Tập đoàn KB 一 phòng tổng tài!
Hạo Thy Nhật từ lúc trở về từ bệnh viện đến giờ đều tự nhốt mình ở trong phòng, ngoại trừ tên nhãi Nhan Thiên Hạo ra thì anh đều không tiếp chuyện bất kỳ ai, tất cả cuộc hẹn quan trọng trước đó của anh đều hủy bỏ.
Nhan Thiên Hạo ngoài nói về công việc, cậu ta thậm chí còn nói về vấn đề giữa anh và Khiết Như, nhất thời khiến người nào đó giận đen mặt.
Hạo Thy Nhật băng lãnh nhìn Thiên Hạo.
Lập tức, Nhan Thiên Hạo xua xua tay:
- Hạo tổng, tôi là muốn hỏi anh có sao không, không có ý định chọc giận anh đâu a! Anh đừng nhìn tôi như vậy có được không? Tôi đáng thương lắm rồi đấy! 一 Nhan Thiên Hạo chua xót, nói.
Hạo Thy Nhật không trả lời, mặt mũi tựa hồ mất sổ gạo.
Kỳ thực Nhất Kiến Dư nói anh thay đổi, anh lúc đó còn cho rằng thằng nhóc đó không thức thời, nhưng bây giờ nhìn thái độ của Thiên Hạo như vậy, có lẽ điều Kiến Dư nói là thật.
Anh thật sự thay đổi rồi!
Hạo Thy Nhật đứng dậy, lạnh lùng đi về phía cửa sổ, hai tay đút vào trong túi quần, ánh mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài đầy chết chóc.
Nhan Thiên Hạo không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thông qua thái độ của Thy Nhật hiện giờ, anh có thể biết được chắc chắn đã có chuyện.
Nếu không, từ một người tâm tình tốt như anh, không thể nào trở nên băng lãnh đến như vậy, ngay cả ánh mắt đó cũng không còn là Hạo Thy Nhật mà anh biết!
Thiên Hạo đứng phía sau quan sát, khóe môi tạo thành một đường cong.
- Hạo tổng, anh có cần tôi giúp gì cho anh không? Điều kiện rất đơn giản, tháng này tăng lương của tôi lên gấp 5 lần lương của người bình thường là được rồi. Anh cũng biết rồi đấy, tôi rất cần tiền nuôi người nhà mà! 一 Nhan Thiên Hạo than vãn.
- Không chút liêm sỉ! 一 Hạo Thy Nhật nhếch mép, mắng Thiên Hạo một câu.
Mắng xong, kỳ thực cảm thấy tâm tình cũng thoải mái hơn hẳn.
Nhan Thiên Hạo biết lời mình rốt cuộc cũng đã có tác dụng, anh bật cười:
- Đàn ông chỉ cần đẹp trai là đủ rồi, liêm sỉ có gì đáng sợ chứ, anh nói có phải không? Hạo tổng? 一 Nhan Thiên Hạo nhắc khéo.
- Vậy cậu đợi đến khi nào đẹp trai như tôi, rồi hãy nói câu đấy đi!
Hạo Thy Nhật quay lại nhìn Thiên Hạo, phóng đãng nói một câu, nói xong, cao ngạo bỏ ra ngoài. Đến cửa liền dừng lại, đầu hơi ngoảnh lại sau, cười nửa miệng:
- Nể tình cậu còn biết làm tôi vui, tháng này tôi sẽ cân nhắc tăng thêm lương cho cậu. Còn nữa, nếu như có ai đến tìm tôi, nói tôi ra ngoài rồi! 一 Hạo Thy Nhật căn dặn.
- Hiểu rồi, ông chủ! 一 Nhan Thiên Hạo mỉm cười.
***
- Khiết Như không về nhà? Cả Korean cũng vậy sao?
- ...
- Chắc chắn chỉ là đi đâu đó một lúc thôi, mày không nên suy nghĩ tiêu cực đến như vậy, hay là để tao đi tìm Khiết Như giúp cho mọi người có được không?
- ...
- Được rồi, chờ tin tốt của tao!
- ...
- Ừm!
Đằng Diệp tắt điện thoại, cô sốt ruột đi qua đi lại quanh phòng khách, trong đầu cố gắng xâu chuỗi một số chi tiết liên quan đến Khiết Như.
Ngày thường Khiết Như thích nhất là đi dạo, thi thoảng còn chạy đến công viên, shopping, nhà sách, ngoài ra là đến biển. Tuy nhiên, nếu như Vũ Di đã nói là vì mẹ nó bị Korean mang đi mà suy nghĩ dại dột, cô lại loại trừ khả năng này, bởi vì hơn ai hết Khiết Như cần nhất một gia đình hoàn chỉnh, vậy nên, rất có khả năng đi tìm người làm chủ cho mình, nếu cô đoán không nhầm...
Đằng Diệp dừng lại, hai mắt mở to ra.
- Mình hiểu rồi, mình biết Khiết Như đi đâu rồi!
