_Vũ Khải Nguyên,anh sẽ đi đâu hả?-Cất lên tiếng cười khì,người con trai,cố chôn sâu mi ướt,anh đợi giọng nói này,hầu như,sắp kiệt sức.Bước chậm về phía Nike,nó ở sau trầm lặng,anh ta không nói,là xem thường nó sao?_Anh..
_Khiết Như,kể từ thời điểm này,em đừng nói gì hết,cứ để anh nói là được-Cắt ngang giọng nói ai,anh từ từ,xoay người lại,ánh mắt hoen dần,chút vị cay xè nhạt_Thật sự..anh đã suy nghĩ rất lâu,trước khi đưa ra quyết định này,có thể gặp được em,là điều anh vui nhất.Từng có một người đã nói với anh,suốt cuộc đời này,anh ta không bao giờ hối hận,về việc làm của mình.Anh ta cũng rất mạnh mẽ,hơn nữa,từng rất kiêu ngạo,không khuất phục trước ai.Nhưng mà..suy nghĩ đó của anh ta,hoàn toàn đã kết thúc,khi nhìn thấy..người anh ta tổn thương trở lại,anh ta bằng lòng vì cô ấy hi sinh,anh ta bằng lòng vì cô ấy đánh đổi,thậm chí..là phá hủy nguyên tắc sống của mình.Chỉ mong,có thể nhận được,sự tha thứ từ cô ấy,nhìn thấy nụ cười của cô ấy,đối đãi với anh ta,một cách trân thành,không phải là..một ánh mắt hờ hững.Khi anh ta quay người bỏ đi,cô ấy..có thể dùng lời lẽ của mình..để níu anh ta lại,khi anh ta yếu đuối,cô ấy..lại bằng lòng,ở bên cạnh anh ta.Nhưng tại sao? Những điều anh ta mong,điều ngược lại với hiện thực? Khiết Như,phải chăng,anh ta không xứng đáng?-Xiết chặt hai nắm tay,nó bắt đầu quay người vội,mỗi một câu từ,nó điều nghe rất rõ.
Chuyện cũng đã lâu,đáng lẽ,nó có thể quên đi một cách trọn vẹn.Nhưng không,khi nhìn thấy những con người liên quan,nó lại không làm được.
Dù ở cạnh họ,hằng ngày đối diện,cùng họ cười,cùng họ cãi nhau.Nhưng..nó không thể nào,gạt bỏ đi nguyên tắc đó,cũng không thể đối đãi một cách bình thường,như những con người khác.
_Có lẽ..câu tha thứ của em,anh mãi mãi không nghe được.Do vậy,cứ hận anh đi,nếu..nó khiến em thoải mái hơn.Khiết Như-Khẽ xoay lại nhìn anh,nó bắt gặp,khoảng cách đang thu hẹp,người nó và Nike,đúng thật sự rất gần_Anh rất muốn giữ khoảng cách với em,nhưng lúc vô tình,anh lại không làm được.Khoảng cách xa nhất,không phải là sự sống và cái chết.Mà nó là..hai con người,dù họ rất gần nhau,nhưng..thực tế,lại không gần như vậy.Em.. có biết không hả?-Nhìn chằm chằm vào Nike,nó quên mất,mình đã nhìn quá kĩ,khuôn mặt điển trai,tưởng chừng không hề biết.Không bao giờ,nó chịu nhìn vào anh,cũng không bao giờ,nó chịu lắng nghe,những câu từ xuất phát.
Anh ta cũng là kẻ kiêu ngạo,cũng là kẻ đào hoa,là kẻ lăng nhăng,nhưng..lại là người dịu dàng.Cũng là người khiến nó phải đau khổ,cũng là người,khiến nó phải căm phẫn,cũng là người,nó không muốn gặp nhất.Nhưng ở đâu đó,anh ta,lại là người yếu đuối,nhu nhược,và thuộc tuýp si tình.
_Vũ Khải Nguyên,không phải..tôi không muốn tha thứ cho anh,mà thực tế..tôi không làm được.Có thể là như Paul đã nói,nếu tôi không vứt bỏ được oán hận,người đau khổ nhất,có lẽ..chính là tôi.Nhưng mà..anh có biết,hức hức..-Đưa tay kéo nó vào lòng,anh khẽ gật đầu từng chút một,anh hiểu,anh hiểu nó muốn nói gì_Anh buông tôi ra,Vũ Khải Nguyên,anh..
_Anh chỉ ôm một chút,sẽ ảnh hưởng đến kinh tế nhà họ Đồng của em sao?-Cắt ngang lời nói kia,Nike khiến nó,thôi đẩy anh ra khỏi,khóe môi nở dần,nụ cười duyên lém lỉnh_Khiết Như,anh suy nghĩ kĩ rồi,anh không muốn bỏ đi,nếu anh rời xa em,anh chắc chắn,mình sẽ không sống được.Vì vậy..em hãy tiếp tục hận anh,chỉ cần..để anh..nhìn thấy em,là được-Dịch chuyển làn môi đến mái tóc dài,Nike kiss nhẹ,sau đó,từ từ rời vội_Anh sở dĩ..không thể dịu dàng giống như Bin,anh cũng không thể giống như Shyz,có lý do,để được em yêu quý,cũng sẽ giống như K.O,chăm sóc em cả ngày,sau đó,lại nhận được,lời cảm ơn từ em.Và anh cũng biết,mình sẽ không giống Korean,người hay bắt bẻ em,nhưng thực chất..lại là người chu đáo.Đương nhiên,anh không giống họ,thứ anh cho em,là mối hận truyền kiếp,nhưng mà Khiết Như,nếu có thể,hãy đối xử với anh,như với bọn họ,được không?-Để nó ra xa mình,Nike buộc miệng lên tiếng,khuôn mặt bồn chồn,chờ đợi câu nói nhỏ_Khiết Như..
