Lam Thần Vũ trầm ổn nói:
"Em cũng biết tôi và Kỳ Ngôn là hai người hoàn toàn khác nhau.
Thời điểm đó Kỳ Ngôn đang thao túng ý thức của tôi.
Nếu lúc đó là tôi, tôi sẽ không để em chịu nhiều tai tiếng từ dư luận như vậy."
“Anh sẽ làm gì đây ngài tổng giám đốc?”
“Việc Hạ Mạn hãm hại em là việc riêng của em nhưng việc đơn phương hủy bỏ hợp đồng và danh hiệu ảnh hậu của em thì hoàn toàn là việc một tổng giám đốc có thể làm được.”
Hạ Hàn ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào anh, hít một hơi rồi tuôn ra một tràng: "Ý anh muốn nói là Lam Kỳ Ngôn không thể làm được việc đó sao? Anh ta không quan tâm đến chuyện của tôi và công ty phải không? Vậy bây giờ anh ở đây giải thích thì có ích gì, tôi có thể lành lặn như trước sao?."
"Em nên biết rõ điều này! Truất bỏ hợp đồng và danh hiệu của em chính là những kẻ thông đồng với Hạ Mạn.
Những kẻ đó đã lợi dụng sự lơ là của Lam Kỳ Ngôn mà tự ý quyết định.
Kỳ Ngôn gián tiếp dung túng họ, không phải tôi!"
"Tôi có nên trách anh ta không?" Hạ Hàn cười nhạt, "Còn anh, có đang trốn tránh trách nhiệm không? Tại sao lỗi đều đổ lên đầu Lam Kỳ Ngôn chứ?"
“Vì sự thật là như vậy! Tôi không đổ oan cho anh ta!”
Hạ Hàn lặng thinh khi lần đầu tiên nghe Lam Thần Vũ quát cô.
"Tin hay không tuỳ em, những gì muốn nói tôi đã nói xong rồi.
Lí do rất đơn giản, tôi không muốn em có bất kì hiểu lầm nào về tôi.
Tôi là tôi, Lam Kỳ Ngôn là Lam Kỳ Ngôn, chúng tôi không giống nhau."
Lam Thần Vũ bước xuống giường lấy cái áo ngủ mặc vào rồi lên giường nằm ngay bên cạnh cô.
Anh nhìn sau gáy cô thấy vẫn có vết bỏng, trong lòng tự nhiên lại trở nên nặng nề.
"Em có muốn thỏa thuận một giao dịch với tôi không?"
Đột ngột nghe anh đề nghị, Hạ Hàn vẫn chưa hiểu ý anh muốn gì.
"Vì chứng bệnh nhân cách phân liệt này nên gia đình luôn muốn tôi nhanh chóng kết hôn.
Nếu em đồng ý làm vợ tôi, tôi sẽ giúp em lấy lại những thứ em đã mất, bao gồm cả việc trả thù."
Hạ Hàn bán tín bán nghi tự sờ vào mặt mình: "Kể cả dung mạo này?"
"Tôi có một người bạn là viện trưởng bệnh viện da liễu ở Los Angeles.
Tôi sẽ đưa em sang Mỹ để điều trị."
Nhận được lời mời thỏa thuận, Hạ Hàn tuy có hy vọng nhưng nhất thời không biết nên cho anh câu trả lời thế nào về việc kết hôn.
Biết Hạ Hàn vẫn chưa chuẩn bị để đưa ra quyết định, Lam Thần Vũ cũng không muốn ép cô.
Anh vươn tay sờ lên gò má sần sùi, cơ miệng khẽ động, ngữ khí dịu dàng phát ra nhất mực thể hiện sự chân thành: "Không cần vội.
Tôi đợi em."
"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
"Dựa vào tình thế hiện tại, em không có sự lựa chọn nào khác ngoài kết hôn với tôi.
Em là người thông minh, hi vọng câu trả lời của em sẽ không làm tôi thất vọng."
