Không hổ danh là ngốc. Mau lên, theo tôi về nhà đi!
Giọng nói này..
Sau khi nghe được giọng nói quen thuộc truyền thẳng vào nơi tai, nó theo thói quen liền nhanh chóng quay mặt lại phía sau. Nhìn thấy người con trai đang cầm chặt chiếc ô màu đen trong tay, cô gái nhỏ trước mặt anh mỉm cười. Dù trời mưa rất to, nhưng anh ta vẫn tìm ra nó sao? Nó phải là cảm kích anh, hay thật sự cho rằng anh là một tên đeo bám tài giỏi?
-Korean!
Rồi buông vội chiếc ô trong tay ra, nó như một con thiêu thân tự động chạy đến ôm chặt người đối diện. Bây giờ, nó thật sự rất rất sợ. Nếu như người nó ôm chặt hôm nay không phải là Korean thì sẽ thế nào đây?
Trầm ngâm nhìn xuống cô bé vì sợ hãi mà ôm chầm lấy mình, anh cười:
-Ừm. Bây giờ, là cọc đi tìm trâu sao? Hay phải nói, là trâu đi tìm cọc nhỉ?-Anh hỏi, giọng điệu có chút đâm chọt. Sau đó, di chuyển bàn tay rắn chắc của mình lên tóc nó, rồi vuốt nhẹ-Em có còn nhớ cái khung cảnh ảm đạm này không? Cái thời điểm của vài tháng trước đó. Cũng là dưới cơn mưa tầm tã giống như ngày hôm nay. Và lúc đó, đã có một cô bé đâm thẳng vào người tôi. Nhưng mà cô bé ấy của ngày hôm nay, lại là chủ động ôm lấy tôi. Em nói xem, đó được gọi là gì vậy? Hả?-Anh tiếp tục hỏi. Nghe người con trai kia hỏi xong, nó cũng giống như lúc đó buông anh ra rồi lùi lại phía sau. Đưa đôi mắt bối rối nhìn vào Korean, nó đâm ra ngượng ngùng.
Ai muốn ôm anh ta chứ! Còn nói cái gì cọc đi tìm trâu hay trâu đi tìm cọc đến khó nghe như vậy. Chỉ vì nó sợ, cho nên mới ôm anh ta thôi.
-Tôi..
*Hắc xì*
Đứng quan sát điệu bộ xoa mũi của ai kia, anh không kiềm được bật cười. Sau đó, di chuyển đến gần hơn với nó một chút, rồi xòe vội bàn tay ra nhướng mày:
-Không muốn bệnh ngày một nặng hơn, thì mau nắm lấy tay tôi đi. Nếu không, tôi sẽ bỏ em ở đây dầm mưa đến sáng đó!
Anh cảnh cáo. Nhìn anh, nó sợ sệt gật đầu:
-Ừm. Tôi sẽ theo anh về nhà mà!
Nói xong, nó từ từ đặt nhẹ bàn tay mình vào tay người con trai kia. Xiết chặt bàn tay nó hơn, anh gian manh kéo cô bé trước mặt về phía mình. Đột ngột áp gương mặt vào người Korean, nó trợn mắt:
-Nếu như em đã ngoan ngoãn như vậy. Thì từ bây giờ, chuyển sang ngủ phòng của tôi đi. Tôi đảm bảo, em sẽ được an toàn. Sao hả? Điều kiện không tồi chứ?
TRỞ VỀ THỰC TẠI
Tựa lưng vào thành giường, nó đặt hai tay xuống chiếc chăn rồi vô thức xiết chặt. Tối qua, nó và Korean lại ngủ chung trong một phòng sao? Còn trên một chiếc giường nữa?
“ Tên này chuyển sang ăn chay rồi hay sao? Khi mình ngủ, có thật là anh ta không làm gì mình không? ”
*Cạch*
Rồi tiếng cửa phòng tắm được đẩy ra làm nó giật mình. Quay lại phía sau, đôi mắt nó ngày một to hơn hẳn. Vì trên người của người con trai mà nó nhìn thấy, chỉ có duy nhất một mảnh khăn trắng quấn ngang. Quan sát khuôn mặt đỏ bừng của ai kia, anh cười khẩy rồi từng bước tiến lại. Ngồi bất động nhìn Korean, gương mặt nó ngày một đỏ hồng. Anh ta, là đang quyến rũ hay đả kích nó đây?
