09:30 pm
BIỆT THỰ VŨ GIA
*Ầm Ầm*
*Ầm Ầm*
Mưa..
Từ cửa sổ căn phòng lúc nhỏ nhìn ra bên ngoài trời đang mưa, đôi môi nó bất giác chợt mỉm cười. Nó bước vào đây là vì bất đắc dĩ. Và khi nó muốn về nhà nhất, thì cũng là lúc trời bất đắc dĩ mà mưa. Bây giờ ngoài ở lại đây ra, thì nó cũng không còn có sự lựa chọn nào khác. Không phải là vì mọi người không tốt với nó, mà là vì nó rất sợ hãi khi đối diện với những cái tốt của mọi người. Đơn giản, là nó không biết phải làm sao thôi.
*Cạch*
Rồi tiếng cửa nhanh chóng được ai đó đẩy vào. Bắt gặp người con gái đứng trầm tư bên cửa sổ kia, anh vô thức cười nhẹ. Vì nơi này xa lạ, cho nên nó không ngủ được sao? Mà cũng phải. Làm sao có ai an tâm đi ngủ khi ở nơi đó đã từng diễn ra những chuyện không vui với mình chứ!
Cho cánh cửa phòng từ từ khép lại, Nike cẩn thận lê bước về phía nó. Từng bước chân, điều luôn rất chậm chạp. Vì anh, anh là đang để nó không nghe thấy tiếng bước chân của mình.
Hồi lâu, nó rõ một hơi dài, rồi bất ngờ xoay người lại. Nhìn thấy gương mặt Nike, nó trợn mắt vội lùi lại. Không phải lại muốn nó yếu tim mà chết chứ -_-
-Anh.. Anh vào đây làm gì?
Nó lắp bắp hỏi. Nhìn ai kia, anh cười rồi bước đến gần hơn. Khoảng cách giữa cả hai bây giờ, chỉ tầm một cen-ti-mét. Di chuyển bàn tay trắng ngần lên mái tóc buông dài kia, anh lắc đầu:
-Anh không phải là có ý đồ xấu xa như em đã nghĩ đâu. Vì anh đã từng khiến em sợ hãi. Khiến em phải khó xử khi nhìn thấy anh. Thậm chí, là em đã từng rất hận anh. Cho nên, anh rất muốn giống như Bin. Giống như anh ấy, có thể là một người bình thường khiến em cảm thấy được an toàn khi ở bên cạnh. Em có hiểu điều đó không?
Anh từ tốn hỏi. Đưa mắt nhìn vào bàn tay Nike, nó cười nhạt, rồi đưa tay gạt bàn tay anh ra:
-Những gì anh muốn bù đắp cho tôi, cũng đã quá đủ rồi. Tôi, không thể nào quá gần gũi với anh giống như đối với Bin. Vì anh là anh, còn Bin là Bin. Mãi mãi, sẽ không thể giống nhau được. Nếu anh không muốn tôi tránh xa anh, thì đừng chạm vào người tôi. Trời cũng đã sắp tạnh mưa rồi, tôi về đây!
Nói rồi, nó nhanh chóng lướt qua Nike. Đưa tay ra định giữ cánh tay nó, nhưng anh chợt rụt lại. Bây giờ, anh phải làm sao đây?
“ Khiết Như! Anh không thể ”
PHÍA DƯỚI
Bước ra đến khuôn viên, nó đưa hai tay lên che đầu rồi chau mày. Trời đã tạnh mưa cái gì chứ! Hình như, mưa ngày một lớn hơn. Nếu bây giờ nó về nhà Korean, thì phải đi bằng niềm tin sao? Nhưng mà nếu quay lại, nó phải đối mặt Nike thế nào đây?
-Khiết Như!-Là giọng của Nike đang gọi nó thì phải. Quay lại phía sau, nó lần nữa chau mày. Người xuất hiện trước mặt nó đúng thật là Nike. Hơn nữa, trên tay anh còn đang cầm một chiếc ô màu xanh. Bước gần đến nó hơn, anh như thể là Korean thứ hai đứng che mưa cho nó. Nhìn sâu vào đôi mắt đượm buồn kia, nó cảm nhận được gì đó nặng nề. Anh cứ vậy, rồi cẩn thận nắm lấy bàn tay nó lên đặt nhẹ chiếc ô vào-Anh sợ em sẽ bị cảm. Cho nên, anh muốn em giữ lấy ô này. Đáng lẽ, phải là anh hoặc là Bin đưa em về mới đúng. Nhưng mà anh biết, em chắc chắn sẽ không đồng ý để anh và Bin làm như vậy. Nhưng còn về thành ý này, em nhất định phải nhận lấy có biết không?-Xiết chặt chiếc ô trong tay, nó nhìn anh gật đầu:
-Ừm. Tôi biết rồi! Bây giờ, tôi về nhà trước đây! Cảm ơn anh vì đã kịp thời đưa ô cho tôi! Ngủ ngon!
