Ngước mắt lên nhìn Tiêu Nhiên,giọng nói ai,như thêu đốt anh một lần nữa,trong tận con tim,có thứ gì đó,vô hình bóp chặt!
Anh có thể cười,có thể giấu tất cả những mối thắt vào trong,nhưng gương mặt không vui,không tài nào giấu được!
...
Một màu ảm đạm bao bọc cả căn bếp huy hoàng,những cặp mắt nhìn nhau sau đó thở dài nhè nhẹ,riêng một con người,vẫn háo hức đặt mắt ở nơi anh,cười tinh nghịch!
...
Hít thở thật sâu,K.O đưa tay vuốt đều lên mái tóc nó mỉm cười,anh hiểu rồi,anh chỉ có thể nhìn về nơi nó,sau ánh bình minh thôi! Còn hoàng hôn,sẽ là một người khác!
_Phải! Em là em gái mà anh yêu nhất,do vậy..-Kéo nó về nơi mình,anh đưa một sang các đấng mỹ nam còn lại cười khẩy_Tiểu tiểu thư,mãi mãi là của anh,và đương nhiên..không có ai,có bản lĩnh cướp em đi mất-Khẳng định chủ quyền,anh nhìn xuống nó mỉm cười_Khiết Như,em phải ở bên cạnh anh,mãi mãi,có biết không?-Cảnh tượng kia khiến vài thành phần cười khổ,muốn nói gì thì cứ nói,có cần lừa gạt trẻ con không?
_Ji! Tao đã nói rồi mà,tình hình này,không đánh nhau mới lạ đó!
Ghé sát cạnh Ji,cô lên tiếng cảm thán,người bên cạnh dừng ngay việc tỉa hoa,quay sang cô chau mày!
_Mày còn nói nữa,tao sẽ tỉa mày thành hoa cà rốt bây giờ!-Ji cảnh cáo_Lúc đầu là ai muốn gọi cho bọn họ,thật là... -Ai kia bị chỉ dao về phía mình,liền cười cười đẩy thứ nguy hiểm ra xa!Sao có thể trách cô được chứ? Ji cũng có phản đối lúc đó đâu!
Di chuyển bàn tay lên khuôn mặt mỹ miều kia,nó lém lỉnh bẹo nhẹ,sau đó chạy nhanh về phía Bin,bỏ quên câu trả lời!
_Con bé này..
*Khụ khụ*
Ho nhẹ một tiếng,Nike bước đến cạnh K.O nén cười,muốn dụ dỗ trẻ con hay sao? Nhưng hình như,kết quả vẫn là con số 0 tuyệt đối!
_Nè K.O! Anh làm anh cái kiểu gì vậy hả? Cương vị của một người anh,không phải là yêu thương em gái hay sao? Đằng này,anh lại..chỉ muốn giành riêng cho mình,như vậy..không tốt lắm!
_Cậu cũng hiểu rõ vấn đề kia mà,do vậy..nên biết rõ một điều..-Khựng lại một giây,anh ung dung bước đến cạnh bên ai cười nhẹ,ngôn từ phát ra,chỉ vừa đủ hai người_Tôi thích Khiết Như! Thế nên..không bao giờ tôi muốn nhìn con bé trở thành cô nhóc 9 năm trước trong tay cậu! Vũ Khải Nguyên,dù cậu có tốt,có dùng tất cả quãng thời gian ngắn ngủi của mình yêu Khiết Như,tôi cũng dám chắc với cậu một điều rằng,cậu sẽ đau khổ! Con bé sẽ không gì sự hối hận của cậu,mà đem lòng yêu cậu,Shyz là một ví dụ điển hình!-Xiết chặt hai nắm tay,đôi mắt Nike như ánh lên điều gì đó,không phải lời K.O nói hoàn toàn sai,nó và anh là hai con đường thẳng,sẽ không cùng một điểm tụ,cũng sẽ chẳng đi cùng nhau trên đúng một con đường,đường song song làm sao chung lối chứ?
...
Quay về phía Nike đang nhìn,Korean bất giác cười khẩy,nội dung cuộc đối thoại của K.O và ai kia,anh cũng đoán biết được vài phần!
_Đồng Khiết Như!-Xoay lại người vừa gọi tên mình,nó bắt gặp khuôn mặt lạnh tanh đang đi về phía nó_Theo tôi ra ngoài!-Nắm vội cánh tay kia,anh cướp người không cần hỏi chủ,riêng về phần nạn nhân,chỉ trố mắt theo cùng!
...
*Khuôn viên*
Bị lôi như một tù binh,nó cau mày khi được buông vội,đáng ghét,anh ta hại cổ tay nó đỏ hết rồi!
Đâm đâm mắt vào nơi con người kia,anh càng khó hiểu,rốt cuộc anh đang giận cái gì,mà hành xử như vậy?
_Có đau không?
_Dĩ nhiên là đau rồi! Anh không thấy nó đỏ hết rồi sao? Anh đúng là..một tên vớ vẩn!-Mắng anh xong,nó khẽ quay người bỏ đi,một giây cau mày,khi một người cương quyết giữ lại,anh giữ cho ổn định,sau đó kéo mạnh về phía mình,nơi vòng tay ở phía sau xiết chặt.Vị thế có chút thay đổi,khi chiếc cằm uy nghiêm khẽ định vị nơi chiếc cổ mình,hơi nóng ran cũng phả vào từng chút một! Nó giẫy giụa,và rồi nó bất lực_Korean! Ở đây là khuôn viên,anh không thấy quá đáng hả?-Hàng mi cong anh im lìm,nơi khóe môi thấp thoáng nụ cười mỉm,sau đó di chuyển đến nơi cổ trắng ngần,hôn nhẹ_Korean! Anh..
_Khiết Như! Em im lặng một chút đi!
_Anh..
_Tôi nói em im lặng,có nghe hay không?
Tiếng gắt làm cô gái nhỏ giật mình,đôi mắt long lanh màu nước nhạt,hai bàn tay cũng ngưng việc tháo tay anh.
_Korean!
_Sao?
_Buông tôi ra! Nếu để mọi người nhìn thấy,sẽ hiểu lầm tôi với anh,có biết không?
_Em sợ..để ai trong số bọn họ nhìn thấy?Là Shyz? Bin? Hay K.O? Thậm chí là Ken? Paul? Hay là..một người nào khác?-Cơ thể nó được thả lỏng ra,nhưng sau đó lại bị xoay về nơi người đối diện,hai bên cánh tay,cũng bị anh xiết chặt_Tôi đã từng hôn em,từng ôm chặt lấy em trước tất cả mọi người,chỉ là..
_Korean!-Lớn tiếng gọi tên anh,nó hùng hồn cắt ngang nơi vế cuối_Anh quá đáng lắm rồi,có biết hay không? Tôi nhịn anh đủ rồi! Hức hức!-Uất ức,con người kia bật khóc,sau đó dùng sức đẩy anh ra_Anh chỉ muốn lợi dụng tôi,cái gì mà không muốn làm tổn thương em,cái gì mà chỉ muốn tốt cho em,cái gì mà không muốn em khóc,tất cả điều là ngụy biện,anh thật chất chỉ muốn... Hức hức!Tôi ghét anh!
Lùi lại phía sau,nó như một người điên đang chạy trốn,chạy mãi và chạy mãi,như tránh khỏi những thế lực đang đuổi giết mình!
...
Chúc m.n đọc truyện vui vẻ! <3