-Anh..
-Sao hả? Tối qua em ngủ có ngon không?
Anh chủ động quan tâm. Nhưng thực tế trong câu nói này, lại có một hàm ý khác. Rõ ràng anh rất muốn hỏi: " Tối qua em ôm chặt tôi như vậy, là ngủ có ngon hay không? " Nhưng khi lên tiếng hỏi, thì lại chuyển sang một câu nói bao hàm khác. Còn người đối diện nhìn anh, sau đó chỉ cúi đầu:
“ Đồ khó ưa này là đang muốn hại mắt mình hư hay sao? Sao anh ta không chịu ăn mặc đàng hoàng một chút chứ! Thật là.. ”
-Anh.. có thể vào trong thay đồ, trước khi bước ra đây nói chuyện với tôi được không?
Vẫn giữ nguyên hiện trường, nó lần lượt thốt ra lời đề nghị với Korean. Nghe xong, người con trai trước mặt nó bỗng bất ngờ hạ thấp xuống. Chống hai tay xuống nệm, rồi áp gương mặt mình vào gần ai kia hơn, anh cười. Còn nó, như bất động tại chỗ. Nếu bây giờ nó ngước mắt lên, thì nhất định sẽ có nguy cơ đụng chạm với Korean a. Nhưng không lẽ nó cứ để yên cho cổ mình đang mỏi sao?
-Hóa ra trong mắt Đồng Khiết Như em, Hạo Thy Nhật tôi, rất khiếm nhã khi không có trang phục trên người sao?-Anh hỏi, sau đó đặt nhẹ làn môi mình lên trán nó tầm 10 giây rồi rời ra-Sao cũng được! Nhưng mà, nếu em muốn bắt bẻ hay đề nghị người khác. Thì tốt hơn hết, nên nhìn thẳng vào người đó một lần chứ! Nếu không nhìn, có khi, đối phương lại cho rằng em không tôn trọng anh ta có biết không?-Ai kia tiếp tục dùng lời lẽ đả kích. Xiết chặt chiếc chăn đang giữ hơn, nó theo thói quen ngẩng mặt lên nhìn. Bây giờ khoảng cách của cả hai, đang thực sự rất gần. Trầm tĩnh nhìn sâu vào đôi mắt lạnh lùng của anh, nó bấn loạn. Sao nó lại có cảm giác tim mình đập loạn nhịp chứ?
-Korean! Anh có thể, tránh xa tôi ra một chút có được không? Nếu không, tôi sẽ đi về phòng của mình. Tôi nhất định, sẽ không làm phiền đến anh, có được không? Còn nữa, tôi..
-Em nói nhiều quá đó! Mau lên, im lặng một chút đi!-Nó đang nói thì bị anh cắt lời. Đưa mắt nhìn khuôn mặt đáng sợ kia, cô gái nhỏ trước mặt anh gật đầu. Rồi di chuyển bàn tay lên khuôn mặt xinh xắn kia, anh lại chợt cười-Khiết Như! Tôi muốn em!-Nó chưa kịp liên tưởng hết câu nói của Korean, thì đã bị anh phủ lên môi mình một nụ hôn. Chúng không quá thô lỗ như những lần trước, mà lại có thứ gì đó rất ngọt ngào. Dùng sức xiết chặt chiếc chăn trên người hơn, đôi mắt nó ngày một cam chịu khép chặt lại.
“ Mình, tại sao? ”
_________________
*Cộp*
“ Đây là.. ”
Đặt nhẹ tách cafe lên bàn. Zack ghé mắt nhìn sang bức thư được đặt bên cạnh đĩa trái cây, rồi cầm lên chau mày. Lại là những dòng quan tâm ngắn ngủi qua một bức thư để bù đắp tình thương cho anh sao? Thật là..
-Quản gia!
Anh lớn tiếng gọi. Nghe thấy giọng của anh, cô quản gia liền xuất hiện cúi đầu:
-Dạ thiếu gia! Cậu có việc gì cần tôi làm sao?