***
Khiết Như sau khi rời khỏi bệnh viện, kỳ thực có chạy đến Phó gia tìm daddy, không ngờ, Hạo Thy Nhật nhanh hơn nó một bước.
Hiện tại, ông Phó và anh đang cùng nhau đánh cờ ở vườn hoa, tiện thể bàn một số vấn đề trong công việc, Tử Niệm dẫn đường cho nó xong liền xin phép trở ra làm nốt việc của mình.
Khiết Như chỉ nhìn cô gật đầu, song, quay lại nhìn về phía Korean, hai bên nắm tay đột nhiên xiết chặt lại.
Ông Phó vừa rồi có nghe nói Khiết Như đến, đúng lúc bảo bối xuất hiện ở vườn hoa, không kiềm được vui mừng, đưa tay ngoắc nó lại.
- Bảo bối, con lại đây! 一 Ông gọi.
Kéo theo ánh mắt mong chờ của Thy Nhật, anh nhìn nó mỉm cười 一 một nụ cười ấm áp nhưng vô cùng sắt nhọn!
Khiết Như hơi sửng người, hồi lâu cũng trấn tĩnh, nó gật đầu, cẩn trọng đi thẳng về phía ông.
- Ba, con đến rồi! 一 Nó nói, gương mặt xuất hiện một loạt biểu cảm không tự nhiên.
Phó Mặc Nhân nhìn ra được, ánh mắt hơi dao động.
Đứa trẻ khờ này tuy không phải con gái ông, nhưng từ khi bắt đầu màn kịch đó, ông vốn dĩ cũng đã chấp nhận mối quan hệ này rồi. Chỉ là, việc hôm nay Korean làm, tuy nói có tàn nhẫn, nhưng thằng bé cũng là vì đại cuộc, ông rốt cuộc làm sao mới đúng đây?
- Bảo bối, ngồi xuống, chúng ta đã lâu không gặp rồi, con gái của ba vẫn khỏe chứ? Hình như bảo bối của ba gầy hơn rồi phải không? Korean không đối xử tệ với con chứ? 一 Ông hỏi, giọng điệu có phần hơi lo lắng, ngay cả sắc mặt cũng biến đổi không ngừng.
Khiết Như ngồi xuống bên cạnh ông, hai mắt tập trung nhìn thẳng Phó Mặc Nhân, cổ họng chợt khô khốc.
Tuy nói từ sau khi nhận lại ông nó rất tốt, nhưng mà, cảm giác trong lòng rất khó tả, giống như không phải người ba đã từng nuôi dưỡng nó lúc nhỏ vậy. Việc nó nhận lại mẹ, nó vẫn chưa nói cho ông biết, nay bà ấy bị Korean bắt mất, nó có thể đem hết sự tình này nói hết cho ông sao?
Bà ấy từng tổn thương ông rất nhiều, ông vì nó niệm tình cho bà sao?
Hơn nữa, thứ Korean hiện tại muốn nhất chính là nó, nó có phải chỉ cần không bỏ đi nữa là giải được bài toán khó này không?
- Ba, con... 一 Nó ngập ngừng.
- Bác trai, bác không cần phải lo lắng, bảo bối này của bác, cháu sẽ hết lòng với con bé. Chỉ là, đôi lúc dạy dỗ một đứa trẻ thì cũng có phần nghiêm hơi khắc một chút. Dù sao cũng là muốn tốt cho con bé, cháu thiết nghĩ, cách cháu làm sắp tới bác không chấp nhất chứ? 一 Hạo Thy Nhật xen vào, hai mắt tập trung hướng về chỗ Khiết Như, lời lẽ tựa hồ cảnh báo trước.
Khiết Như theo phản xạ quay đầu, gương mặt xinh xắn nhăn nhúm lại.
Nó đứng dậy.
- Anh như vậy có ý gì? 一 Nó căng thẳng.
Hạo Thy Nhật cũng đứng dậy, hai tay đút vào trong túi quần.
- Em nói xem, tôi là có ý gì? 一 Hạo Thy Nhật bình thản.
- Anh vốn dĩ là không có ý tốt, anh đừng ở trước mặt ba tôi giả vờ như mình vô tội nữa được không? 一 Nó cáu.
- Tôi không hề giả vờ, điều này ba em có thể biết rất rõ, ngược lại là em, em có gì cần thú nhận hay không? 一 Hạo Thy Nhật cay cú.
- Tôi có gì phải thú nhận kia chứ, anh không cần thiết mượn gió bẻ măng như vậy đâu! 一 Nó phản pháo.
- Tôi mượn gió bẻ măng? Đồng Khiết Như, em đang thẹn quá hóa giận sao? 一 Hạo Thy Nhật đanh thép.
- Tôi không có! Anh mới là người có vấn đề! 一 Nó cãi.
- Em... 一 Hạo Thy Nhật cứng họng.
- Đủ rồi hai đứa, mau ngồi xuống hết cho ba! 一 Phó Mặc Nhân quát lớn.