Hạ Hàn trở về biệt thự khi trời đã tối.
Cô mở cửa ra thấy tối om, tìm điện thoại trong túi mãi không thấy nên lồm cồm đi vào, vừa đi vừa đưa tay mò mẫm tìm công tắc thì bị một bàn tay hữu lực siết lại, kéo cả cơ thể cô áp chặt vào tường.
"Đi đâu?"
Hạ Hàn giật thót tim, nghe hơi thở nam tính hơi gấp phả lên mặt, cô mới biết đó là Lam Kỳ Ngôn rồi từ từ trấn tĩnh lại mà đáp: "Tôi đi dạo vòng vòng chút thôi."
Lam Kỳ Ngôn bất ngờ vung nắm đấm đấm vào tường vang lên một tiếng "Thụp" làm cô giật mình, cả người co rúm lại vì hơi sợ.
Bất chợt anh ôm ghì lấy cô, lực đạo mạnh mẽ hơn ấn cô vào lòng.
Hạ Hàn tròn mắt ngạc nhiên: "Anh sao vậy?"
Lam Kỳ Ngôn gục đầu trên vai cô, hơi thở ấm nóng trào phúng luồn quanh cổ cô, anh thều thào trả lời: "Khi thức dậy không nhìn thấy em, tôi cứ tưởng em muốn rời xa tôi."
"Tại sao tôi lại rời xa anh?"
"Có lẽ...!em hận tôi?"
Tông giọng trầm ấm vẫn cứ đều đều trải lòng, Hạ Hàn hơi hé miệng như muốn nói ra điều gì đó nhưng lại lựa chọn im lặng.
Có thể cho rằng cô đang bị nhan sắc mê hoặc mà trở nên mềm lòng nhưng giây phút này Hạ Hàn chỉ muốn vứt bỏ tất cả những suy nghĩ bộn bề làm cô căng thẳng, một lòng một dạ trong sạch đón nhận anh.
"Lam Kỳ Ngôn.
Anh...!có từng nghĩ tới hậu quả do anh gây ra cho tôi không?"
“Em sẽ làm gì?”
“Tôi sẽ rời xa anh thật đấy.”
Lam Kỳ Ngôn sững người, nhất thời không có câu trả lời, và Hạ Hàn cũng không muốn nghe câu trả lời ấy ngay lúc này.
“Tôi mệt rồi.”
Cô cười nhạt, hai mắt khẽ nhắm lại, thì thầm nói: "Chúng ta nên đi ngủ thôi.”
Ánh mắt Lam Kỳ Ngôn sáng lên tia hứng thú khi nghe cô đề cập đến chuyện "ngủ cùng nhau".
Anh đột ngột bế xốc cô lên làm cô mất thăng bằng theo quán tính ôm lấy cổ anh.
Hành động này của Hạ Hàn lại một lần nữa khiến Lam Kỳ Ngôn hiểu lầm thành cô đang hưởng ứng nên anh rất cao hứng.
Anh miết đầu ngón tay vào da đùi cô, bàn tay ấm nóng lưu manh vuốt ve bẹ đùi dưới trắng nõn.
"Anh làm gì vậy?" Sống lưng Hạ Hàn run lên, tim quáng quầng đập nhanh.
"Đi ngủ.”
Dứt câu, Lam Kỳ Ngôn bế cô đi vào phòng.
Đặt cô nằm xuống giường rồi nhanh chóng cởi sạch đồ trên người nằm đè lên cô.
"Buông tôi ra!"
"Lại định chơi trò lạc mềm buộc chặt với tôi nữa sao?"
Vừa nói anh vừa luồn một chân vào giữa hai đùi cô, đầu gối đẩy lên chà xát vào vùng tam giác sau chiếc quần lót đã ươn ướt.
“Vừa rồi còn không phải đang câu dẫn tôi?”
“Anh thật hồ đồ!”
Hạ Hàn ra sức khép chân lại ngăn cản sự quấy rối của anh.
Lam Kỳ Ngôn thấy cô phản kháng thì càng thêm hưng phấn.
Anh lưu manh thò mấy ngón tay vào trong quần lót lần mò đến nơi bí mật đang co thắt liên hồi vì trống vắng.
