-Ừm. Tôi biết rồi!
Đưa nhẹ miếng snack vào mồm, nó quan sát điệu bộ tự cao kia nhíu mày. Không phải chứ? Anh ta lại phải đi công tác nữa sao? Nếu như vậy, ai sẽ cãi nhau với nó đây? Còn nhiều chuyện nó vẫn muốn nói với anh ta lắm. Chẳng hạn là lời cảm ơn kia. Nhưng làm sao đây? Làm thế nào nó cũng không thể nói được. Cứ nghĩ đến, mà đã đau đầu rồi.
Kết thúc cuộc gọi, anh quay lại nhìn vào ai kia thở dài. Sau đó, tiến về phía sofa rồi ngồi xuống cạnh nó. Nét mặt có chút thất thần. Thấy lạ, nó bèn nhích lại gần anh hơn, rồi bất giác nghiêng đầu:
-Korean! Anh làm sao vậy? Có phải.. Anh sẽ ra nước ngoài công tác nữa không?-Im lặng, anh lại tiếp tục thở dài. Nó mất kiên nhẫn, cũng thở dài theo ai kia-Không nói thì không nói. Tôi ăn xong rồi, tôi đi lên phòng đây!-Nói rồi, nó nhanh chóng đứng dậy. Nhưng khi vừa mới đứng lên, thì nó đã bị ai kia kéo xuống. Ngồi phịch xuống Sofa, nó quay sang anh chau mày. Lúc bấy giờ người con trai kia, mới chịu đưa mắt nhìn sang nó. Nhưng, lại có gì đó rất buồn.
-Em đừng đi!
-Sao?
Nó có chút ngạc nhiên khi anh thốt ra ba từ này. Nếu nó không chạy đi, thì không phải sẽ bị anh xem là vật để chúc giận hay sao? Bình thường tâm trạng anh không tốt, luôn chả phải là quát tháo rồi đuổi người bên cạnh mình đi hay sao? Sao hôm nay, anh lại hiền mất kiểm soát vậy? Cảm nhận được gì đó là lạ, nó vội vã nhích xa ra. Nhưng cũng vừa đúng lúc đó, nó lại bị anh kéo về phía mình một lần nữa. Ngã đầu trong vòng tay ấm áp kia, nó bất giác cau mày. Hình như mỗi lần gần Korean như vậy, nó điều sẽ chịu thiệt một cái gì đó.
-Tôi nói là em đừng đi. Em nghe không hiểu sao? Tôi là đang dùng ngôn ngữ Việt để nói chuyện với em đó!
Anh đáp, vẻ mặt có chút khó coi. Nghe xong, nó sợ sệt gật gật đầu:
-Nếu muốn tôi ở lại, thì anh buông tôi ra có được không?
Ngước lên nhìn anh, nó lí nhí nói. Khi câu nói của ai kia vừa dứt, thì anh đột ngột cúi xuống. Chạm nhẹ làn môi vào môi anh, nó bất động chỉ trợn mắt. Kéo dài tầm mười giây, ai đó vội rời ra. Còn nó, vẫn trong tình trạng chết lặng. Di chuyển bàn tay rắn chắc lên khuôn mặt người con gái đối diện mình, anh cười nhạt:
-Korean! Rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Anh sao có thể..
Dịch chuyển ngón tay lên khóe môi ai kia, anh lại mỉm cười. Bây giờ, tâm trạng anh thật phức tạp. Có nên, nói cho nó biết không? Nhưng nếu nó biết, thì nó sẽ phản ứng thế nào? Liệu nó, có đau lòng như trong tưởng tượng anh không?
-Hôn em sao?-Anh hỏi, nó im lặng-Nói em biết cũng không sao, cuộc gọi lúc nãy là của trợ lý của ba tôi. Ông ấy thông báo cho tôi biết, tôi sắp phải kết hôn. Nhưng người con gái đó, không phải là người tôi thích-Anh bình thản đáp, sau đó thì nhanh chóng thu cánh tay mình về. Hụt hẫng khi cánh tay kia rời ra, nó như biết bản thân mình vừa mất phương hướng. Kết hôn? Anh ta sẽ kết hôn sao? Nhưng tại sao, nó lại có chút buồn buồn vậy? Đáng lý ra, nó phải vui lắm chứ?
-Vậy sao?-Nó lạnh lùng hỏi, trong giọng nói có chút run-Vậy tôi chúc mừng anh sẽ có một kết cục viên mãn-Nói rồi, nó nhanh chóng đứng dậy quay người đi. Nhưng kỳ lạ hơn, lần này anh không hề giữ nó lại. Cười nhạt, nó bất giác dừng bước, rồi quay lại đối diện Korean-Tên mặt lạnh xấu xa như anh cũng có ngày sẽ kết hôn sao? Tôi không nghĩ, cũng có lúc anh lại kết hôn đó!-Nói đến đây, cổ họng nó có chút nghẹn. Nhưng không, nó vẫn kiên trì nói tiếp. Còn anh, vẫn kiên trì lắng nghe:
-Tôi xấu xa, chứ đâu có xấu xí đúng không? Không phải những phụ nữ bây giờ, điều rất thích một người đàn ông có địa vị. Thậm chí, là xấu xa một chút hay sao?