Nói rồi anh xoay lưng lại, kéo chăn đắp lên nửa người.
"Mau ngủ đi.
Lam Kỳ Ngôn nếu biết em còn thức sẽ lại làm chuyện gì không thể kiểm soát được."
"Thì sao chứ?"
"Tôi không muốn anh ta chạm vào em!"
Hạ Hàn đỏ mặt nhưng cũng nằm xuống, cô xoay lưng lại nằm dịch ra ngoài rìa giường một chút để tránh không động chạm vào anh.
Lim dim một lúc rồi cô chìm vào ngủ.
*****
Nửa đêm.
Có cảm có thứ gì đó rất to lớn đang ngọ nguậy, Hạ Hàn mơ màng mở mắt ra thì giật mình choàng tỉnh.
Cô thấy anh đang chống tay kê đầu nhìn chằm chằm vào cô, tay còn lại thì vòng qua eo cô ôm sát lại gần, gần đến mức Hạ Hàn chỉ cần ngước lên là có thể chạm đầu mũi vào đầu mũi của anh.
"Sao không ngủ?"
Trông biểu cảm lạnh lùng và giọng điệu bá đạo của người đàn ông, Hạ Hàn ngoái đầu lại nhìn đồng hồ báo thức đặt trên giường điểm đúng ba giờ sáng, cô đoán nhân cách thứ hai của anh đã xuất hiện nên cũng không còn thấy lạ lẫm như lúc đầu.
"Bị anh đánh thức!" Hạ Hàn thản nhiên trả lời, kèm theo sau là một cái ngáp dài.
"Tôi chỉ ôm cô ngủ thôi, có gì mà đánh thức?"
"Anh ôm chặt quá, tôi không ngủ được."
"Thì sao? Tôi vẫn cứ ôm cô."
"Lam Kỳ Ngôn anh thật trẻ con, đúng y như lời của Lam Thần Vũ."
"Cô biết bí mật của chúng tôi?" Lam Kỳ Ngôn tỏ vẻ rất ngạc nhiên khi Hạ Hàn biết được sự thật.
Hạ Hàn gật đầu, nhếch mép cười: "Tôi còn biết rất nhiều chuyện..."
Lam Kỳ Ngôn nhíu mày nhìn biểu cảm bất cần của cô gái nhỏ trong lòng.
Lòng dạ anh sôi sục cảm giác mất kiên nhẫn vì câu nói "không đầu không đuôi" của cô, song anh lại nhớ đến những gì lúc nãy Lam Thần Vũ đề nghị với cô nên anh tự bắt mình phải thu lại cảm xúc tiêu cực mà giữ một cái đầu bình tĩnh để suy nghĩ kĩ.
Tuy nói rằng cả hai thế chỗ cho nhau nhưng tâm ý vẫn tương thông, những gì Lam Thần Vũ suy nghĩ, Lam Kỳ Ngôn đều biết rõ hơn ai hết và ngược lại.
Giao dịch mà Lam Thần Vũ đưa ra cũng như những lời kết tội vô cùng chính xác về anh, anh không có lí do gì là người nóng giận trong chuyện này.
Nghĩ vậy, lòng anh dịu xuống, cơ mặt cũng dãn ra.
Lần đầu tiên anh hạ giọng nói chuyện với cô: "Vậy giao dịch của chúng tôi, cô nghĩ thế nào?"
Hạ Hàn còn hơi bất ngờ vì sự thay đổi của anh, cũng ngờ ngợ đáp: "Tôi vẫn đang suy nghĩ, ngày mai sẽ đưa ra câu trả lời cho Thần Vũ."
"Tại sao không phải là tôi được nhận câu trả lời ngay bây giờ?"
Lúc nào cô cũng nhắc đến Lam Thần Vũ nên Lam Kỳ Ngôn cực kì khó chịu.
Cùng tồn tại trong một cơ thể nhưng sự hiện diện của Lam Thần Vũ giống như một điều hiển nhiên, hoàn toàn lấn át "người thay thế" là anh.