Anh se nhẹ hai cánh hoa làm hạ thân Hạ Hàn run rẩy kịch liệt, bờ mông phản chủ hơi đẩy lên đón nhận sự trêu đùa ám mụi của anh.
"Em ướt thật đấy.”
Hạ Hàn chưa kịp lên tiếng, ngón tay của Lam Kỳ Ngôn lại một lần nữa xâm nhập vào bên trong khiến cô không kịp trở tay mà đón nhận rất nhiệt tình.
Viền môi Lam Kỳ Ngôn cong lên khi bên dưới đang siết chặt ngón tay của anh.
Anh cảm nhận được bên trong cô vừa co thắt vừa ẩm nóng, liên tục xao xuyến bóp chặt lấy ngón tay của anh.
**** *** cũng theo đó tràn ra chảy xuống kẽ tay rồi đọng lại trong lòng bàn tay.
Lam Kỳ Ngôn dây dưa rút ra đưa vào khiến Hạ Hàn như muốn chết đi sống lại với khoái cảm đê mê.
Anh đưa tay lên miệng liếm lấy mật ngọt ái tình, ý cười hưng phấn tràn ngập trong đôi mắt hừng hực hoả dục.
"Tôi thích em ngoan ngoãn như thế này hơn.”
"Biến thái khốn kiếp" Giọng Hạ Hàn run run mắng người như muỗi kêu.
Lam Kỳ Ngôn hừ lạnh, anh nắm lấy "vật đó" ấn vào cửa mình của Hạ Hàn.
Hạ Hàn hoảng hồn.
Cô định bỏ chạy nhưng bị anh kéo lại khoá hai tay trên đỉnh đầu.
"Đồ đã cởi sạch, bên dưới cũng đã sẵn sàng rồi.
Bây giờ lại muốn chạy trốn, em nghĩ tôi cấm dục tử tế được như Đường Tăng sao?"
Cô nuốt nước bọt, cõi lòng choáng một nỗi lo lắng tột độ.
Toàn thân cô nóng bừng, lồng ngực ngứa ngáy như chất đầy cỏ dại.
Cô đẩy anh ra, bất lực lí nhí: "Bỏ tôi ra...!tôi không muốn.”
"Thật sự là không muốn?” Lam Kỳ Ngôn lựa lúc Hạ Hàn sơ hở liền nắm hai bên mép quần lót của cô kéo phăng xuống.
Hạ Hàn la toáng lên thì anh cúi đầu xuống áp môi mình lên môi cô.
Cô nhất quyết không cho anh hôn sâu hơn nhưng đáng tiếc anh không phải loại người dễ dàng chịu thua.
Anh hé răng cắn mạnh lên môi cô làm cô mở miệng ra, lựa lúc ấy anh nhanh như cắt đưa lưỡi vào trong cuốn lấy lưỡi cô **** *** rất cuồng nhiệt.
Không có đủ dưỡng khí nếu cứ một mực chống cự, Hạ Hàn bất đắc dĩ thả lỏng, phối hợp với anh thực hiện nụ hôn ướt át.
Lam Kỳ Ngôn luyến tiếc rời khỏi môi Hạ Hàn.
Mặt Hạ Hàn đỏ bừng, trong khóe mắt còn đọng lại nước mắt vì ngượng ngùng.
Cô đưa tay lên che miệng, tay còn lại duỗi xuống vô tình chạm vào nơi nhạy cảm của anh, Lam Kỳ Ngôn run người, cổ họng gầm gừ tiếng thở dồn dập như sắp phóng thích con quỷ dữ đang bị kiềm hãm bên trong anh.
Hạ Hàn giật mình định rút tay lại thì bị Lam Kỳ Ngôn bắt lấy.
"Làm cho tôi!" Anh thều thào ra lệnh.
Hạ Hàn biết anh đang muốn cô làm điều gì.
Lần này lại làm cô nhớ đến lần đầu tiên gặp anh cũng là khung cảnh sắp bị anh "thượng" như thế này, trái tim Hạ Hàn vô thức nhói lên.
“Anh cứ ép buộc tôi như vậy...!thoả mãn lắm sao? Vui vẻ lắm sao?”
