-Chắc tôi không bị mami tống ra đường, vì mang em về nhà chứ? Cô bé không rõ danh tính kia-Cõng cục nợ trên lưng, anh kêu trời trách đất, anh vốn sợ mami, nhưng lại thích giúp người_Nhưng mà..tôi không thể làm cách nào khác, nếu để em ngoài đường, tôi cũng sẽ không an tâm, cho nên..-Quay mặt lên phía ai, anh lẳng lặng cười mỉm, bộ dạng ngủ say, đáng yêu hơn anh nghĩ_Cho nên..sau bình minh hôm nay, chúng ta có thể..sẽ không gặp lại nhau, vì vậy, lần sau khi quyết định bỏ nhà đi, em cũng sẽ có thể..không tìm thấy một người tốt bụng như tôi đâu, rõ chưa hả?-Tựa vào cánh cửa to, người đàn bà đứng uy nghiêm trừng mắt, con trai của bà, tại sao lại có thể..?
_Hàn Vỹ Nghiêm! Con còn biết, đây là nhà của mình sao?
Giật mình quay lại ai, anh bất giác im lặng, trong tình trạng bây giờ, vẫn không quên giữ nó.
HÀN VỸ NGHIÊM ( 16 tuổi)
Nick name: Zanbi.
• Con trai út tập đoàn Thiên Ân, em trai cùng cha khác mẹ với Tyo, từ nhỏ đã được bà tin tưởng, yêu thương như chính sinh mạng mình, hiện tại, anh là một trưởng khoa thần kinh nổi tiếng.
• Sở hữu một body hoàn hảo, cùng chiều cao 1m80, mái tóc vàng xoăn, đi kèm đôi mắt đen trong vắt, hình mẫu lý tưởng cho các cô nàng, nếu họ, yêu một cậu nhóc baby.
• Màu tính cách của anh, được phân chia hai loại, ở bên mẹ, là một người nghiêm túc, ở bên người khác, lại là một cậu lanh chanh.Tốt bụng, nhưng lại vờ hờ hững, không để bụng, nhưng lại dễ tổn thương.
• IQ: 400/400.
_Mẹ à? Nghe con giải thích được không? Chuyện không phải..
_Đã đi lung tung, lại còn dẫn con gái người ta về nhà, nếu đồn ra ngoài, thì còn gì là sỉ diện của Hàn gia nữa hả? Con thật..khiến mẹ rất thất vọng!
Nhìn theo bóng dáng kia, anh tức khắc im lặng, anh và nó, thật sự trong sáng mà.
_________________
03:00 am
*Ầm Ầm*
Trước làn sóng bập bềnh, Ji đưa tay, thả rơi những hạt cát,3 giờ sáng, cũng sắp bình minh rồi.
Ngày cô không muốn, cũng sắp sửa đến, cái giây phút đau lòng kia, không mong cũng diễn ra.
Thời gian sẽ khiến mọi kí ức bị nhào nát đi, những tổn thương, rồi cũng sẽ biến mất, nhưng mà, nó lại giống hình xăm hơn, dù có rửa nước, cũng sẽ không trôi được.
_Danh phận, quan trọng đến vậy sao? Có thật..nó quan trọng hơn tình cảm không? Vì củng cố địa vị của mình, mà người ta cũng có thể, hy sinh hạnh phúc của con trai mình sao? Tyo, xem ra..chúng ta không có nợ rồi, sau ngày mai, rồi mọi thứ sẽ chấm dứt, có phải không? Hức hức-Vật vã trong cơn đau, cô cúi mặt, để nước đâu rơi vội, là đau tột cùng, nhưng dường như bất lực_Addy! Em nên làm gì đây? Giữ lấy người em thích, bằng cách nào hả anh? Hức hức-Đứng lại ở phía sau, anh đưa tay, nhưng rồi chợt rụt lại, đối diện cô, anh nên nói gì đây?
_Nếu đã tìm đến đây, thì tôi cũng có thể biết được, cậu yêu Ji rất nhiều, nếu đã yêu nó, thì cậu nên làm tròn trách nhiệm của mình, đừng khiến người khác đau lòng nữa-Giật mình quay lại sau, cô và anh, bắt gặp nhau khó xử, riêng kẻ nối dây, chỉ lẳng lặng bật cười_Một đứa khóc, còn một đứa đau khổ, cả hai đứa, không thấy quá lãng phí thời gian hay sao? Anh nghĩ..hai đứa cần nói rõ mọi chuyện, có gì vướng mắc, thì cứ giải quyết cùng nhau, còn cái hôn sự vớ vẩn của Tyo, cứ để anh giải quyết được rồi-Cười khì vừa dứt câu, Addy vội quay bước, làm người nói dây, với anh cũng có ích.
“ Diên Dục Luân! Mày có nên đổi công việc hiện tại, thành chuyên gia tư vấn hôn nhân hay không hả? Thật là... ”
_________________
*Cộp*
*Cộp*
*Cộp*
_Đồng Khiết Như, rốt cuộc, mày bỏ đi đâu vậy hả? Còn bọn họ nữa, bây giờ đã mấy giờ rồi, sao vẫn không thấy ai về hết vậy? Tôi mà biết ai khiến Angel bỏ đi, tôi sẽ không tha cho người đó, hừ-Đi qua đi lại nhiều lần, cô phát điên, khi nhìn vào mọi thứ, gần 4 giờ sáng, lại không thấy ai về_Haizzz, ở đây nói chuyện với 4 bức tường chắc mình phát điên quá, hết Ji rồi tới Angel, trời ơi..tôi sống làm sao đây?-Bất giác không nói gì, cô ngó nghiêng, ra bên ngoài cau có, cô có hét lên, cũng vô dụng mà thôi_Không được, mình cũng phải đi tìm, nếu không, mình cũng sẽ không yên tâm! Đúng vậy, mình nhất định phải đi mới được-Khẳng định lại câu từ, cô nhanh chóng, lấy áo khoác rời khỏi, đợi cũng không là cách, chi bằng tự nhờ mình.
________________
06:00 am
Khe khẽ mở mắt ra, nó bắt gặp, người con trai trước mặt, vẫn là dáng vẻ đó, cùng lễ phục trên người.
_Anh..là ai vậy?
Xoay người lại nhìn ai, Zanbi khẽ cười mỉm, anh đẹp trai đến mức, nó không nhận ra sao?
_Chú rể thì cần phải có cô dâu chứ, em nói xem, có đúng không?