phục lại cơ thể này, dung mạo xinh đẹp này, anh không thể nuốt lời."
Mỗi ý Lam Thần Vũ ngắt quãng là tay anh đã vuốt ve cơ thể và gương mặt của cô.
Cô trần trụi đứng nép trong vòng tay anh, ngực còn ấn vào ngực anh căng lên tròn trịa khiến máu nóng trong người anh cũng khó lòng kiềm chế.
"Hạ Hàn, tối qua là một đêm rất tuyệt vời với anh."
Cô mím môi, cơ thể và trái tim vô pháp vô thiên quy phục anh.
Anh nghiêng đầu định hôn cô, cô cũng từ từ nhắm mắt lại trông chờ nụ hôn nồng cháy thì bất ngờ từ phía dưới truyền đến cơn đau đớn làm cô ngã quỵ.
Lam Thần Vũ đỡ lấy cô, lo lắng hỏi: "Em có sao không?"
Hạ Hàn đỏ mặt, tay ôm lấy eo của mình, ngước đôi mắt ngượng ngùng lên nhìn anh.
Anh đần người vài giây rồi mới hiểu.
"Anh xin lỗi."
Lam Thần Vũ yêu chiều hôn lên tóc Hạ Hàn, anh nhẹ nhàng bế cô đi vào nhà tắm.
"Thời gian này em không cần làm gì cả, muốn gì cứ gọi anh, anh giúp em."
Hạ Hàn gật đầu.
Được ôm bởi vòng tay hữu lực của người đàn ông, Hạ Hàn thoải mái tựa đầu vào lồng ngực ấm áp của anh, thích thú nghe tiếng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh.
"Vậy sau này tôi sẽ sai khiến anh thật nhiều."
"Được, đều theo ý em."
*****
Cùng lúc đó tại Thượng Hải.
Lộ Sơ bị ám ảnh khi phải chứng kiến cảnh chém giết của xã hội đen.
Lo sợ Lam Kỳ Ngôn sẽ liên lụy mình nên cô quay trở lại Thượng Hải.
Mục tiêu để tiếp tục sự nghiệp là công ty giải trí Lam Vũ Thần Hoa.
Tin tức Lộ Sơ - nữ minh tinh màn bạc toàn cầu trở về quê hương khiến báo chí và cả giới showbiz chấn động.
Chu Lãng đang ở trường quay giám sát tình hình của đoàn phim thì thư ký gọi cho anh bảo anh trở về phòng làm việc gấp.
Còn nghĩ là đại nhân vật nào gấp gáp như vậy thì mở cửa ra đã nhìn thấy Lộ Sơ ngồi đó với quản lý của cô.
Cô mỉm cười gật đầu chào anh trong khi anh vẫn chưa thôi kinh ngạc.
"Lộ Sơ, tại sao em lại ở đây?"
"Chào trợ lý Chu.
Em về nước được hai tuần rồi."
Gương mặt Chu Lãng hiện rõ sự vui mừng, anh cười hớn hở, đi lại ngồi xuống ngay bên cạnh cô ôm xã giao một cái, xưng hô rất thân thiết: "Anh còn tưởng em sẽ ở mãi Hollywood."
Lộ Sơ cũng nhiệt tình đáp lễ: "Sao có thể chứ? Thời gian qua đủ cho em tìm hiểu nghệ thuật nước ngoài rồi.
Lần này em quay lại để tiếp tục đam mê với điện ảnh nước nhà."
"Tốt! Như vậy là tốt rồi!"
"Thần Vũ có ở đây không anh?"
Lộ Sơ thừa biết anh vẫn còn ở Mỹ nhưng cố tình hỏi để điều tra anh đến đó làm gì.
Nghe cô nhắc đến Lam Thần Vũ, sắc mặt Chu Lãng chợt xấu đi.
Anh nhớ ra Lam Thần Vũ đã kết hôn với Hạ Hàn và đang ở Mỹ không biết khi nào sẽ trở về.
Huống hồ trước đó anh chàng này còn rất giận Lộ Sơ vì bỏ rơi anh, hiện tại cô quay lại cũng chẳng biết là tốt hay xấu.
Thứ Chu Lãng quan trọng chỉ có tâm trạng của Lam Thần Vũ, còn Hạ Hàn và Lộ Sơ anh không ghét ai cả, người nào khiến ông chủ của anh được hạnh phúc thì anh sẽ tôn trọng và trung thành với người đó hết mực.
"Tổng giám đốc cậu ấy...!cậu ấy có việc đi công tác rồi."
"Anh ấy đã trở thành tổng giám đốc rồi sao?"
"Ừ, cậu ấy đã trở thành người thừa kế công ty sau khi em rời đi."
Lộ Sơ mười phần ngạc nhiên, niềm vui mừng đan xen với dã tâm vừa xuất hiện trong lòng đã khiến mỹ nữ sản sinh đố kỵ và chuẩn bị kế hoạch "chào đón" Hạ Hàn.
"Tôi sẽ cướp lại Thần Vũ từ tay cô, cô cứ chờ đấy, Hạ Hàn."