Cô từ tốn hỏi. Quay lại nhìn vào cô quản gia, anh giơ thứ đang cầm trên tay, rồi cười khẩy:
-Cái này lại là những thứ hay ho của bà ấy nữa sao? Tôi phải nói bao nhiêu lần, thì bà ấy mới hiểu đây? Nếu muốn quan tâm tôi, thì tại sao không gọi điện cho tôi chứ?
Nói rồi, anh bước đến gần cô quản gia hơn. Sau đó, đưa ra trước mắt cô nhướng mày:
-Thiếu gia cậu muốn..
-Đúng vậy! Giống như mọi năm, cô cứ đem nó quăng đi đâu thì quăng đi. Tôi không cần biết là bên trong viết những gì. Tôi chỉ cần biết một điều là, tôi không muốn nhìn thấy nó nữa. Cô đem nó biến khỏi mắt tôi đi!-Anh chắc nịch đáp. Nhận lấy bức thư từ tay anh, cô quản gia khó xử gật nhẹ đầu-Còn việc này nữa, tôi muốn nói với cô. Khi nào bà ấy có muốn gửi thư cho tôi. Thì cô cứ như mọi khi mà làm. Tốt nhất, đừng thông báo hay để bất kỳ chỗ nào tôi nhìn thấy được. Đã rõ chưa? Còn bây giờ, tôi có công việc phải ra ngoài. Nếu ba tôi có hỏi, cứ nói với ông ấy là công việc phải đi là được rồi!-Nói rồi, anh nhanh chóng quay người bỏ đi. Đưa mắt nhìn theo bóng dáng anh, cô bất giác thở dài:
-Tại sao lại ra nông nỗi này chứ? Rõ ràng mọi chuyện không phải như vậy mà thiếu gia!
_________________
-Ah! Mình cắt trúng tay rồi!
Nó lẩm bẩm rồi nhìn vào ngón tay đang chảy máu cau mày. Lần đầu tiên nó muốn tự xuống bếp nấu ăn. Nhưng mà không ngờ, cả việc thái cà chua nó cũng để bị cắt trúng nữa. Không lẽ cả đời này, nó không thể tự mình nấu ăn hay sao?
-Khiết Như! Em có sao không vậy?
“ Shyz sao? ”
Nhận ra giọng của anh, nó nhanh chóng quay người lại. Nhìn anh, nó lắc đầu, sau đó đưa ngón tay đang bị thương ra sau lưng:
-Em không có sao hết! Nhưng mà Shyz, sao anh lại đến đây vậy? Bệnh của ba anh, ông ấy khỏe rồi sao?
Nó hỏi. Nghe thấy những lời quan tâm kia, anh tự khắc cười trừ. Người từng khiến nó ra nông nỗi này, vậy mà nó vẫn còn quan tâm hỏi han ông sao? Rồi tiến gần đến nó, anh đưa tay cầm lấy cánh tay đang bị thương của nó ra cau mày:
-Sao lại dối anh là không sao? Tay của em bị thương rồi kìa. Mọi người và Korean đâu hết rồi hả? Sao lại để em một mình xuống bếp tự xoay sở chứ? Em có biết nấu ăn cũng là một chuyện rất nguy hiểm hay không?
Nó chưa kịp hoàn hồn, thì ai kia đã một phen xối xả. Quan sát gương mặt giận dữ của Shyz, nó sụt sùi:
-Sao anh lại mắng em?
Nó hỏi, giọng có chút run. Cười tươi, Shyz đưa tay kéo nhẹ người con gái kia vào lòng mình. Sau đó, di chuyển làn môi mình lên mái tóc nó kiss nhẹ. Rồi dần dần cúi mặt đến gần nơi tai nó:
-Khiết Như! Nghe anh nói đi có được không vậy? Anh không phải là muốn mắng em. Mà thật sự, anh rất đau lòng khi nhìn thấy em bị thương em có biết hay không? Ba anh không sao! Nhưng người có sao là anh đây này. Anh mất chín năm để chờ đợi em, vì anh không muốn thanh xuân của mình quá nhạt nhẽo khi không được ở bên cạnh người con gái mình thích. Những thứ anh nợ em, anh cũng sẽ bù đắp lại tất cả. Chỉ cần, em tin anh một lần có được không? Tin anh một lần nữa có được không?