_Tôi đói, tôi muốn đi ăn-Trợn mắt lên nhìn ai,anh ngờ nghệch đến lạ,câu chuyện nghiêm túc,sau lại như thế này?_Anh kỳ lạ thật đó,nếu muốn tôi cho anh cơ hội,thì phải chứng tỏ thành ý chứ? Nhìn tôi,anh sẽ nhặt được vàng hay sao?-Mỉm cười thật tươi,Nike ôm nó một lần nữa,anh cảm nhận được rồi,là vị ngọt hạnh phúc.
_Cảm ơn em,Khiết Như!
_Không cần! Tôi chỉ nói,sẽ suy nghĩ về cách đối xử với anh,còn phần tha thứ,tôi không có nói.Cho nên..anh đừng có lợi dụng,tôi không phải là gấu teddy của anh-Buông vội nó ra,Nike hào hứng thấy rõ,anh chờ câu nói này,cũng đã 9 năm rồi_Tôi đói,không phải,anh biết nấu ăn sao? Mau lên,nấu ăn cho tôi.Nhưng trước tiên,tôi không muốn,nhìn thấy đống hành lý này-Nhìn về vật vô tri,Nike bất giác mỉm cười,tảng đá trong lòng,bỗng nhẹ hơn từng chút.
_________________
*Phịch*
_No quá đi!
Cùng lúc ngã lưng,ba cô nàng quay sang nhau mỉm cười,cũng đã lâu,không no nê như vậy.
_Giờ này..có lẽ K.O đang làm việc đúng không? Anh ấy,không bao giờ chịu ngủ sớm,đúng là..một tên ngốc nghếch. Nhưng mà..tao rất nhớ anh ấy.
Ngước lên trần nhà,nó lên tiếng lẩm bẩm,đôi mắt đượm buồn,khi nghĩ về nơi đó.Anh từng nói,nếu không có nó,anh sẽ phát điên,còn nó,sẽ cô độc mãi mãi.Cảm giác có anh hai yêu thương,đúng là,thật sự rất khác!
_Còn tao,tự dưng..lại nghĩ về Tyo,anh ấy cũng sắp kết hôn với Eun rồi,nghĩ cũng lạ..tại sao,không thể buông bỏ? Người vì mình,có thể chịu nằm ở căn phòng ngột ngạt hai tháng,sau đó..lại kết hôn với một người khác,người hoàn toàn,hơn mình rất nhiều điểm-Nhìn chằm chằm vào Ji,nó và ai kia bỗng ngồi bật dậy,làm cho cô,cũng khó hiểu ngồi cùng_Yên tâm đi,tao ổn mà-Vòng tay qua cổ cô,nó kéo sát về nơi mình cười khẽ,cảm giác của Ji,nó hoàn toàn hiểu được.Có khi,Tyo cũng như Shyz,điều có nỗi khổ tâm chẳng hạn.
_Theo kinh nghiệm của chị,cưng đang rất là buồn,thường thì trong trường hợp này,nữ chính luôn nói mình ổn,nhưng thật ra..là đang rất không ổn.Đằng Diệp,những gì mày thấy,chưa chắc là sự thật,cho nên..tao khuyên mày,nên hỏi rõ anh ấy.
_Đúng vậy! Dù tao rất ghét hành vi sở khanh của anh ta,nhưng suy nghĩ lại,anh ta không phải là vô nghĩa,có thể cứu mày,còn bảo vệ mày,thì..anh ta hoàn toàn đáng để tin tưởng.Nhưng mà..tao không tin tưởng Eun,chị ta thật sự rất đáng ghét.
Quan sát Anny,hai cô nàng bật cười,quả là Anny,luôn luôn rất chính nghĩa.
*Clap Clap*
Tiếng vỗ tay này??
Hoàn mỹ như chưa từng,anh đứng cười khiêu khích,dáng người ung dung,toát lên nét chết người.
_Sao lại là anh?-Đồng thanh,trừng mắt nhìn Korean,gương mặt nó biến dạng,về phía Ji,chỉ lẳng lặng lắc đầu.Cô hiểu,bước tiếp theo là gì_Anny, chúng ta ra ngoài đi, tao có chuyện muốn nhờ mày-Đứng dậy kéo Anny,Ji cười cười thân thiện,riêng về Anny,lại cau có liên hồi.Có chuyện nhờ cô,trùng hợp đến vậy sao?
_Hừ,anh mà động tay động chân,tôi sẽ không tha cho anh-Trước khi rời khỏi phòng,cô không quên căn dặn,nhưng người đứng nhìn,chỉ ung dung cười khẩy_Anh..
_Được rồi, chúng ta đi thôi!
...
*Cộp*
*Cộp*
Đợi cho cánh cửa khép dần,anh tiến nhanh,về phía nơi đối diện,mỗi bước chân,cứ thoăn thoắt đến gần.
_Ngồi yên-Ngoan ngoãn ngồi trên giường,nó bắt gặp,anh đang khụy gối xuống,ánh mắt biết cười,chôn sâu vào một chỗ_Khiết Như,tôi đưa em đến một nơi!
...
Chúc m.n đọc truyện vui vẻ! <3
Mọi ý kiến cứ đóng góp cho Kỳ!!!