"Anh gián tiếp hại tôi ra nông nổi này, còn muốn tôi tôn trọng anh?" Ý nghĩ này của Hạ Hàn lóe lên khi vừa nghe câu hỏi của anh.
Cô nhìn Lam Kỳ Ngôn bằng ánh mắt căm ghét tột độ nhưng trong chốc lát đã thu lại.
Cô lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Lam Thần Vũ có giá trị hơn anh!"
"Cậu ta có gì hơn tôi chứ? Nếu không có trái tim của tôi e rằng cậu ta đã chết rồi!"
"Nếu anh không dựa vào thân xác của anh ấy thì bây giờ anh còn ở đây lớn tiếng với tôi sao? Lam Kỳ Ngôn, anh tự phụ quá rồi đấy!"
"Ha? Tự phụ?" Lam Kỳ Ngôn cười mỉa mai, bắt lấy cổ tay cô giật lên, "Cô phải kết hôn với tôi, cả đời này cũng phải chung sống với kẻ tự phụ này!"
"Lam Kỳ Ngôn, tôi nghĩ anh nên biết người tôi kết hôn là Lam Thần Vũ, người tôi chấp nhận là anh ấy, tuyệt đối không phải anh, không bao giờ là anh, anh đừng có nằm mơ nữa!"
Lam Kỳ Ngôn giận đến run người.
Anh phải kìm chế lắm mới không vung tay đánh cô mà chỉ ném phăng chăn gối của cô xuống sàn.
"Cô! Cô cút đi ngay cho tôi! Còn để tôi thấy cô thêm phút giây nào nữa tôi chắc chắn bóp chết cô!"
Hạ Hàn giơ tay tát Lam Kỳ Ngôn một cái "Chát" khiến anh bàng hoàng.
“Giết đi! Tôi cũng không muốn sống chung với một kẻ quái dị như anh thêm phút giây nào nữa!”
Mắt anh hằn lên tia máu, răng nghiến chặt vào nhau: "Cô lại dám đánh tôi?"
Hạ Hàn tỏ thái độ khinh thường, cô cúi xuống nhặt chăn gối lên.
Trước khi đi không quên nói lại với anh: "Kể từ bây giờ tôi sẽ ngủ ở phòng khách."
Lam Kỳ Ngôn chết lặng.
Cánh cửa gỗ dần khép lại, tia sáng vằng vặc từ hành lang hắc vào cũng từ từ tắt lịm.
Căn phòng chỉ có cửa sổ là nơi dẫn ánh sáng đêm vào phòng.
Tiếng "tích tắc" của đồng hồ tuần hoàn vang lên làm căn phòng đang yên lặng càng rơi vào tĩnh mịch.
Một thân cường tráng ngồi trên giường, Lam Kỳ Ngôn gục đầu xuống nhìn vào nắm đấm đã cum lại từ bao giờ.
Trái tim anh như đang biểu tình đập lên đau nhói khi nghe câu nói ám chỉ "anh chẳng có giá trị gì" mặc dù người quyết định sự sống của chủ thể này lại chính là anh.
Lam Kỳ Ngôn đưa tay bóp lấy ngực trái, răng cắn vào nhau, ngũ quan đanh lại toát lên nỗi tức giận không thể trút.
"Đây là trái tim của mình!"
Anh vung tay ném bỏ cái đồng hồ ồn ào.
Không có cách nào giải tỏa được nỗi tức nước vỡ bờ trong lòng, anh ném hết những thứ lọt vào tầm mắt.
Căn phòng trong phút chốc trở nên hỗn độn.
"Hạ Hàn! Tôi nhất định bắt cô phải quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ!"
Cùng lúc đó bên ngoài phòng.
Hạ Hàn đứng nép người vào tường, cô nghe rõ mồn một âm thanh đập phá bên trong.
Cô đứng đó ôm chặt đống chăn gối vào lòng, nước mắt không ngừng rơi.
"Mình rốt cuộc...!đã làm gì anh ấy vậy chứ...?"