Mấy ngày sau Hạ Hàn vẫn tiếp tục ngủ riêng vào buổi tối.
Cho đến hôm nay đã là ngày thứ ba.
Sáng thức dậy thấy mình vẫn nằm ở phòng khách, Hạ Hàn đinh ninh được phần nào tâm trạng của Lam Kỳ Ngôn sau chuyện đêm đó.
Với tính cách cố chấp và cưỡng chế của anh, anh sẽ bỏ ngoài tai những lời càm ràm của cô mà nhấc bổng cô quăng lên giường sau đó ôm cô đánh một giấc đến sáng, nhưng tối đó anh đã không làm vậy.
Vô tình đi ngang phòng anh thấy cửa phòng vẫn đóng, trong lòng cô tự nhiên xuất hiện cảm giác có lỗi.
Sau khi vệ sinh cá nhân, Hạ Hàn đi xuống lầu dùng bữa sáng.
Nếu là Lam Thần Vũ thì cô có thể không thắc mắc nhưng đối với Lam Kỳ Ngôn thì việc nấu được một bữa sáng thế này là hết sức khó tin.
Nghĩ vậy, cô bèn lợi dụng chuyện này để bắt chuyện với anh: "Anh nấu những món này sao?"
"Thuê người! Làm xong đi rồi!" Lam Kỳ Ngôn trả lời cộc lốc.
Trên bàn ăn chỉ có Lam Kỳ Ngôn và Hạ Hàn mỗi người ngồi một góc lẳng lặng ăn uống không ai nói với ai câu nào.
Hạ Hàn có chút không quen khi Lam Kỳ Ngôn trở nên trầm lặng như vậy.
Thỉnh thoảng cô có lén nhìn anh, bắt gặp gương mặt an tĩnh không chút lỗ mãng chẳng khác nào đang vào vai Lam Thần Vũ.
"Lẽ nào do câu nói của mình đêm đó nên anh ấy mới làm bản thân trông giống Lam Thần Vũ?"
"Người này làm đồ ăn rất hợp khẩu vị của tôi.
Có thể lần sau lại mời đến không?" Hạ Hàn nuốt xuống một ngụm sữa, ngập ngừng hỏi anh.
Lam Kỳ Ngôn vẫn tỏ ra dửng dưng.
Anh đặt mạnh cốc cà phê đã uống cạn xuống bàn một cái "cạch", đẩy ghế đứng lên không nói không rằng đi một mạch lên phòng.
Hạ Hàn lo rằng những lời nói trước đó của cô đã làm tổn thương anh nên có chút áy náy.
Trông vô thức cô chạy theo níu lấy tay áo anh: "Lam Kỳ Ngôn, anh đang giận tôi phải không?"
Lam Kỳ Ngôn dừng lại, quay đầu nhìn cô với ánh mắt lạnh như băng, miệng khẽ mở ra thốt đúng một chữ "Cút" rất tuyệt tình.
Hạ Hàn cắn môi, mắt nhìn theo từng bước chân anh đi lên bậc thang mà lòng dạ ngổn ngang không yên.
Cô chẳng hiểu bản thân vì sao lại cảm thấy cực kì khó chịu khi Lam Kỳ Ngôn không còn ồn ào cưỡng chế cô như trước.
Anh quá tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức khiến cô phát sợ, hàn khí toát ra không phải của Lam Thần Vũ hay bất kì ai.
Thứ khí tức này xâm nhập vào trái tim cô đã hình thành một loại cảm giác rất xa lạ, vừa lạ vừa vô tình.
Bóng dáng Lam Kỳ Ngôn đã khuất một nửa sau lan can, Hạ Hàn không muốn anh biến mất khỏi tầm mắt của mình, nhịn không được liền gọi lớn tên anh: "Đợi đã Lam Kỳ Ngôn!"
Bước chân của Lam Kỳ Ngôn ngay lập tức dừng lại.