Cô tự thấy bản thân quá dễ dãi, quá dễ bị chinh phục chỉ bởi vài câu nói sủng ái, vài sự yêu chiều dịu dàng của người đàn ông mà bây giờ yêu hận còn chưa rõ, giằng xéo lớp hận lớp yêu chồng lên nhau khiến Hạ Hàn đau đến ngạt thở.
“Anh thật sự ủ mãi không ấm...!không thể thay đổi được.
Tôi đã hy vọng ở anh nhiều như vậy...”
Cô nói như trong cơn mê sảng.
Hai tay cô vô lực buông thỏng trên giường, sắc mặt tối đi, nước mắt chảy xuống lăn dọc theo thái dương rồi rơi xuống đệm giường tạo thành những đốm nhỏ sẫm màu.
Lam Kỳ Ngôn sững người, anh không dám manh động thêm, vội vàng vén mái tóc đã che khuất đôi mắt của cô.
Đập vào mắt anh là đôi mắt đỏ ngầu đầm đìa nước mắt của Hạ Hàn, cổ họng Lam Kỳ Ngôn nghẹn lại, cơ mặt căng ra rất đỗi kinh hiển.
Anh vội đưa tay lau đi hai hàng nước mắt không ngừng chảy, sắc mặt ẩn hiện nét lo lắng: "Tôi không làm nữa.
Đừng khóc.”
Hạ Hàn không nói gì, chỉ đẩy anh ra rồi xoay người nằm ở một góc giường.
Nhìn tấm lưng gầy yếu nằm trơ trọi không chăn không gối, Lam Kỳ Ngôn thở dài, hỏa dục trong ngực trẻ cũng vụt tắt như đèn cạn dầu.
Anh mở chăn ra đắp lên người cô, khẽ xoa nhẹ cánh vai mảnh mai, anh nói chậm rãi, ngữ điệu trầm khàn ẩn chứa sự hối lỗi: "Tôi ngủ ở thư phòng.”
Suốt nửa đêm Hạ Hàn trằn trọc mãi không ngủ được.
Trong đầu không ngừng tái hiện lại khung cảnh phóng túng của bản thân khi ở dưới thân Lam Kỳ Ngôn.
Cô ghét cơ thể mình rạo rực vì nhìn thấy gương mặt ửng đỏ kích tình của anh, thậm chí cô càng ghét "nơi đó" mất tự chủ đón nhận anh rất nồng nhiệt.
Dời tầm mắt ra đến cửa phòng, bên ngoài trời đổ mưa to, thỉnh thoảng có sấm chớp sáng loé cả góc phòng.
Tâm trạng Hạ Hàn trùng xuống, cõi lòng nặng nề như có hàng ngàn tảng đá đè lên.
Sâu trong tâm khảm của Hạ Hàn, cô nhận thức được bản thân đã không còn bài xích sự cưỡng chế bá đạo của Lam Kỳ Ngôn.
Hạ Hàn thở dài, ôm theo tấm chăn mỏng bước xuống giường.
“Lúc nãy còn chẳng mang theo chăn.
Ngoài trời đang mưa lạnh như vậy...”
Cô lấy áo khoác cánh dơi khoác vào người, mở cửa ra ngoài đi dọc theo hành lang hướng đến thư phòng của anh.
Đến trước phòng, cô nhẹ nhàng đẩy cửa vào, tiếng "kẽo kẹt" của cánh cửa được giảm thiểu hết mức có thể.
Hạ Hàn nhìn hết một lượt rồi dừng tầm mắt lại trên người anh.
Anh ngồi dựa lưng vào ghế, đầu hơi ngoẹo sang một bên, hai mắt nhắm nghiền, nhịp hô hấp thở ra hít vào rất đều đặn.
Tia sét loé lên rọi vào ngay chiếc bàn làm việc hoàn hảo tôn lên mỹ mạo anh tuấn đẹp tựa điêu khắc của anh.
Ánh mắt Hạ Hàn dâng lên ý say mê.
Cô lặng người nhìn anh rất lâu, lâu đến nỗi như muốn khắc cốt ghi tâm dung mạo đẹp đẽ ấy vào trong trí nhớ để mỗi ngày mỗi đêm sau này đều có thể nhớ về anh.
Cơ mặt cô nhăn lại, biểu cảm lộ rõ sự bất lực: “Tôi nên làm gì với anh đây?"