Lần đầu tiên nó cảm ơn anh. Lần đầu tiên nó chúc anh ngủ ngon. Lần đầu tiên nó không ruồng bỏ tấm thành ý của anh. Và đây là lần đầu tiên, anh cảm thấy tâm hồn mình rất ấm áp. Rồi giữ chặt chiếc ô hơn, nó lặng lẽ quay người. Đứng hứng mình dưới cơn mưa ngày một lớn hơn, anh nhìn theo bóng dáng nó cười mãn nguyện:
-Anh.. Anh cảm nhận được rồi!
________________
-Cha! Đây là gì vậy hả? Cũng không tồi chút nào! Yan, anh được lắm!
Vô tình phát hiện những bức ảnh chụp được trên bàn làm việc của Yan, Rinjin đâm ra trầm trồ. Hóa ra trời mưa tối hôm qua, đã có người đi săn lùng cho bộ sưu tập mới. Mà ông anh trai của anh cũng lạ. Có bao giờ anh thấy, Yan chụp ảnh về con gái bao giờ đâu? Kỳ lạ, mà cô bé này nhìn rất quen mặt. Hình như, anh đã thấy ở đâu đó rồi!-Nếu mình không nhầm, thì đây là..
*Cạch*
Giọng nói của Rinjin bị tiếng cửa phòng tắm của ai đó làm cắt ngang. Quay lại nhìn anh trai, anh cầm lấy số hình giơ lên trước mặt Yan nhướng mày. Nếu trong em trai phấn khích bấy nhiêu, thì ngược lại Yan càng khó coi. Anh tiến nhanh về phía Rinjin, sau đó giật lấy số hình về tay mình, cảnh cáo:
-Sau này đừng tùy tiện đụng vào đồ của anh nữa. Em có biết em như vậy, sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh không?
Quan sát điệu bộ và thanh âm của Yan, Rinjin khẽ thở dài:
-Được rồi! Sau này, em sẽ không đụng vào những thứ liên quan đến công việc của anh. Nhưng mà..-Khựng lại, ai kia khẽ xoa cằm, rồi nghiêng đầu nhìn trừng trừng vào Yan-Từ bao giờ Trịnh Hy anh, lại có thói quen chụp hình người khác vậy hả? Hơn nữa, còn lại là một cô bé vô cùng xinh xắn như thế này. Nếu em không nhớ nhầm, đó là cô cháu gái tập đoàn K&K mà. Nghe nói con bé, là một biên kịch rất xuất sắc. Với lại, còn là em gái rượu của Tiêu Nhiên. Trịnh Hy, anh đã có xin phép cô bé đó, trước khi đưa những bức ảnh này vào bộ sưu tập sắp tới của mình không vậy?-Rinjin trình bày, sau đó trêu ghẹo hỏi Yan. Khi nghe tận tường câu chuyện kia, Yan nhìn lại những bức ảnh trong tay mỉm cười. Anh không nghĩ, thay đổi thói quen chụp ảnh cũng phải hỏi ý người khác a. Hơn nữa người con gái tối hôm qua, lại là một người rất khí chất đến vậy. Rồi đưa mắt nhìn Rinjin, Yan cười khẩy:
-Những gì em biết cũng không ít ha. Thảo nào, lại là một luật sư bào chữa rất giỏi. Nhưng mà tốt nhất, đừng nên tra khảo anh. Đã rõ chưa?
Nhướng mày, Yan nói. Nhìn anh trai, Rinjin bất giác mỉm cười. Lần này Yan đã để anh nắm được cán của mình rồi.
_________________
“ Hả? Sao mình lại ở phòng của Korean chứ? Hôm qua mình nhớ là.. ”
Tỉnh dậy giữa căn phòng quen thuộc đôi mắt nó bỗng mở to hẳn. Sau khi hôm qua Nike đưa ô cho nó, thì sau đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đến sáng tỉnh dậy, nó lại ở phòng của Korean?
-Mình..
Đưa ngón tay trỏ lên môi, nó cắn nhẹ, sau đó hồi tưởng..
TỐI HÔM QUA
Sau khi nó rời khỏi Vũ Gia, thì suốt dọc đường nó điều đã đi thẳng. Hầu như, chưa từng dừng lại một lần nào. Vì trời mưa khá to, nên đường không lấy một taxi. Bên cạnh đó nó còn thê thảm hơn, khi quên bén là không mang theo điện thoại. Thành ra, nó chỉ còn biết một mình mà mò về. Nhưng đi được một đoạn, thì..
*Hắc xì*
Di chuyển ngón tay lên xoa xoa mũi, đôi mày nó chợt nheo lại. Không phải là nó bị cảm nữa chứ?
-Không được! Mình không thể bị cảm được! Nhưng mà bây giờ, làm sao để trở về đó đây? Biết vậy, mình đã ở lại Vũ Gia rồi. Đúng là ngốc thật mà!
*Hắc xì*
Màn xoa mũi thứ hai khiến nó đâm ra mệt mỏi. Bây giờ, đầu nó lại cảm thấy rất nặng nề. Hơn nữa, chân cũng đang lạnh run bần bật lên. Trong cơ thể, lại có gì đó rất lạnh. Không lẽ, nó phải dầm mưa suốt một đêm nay sao?
“ Đại đại ngốc! Mày không xui xẻo như vậy đúng không? ”