Nhận thấy sự do dự của anh, Hạ Hàn mừng thầm, định chạy lên theo anh thì anh lại đi tiếp, bỏ mặc cô đứng dưới lầu réo tên anh liên tục.
Hạ Hàn chạy theo lên lầu thấy cửa phòng sắp đóng lại thì nhanh như cắt đưa bàn tay vào chắn ngay khe cửa.
Lam Kỳ Ngôn sợ tay cô bị kẹt nên dừng lại.
"Quấy rối đủ chưa?" Anh trừng mắt dữ tợn.
"Tôi có chuyện muốn nói với anh.
Anh mở cửa ra được không?"
Đã chán ngấy mấy hành động ngu ngốc của Hạ Hàn.
Lam Kỳ Ngôn chậc lưỡi bất mãn, mấy ngón tay dùng lực kéo bàn tay của cô tách ra khỏi khe cửa.
Anh đóng cửa lại một cái "rầm", đứng trong phòng nói vọng ra: "Bây giờ mới biết nghĩ đến cảm nhận của người khác, Hạ Hàn cô cũng quá tùy tiện rồi.
"
Dứt câu, anh tiện tay vặn luôn chốt cửa không cho Hạ Hàn vào.
Hạ Hàn đứng trơ ra nhìn cánh cửa như trời trồng, cô đá vào chân cửa "binh binh" mấy cái nhưng đau chân quá nên tạm ngừng, mặt mũi cô nhăn lại khó chịu, miệng lầm bầm rủa Lam Kỳ Ngôn là đồ bá vương hung hăng.
Cô không thiết dỗ dành anh nên bỏ đi.
Chợt cô nhớ đến giao dịch với Lam Thần Vũ.
Mấy ngày nay Lam Thần Vũ rất bận chuyện của công ty nên chẳng mấy khi về nhà, đến lúc về thì là Lam Kỳ Ngôn mặt nặng mày nhẹ nên cô chẳng thỏa thuận được gì.
Cô đã suy nghĩ rất kĩ về thỏa thuận kết hôn với Lam Thần Vũ, tuy nói Lam Kỳ Ngôn là người gián tiếp hãm hại cô nhưng chung quy lại Hạ Hàn hiểu được cảm giác muốn người khác công nhận của anh nên cho dù có trời long đất lở cô vẫn muốn Lam Kỳ Ngôn chính miệng nói anh muốn kết hôn với cô.
Cô bèn chạy ra đến sân ngoài, đứng ngay chỗ phòng anh ngước lên nhìn thì thấy cửa sổ vẫn đang mở.
Vừa chạy xuống sân đã thấy Chu Lãng mở cửa đi vào, theo phía sau còn có Trần Khinh ăn mặc rất tươm tất.
"Hàn Hàn" Thấy Hạ Hàn từ xa, Trần Khinh vẫy tay gọi cô như một thói quen.
Thấy Trần Khinh bất ngờ lột xác thành một thiếu niên đẹp trai, Hạ Hàn không khỏi ngạc nhiên: "Trần Khinh đấy à?"
Chu Lãng đi lại nói với cô: "Hạ Hàn tiểu thư, tôi đưa người quen của cô đến thăm cô này."
Trần Khinh nghe vậy thì bối rối, bước ra vài bước vò vò đầu tóc ngượng ngùng nhìn cô.
"Trần Khinh? Sao cậu lại ở đây?"
"Em đến thăm chị."
"Tôi rất ổn."
Thấy cô cứ lóng ngóng, Chu Lãng cũng nhìn theo: "Hình như cô đang rất vội?"
Hạ Hàn gật đầu, ngó nghiêng xung quanh: "Anh biết cái thang để ở đâu không?"
"Cô cần thang làm gì?"
Hạ Hàn chậc lưỡi, kể lại toàn bộ câu chuyện của tối hôm đó dẫn đến hệ lụy kéo dài mấy ngày nay cho Chu Lãng nghe.