Đứng dậy, anh bình thản đáp lại nó. Đúng rồi! Nó có chút run, nhưng vẫn cố mỉm cười:
-Àh, thì ra là như vậy sao?-Nó nhướng mày, hai nắm tay xiết chặt đến đỏ hơn. Sau đó, đưa mắt nhìn xuống dưới chân mình. Là chiếc lắc chân kĩ xảo mà anh ta tặng trong ngày sinh nhật nó sao? Hình như, bây giờ đã đến lúc không cần giữ món quà này rồi. Hít thở thật sâu, nó ngước mặt lên tặc lưỡi-Nè tên xấu xa! Nếu như anh sắp kết hôn, thì anh nên, đưa chìa khóa để mở chiếc lắc chân này ra đi. Còn nữa, ngôi biệt thự này, anh nên thay đổi một chút đi. Màu sắc quá trẻ con này, không thích hợp với hai người đâu!-Nói rồi, nó nhanh chóng quay người đi theo hướng lên lầu. Vừa đi, nó vừa đưa tay lau vội nước mắt. Tại sao lúc này, nó lại rất muốn khóc chứ?
Dõi mắt nhìn theo bóng dáng kia, anh lại chợt cười:
-Nói đi, là em đang đau lòng?
_________________
“ Sao lại lâu vậy chứ? EB! Anh muốn em chờ đến biến thành một con hưu cao cổ luôn sao? ”
Cầm những túi to túi nhỏ bước ra từ trung tâm thương mại, cô chau mày. Không phải là anh đang nói sẽ đến ngay sao? Hại cô, phải đứng chờ cả buổi -_- Biết vậy, đã lôi nó đi theo cho bằng được rồi -_- Đúng là cô ngốc thật -_- Mà nhắc đến nó mới nhớ. Không biết từ sáng đến giờ nó bị gì nữa, luôn luôn tự nhốt mình ở trong phòng. Dù cô có gõ cửa tài nào, nó cũng không chịu mở -_- Thật là..
-Không lẽ nó và Korean, đang xảy ra chuyện gì sao? Nhưng không đúng! Chuyện gì là chuyện gì chứ?
*Kíttt*
Tiếng thắng xe của ai đó làm cô giật mình. Nhưng không, người vừa hạ cửa xe xuống, lại làm cô bất ngờ hơn. Trong anh ta cực kỳ đẹp trai a. Hơn nữa, còn có vẻ ngoài rất lạnh nhạt. Nhìn chằm chằm vào ai kia, cô bất giác chau mày. Trời ạ! Sao không phải là EB chứ? Cô hy vọng bấy nhiêu, thì càng thất vọng như thế đấy -_-
Hướng mắt vào người con gái nhìn chằm chằm mình, anh tỏ ra khó chịu:
-Bây giờ có lên xe hay không?
-Dĩ.. Dĩ nhiên là lên rồi!-Đáp rồi, cô nhanh chóng mở cửa rồi ngồi vào hàng ghế sau. Khẽ quan sát con người ở trước mặt, cô cười khẩy. Tại sao, lại là tên Diên Dục Luân này đến đón cô đến nhà anh ta chứ? Còn EB yêu dấu của cô đâu?-Ơ.. Anh..
-Từ giờ cho đến nhà tôi. Phong tiểu thư cô, nên giữ im lặng một chút. Như vậy, sẽ yên tĩnh hơn nhiều đó!
Cô định hỏi tại sao lại là anh ta đến đón cô. Nhưng chưa kịp nói hết câu, thì ai kia đã một mực nói hết. Nghe anh nói xong, cô hậm hực gật đầu:
“ Được lắm! Hãy đợi đấy anh chồng khó xơi! Ahaha ”
_________________
-Mình nhất định phải tháo nó ra! Mình không muốn đeo nó một chút nào hết! Hức, mình không được khóc!-Sau nhiều giờ tìm cách tháo chiếc lắc dưới chân ra. Thì nó có cảm giác như cả cơ thể không còn sức. Nó cũng không biết tại sao nữa. Khi muốn tháo cái vật vô tri kia ra, thì ngược lại nó không tài nào làm được. Cứ thế, nó bất lực ngồi bệt xuống sàn nhà, nước mắt giàn giụa-Tên mặt lạnh xấu xa! Tôi hận anh! Tại sao anh lại không đưa chìa khóa cho tôi chứ? Anh sắp kết hôn, tại sao lại không bỏ cái tính cố chấp kia. Đừng để tôi tháo ra được. Nếu không, anh sẽ biết tay tôi! Hức-Vừa tựa lưng vào chân giường, nó vừa lẩm bẩm mắng anh. Người bên ngoài vừa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng ai đó đang khóc liền cau mày. Là nó buồn vì chuyện anh kết hôn sao?
Rồi cho bàn tay đặt lên chốt cửa, ai kia càng khó coi hơn. Bình thường không khóa cửa, sao hôm nay lại khóa cửa chứ? Nó muốn tránh mặt anh cả đời luôn sao?
“ Đồng Khiết Như ”
*Cộc Cộc*
Bên trong vẫn không phát ra tiếng động gì. Nó nhìn ra cánh cửa kia, rồi phớt lờ không nghe thấy. Mặc kệ là ai, nó không muốn gặp ai hết.
*Cộc Cộc*
Màn gõ cửa lần thứ hai..
Bên trong vẫn trước sau như một.
*Cộc Cộc*
-Đồng Khiết Như! Em mau mở cửa cho tôi nhanh lên!-Nghe thấy giọng của ai kia, nó cau mày rồi từ từ đứng dậy. Bây giờ, nó có nên mở cửa cho anh ta không?-Tôi đếm từ một đến ba. Nếu em không mở cửa thì đừng trách tôi! Một..
*Cạch*
-Rốt cuộc anh muốn sao đây?