Cẩn thận đắp chăn lên ngang cổ anh.
Định xoay lưng rời đi thì bị một lực kéo giữ lại.
"Đừng đi!”
Lòng cô chạnh lại, bước chân nửa muốn nhấc lên nửa muốn giậm im tại chỗ.
Hạ Hàn chưa kịp quyết định nên đi hay ở thì đột ngột bị một lực đạo mạnh mẽ kéo giật cô lại ngã nhào vào lòng anh.
Anh ôm chầm lấy cô.
Cô ngẩng lên nhìn thì thấy mắt anh vẫn nhắm nghiền, đinh ninh rằng anh chỉ đang ngủ mơ nên nhẹ nhàng gỡ tay anh ra thì anh lại lên tiếng: "Đừng đi.
Anh thật sự rất nhớ em.”
Hạ Hàn bừng tỉnh.
Trái tim đập nhanh chuyển từ trạng thái hồi hộp đến nghi hoặc: “Anh...!đang nói ai vậy?"
Đôi mày kiếm càng nhíu lại vào nhau.
Trông anh như đang mơ thấy ác mộng rất đau khổ.
"Lộ Sơ...!đừng đi nữa...”
Hạ Hàn trợn mắt khi nghe thanh âm khản đặc thốt ra rất rõ tên của người phụ nữ khác.
Sắc mặt cô đanh lại, tia cáu trên trán cũng vạch ra chằng chịt.
"Tôi không phải Lộ Sơ! Anh nhận nhầm người rồi!"
Cô tức giận đấm vào ngực anh, một lực nhất quyết vùng khỏi vòng tay của anh làm anh tỉnh giấc.
Mi mắt Lam Thần Vũ từ từ mở ra, cơ thể anh động đậy làm rơi chiếc áo khoác xuống.
Anh cầm áo khoác trên tay, nhìn thấy trên bàn có máy tính đang hết pin, ngước lên thấy Hạ Hàn mặt mũi hầm hầm thì hơi bất ngờ.
"Hạ Hàn? Sao em lại ở đây?"
"Anh vừa gọi tôi là gì?" Hạ Hàn trầm giọng.
"Hạ Hàn, em sao vậy?"
Thấy cô có vẻ đang giận, anh bắt đầu có chút lo lắng.
Anh sợ đã có chuyện gì xảy ra với cô.
"Anh gọi tôi là Hạ Hàn.
Đúng! Tôi là Hạ Hàn.
Anh nhìn cho kĩ, tôi là Hạ Hàn, không phải Lộ Sơ!"
Hạ Hàn đặt tay lên ngực tự xác minh cho chính mình với giọng điệu và dáng vẻ vô cùng bất mãn.
Lam Thần Vũ trông bộ dáng ghen tuông của Hạ Hàn thì lấy làm đáng yêu.
Anh phì cười, đứng lên đi lại gần cô, đưa tay chạm vào gò má cô vuốt ve: "Em đang ghen đúng không?"
Hạ Hàn nhìn nụ cười của Lam Thần Vũ mà cảm thấy chán ghét.
Rõ ràng nụ cười của anh rất sủng ái nhưng trong mắt cô chẳng khác nào bao bọc một lớp giả tạo.
Đinh ninh Hạ Hàn có vẻ vẫn chưa nguôi, anh cũng không muốn làm cô tức giận nên nhún nhường: "Đừng giận nữa Hạ Hàn, chuyện sáng nay tôi xin lỗi.
Tôi không nên để Lộ Sơ tuỳ tiện trước mặt em.”
"Không trước mặt tôi thì sẽ là sau lưng ư?”
"Được rồi Hạ Hàn, đừng trẻ con nữa" Lam Thần Vũ vẫn nhẫn nại dỗ dành cô.
"Chát!"
Một tiếng tát tay vang dội trong căn phòng yên ắng.
Một bên gò má của Lam Thần Vũ hằn đậm bệt đỏ ửng.
Bàn tay đang dừng trên không của Hạ Hàn hạ xuống.
Cô vừa tát Lam Thần Vũ một cái đau điếng.
"Đừng xem tôi là trò đùa của anh nhé!” Hạ Hàn lớn tiếng quát, nước mắt đã ứa ra.