Vì lo ngại bí mật của anh sẽ bị lộ trước người ngoài là Trần Khinh nên trong suốt quá trình kể Hạ Hàn rất khôn khéo dùng mấy từ "hắn", "kẻ thối tha", "tên chết bầm" để thay thế.
Ở trên phòng, Lam Kỳ Ngôn liên tục hắt hơi đến phát cáu.
Trần Khinh đứng bên cạnh nghe không sót một lời, sắc mặt bỗng nhiên xấu đi.
Cậu thừa sức hiểu người cô đang nói đến là tổng tài của Lam Vũ Thần Hoa.
"Là lỗi của tôi, bây giờ anh chỉ chỗ cái thang để tôi đi lấy được không?"
"Sao có thể để tiểu thư tự mình lấy được chứ, tôi lấy giúp cô."
Chu Lãng đi ra sau vườn lấy ra cái thang chất trong nhà kho.
Anh cầm hai bên sườn của cái thang đặt dựa vào bờ tường nhắm cho thẳng hàng với cửa sổ phòng thì buông ra.
Hạ Hàn leo lên, Chu Lãng và Trần Khinh đứng phía dưới giữ thang cho cô.
"Chị có sợ độ cao không?" Trần Khinh lo lắng hỏi.
Hạ Hàn vừa leo vừa nói vọng xuống: "Tôi chỉ sợ xấu và nghèo thôi!"
Chu Lãng bật cười: "Đúng là Hạ Hàn tiểu thư, rất thú vị!"
Sau một lúc đã leo lên đến cửa sổ phòng, Hạ Hàn thò đầu và hai tay vào tạo thành tư thế vắt nửa người trên thành cửa sổ.
Cô hơi hoảng khi trong phòng không có ai.
Lam Kỳ Ngôn vừa tắm xong chỉ quấn độc cái khăn tắm che quanh hạ thân.
Anh đi ra thấy cô treo vất vưởng trên cửa sổ thì giật mình quát lên: "Cô làm cái quái gì ở đây vậy hả?”
Hạ Hàn cố nhón chân để huých người vào sâu hơn, hai tay bám chặt lấy bờ tường, ngước mặt lên nhìn anh: "Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh."
“Chuyện quái gì mà cô phải trèo lên tận đây? Gan cô lớn gớm nhỉ?”
Lam Kỳ Ngôn chạy lại ló đầu nhìn xuống thì biết ngay Chu Lãng là người dung túng cho Hạ Hàn làm ra loại hành động nông nỗi này, lại nhìn thấy chân cô vì cố nhón lên mà đứng không vững, cộng thêm từ tầng hai cách mặt đất khá cao, Lam Kỳ Ngôn tức đến mức chỉ có thể tự đấm ngực mình mà không còn lời nào để mắng cô.
"Cô ta đã điên rồi, anh còn điên theo cô ta?" Lam Kỳ Ngôn nói vọng xuống, tiếng hét của anh vang vọng cả một vùng trời.
Chu Lãng đổ mồ hôi hột, giả vờ không nghe thấy gì, ngoảnh mặt nhìn hướng khác.
Anh tức điên lên đạp phăng cái ghế gỗ trong phòng, nhìn thấy cô chật vật như vậy thì có chút mềm lòng: "Nếu muốn xin lỗi thì được rồi, tôi chấp nhận.
Cô mau leo xuống đi."
Hạ Hàn thấy Lam Kỳ Ngôn bắt đầu có dấu hiệu lung lay, cô lợi dụng điều đó mà ăn vạ ngay tại chỗ: "Trừ khi anh cho tôi vào, nếu không tôi sẽ đứng lì ở đây.”
Trán Lam Kỳ Ngôn hằn lên một loạt tia cáu gắt.
Anh trợn mắt, nghiến răng: “Được! Được! Cô phải đứng cho tới chết, nếu không tôi sẽ đẩy cho cô té chết!”
Anh thẳng thừng leo lên giường nằm xem phim mặc kệ cô có làm ra bao nhiêu trò gây sự chú ý.