_Hức hức
*Cộp*
Dừng lại trước phòng thí nghiệm nó khẽ cau mày đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa vào,đúng thật là có người,không những một mà là hai.Không nhầm thì người đó là..
_Cô như vậy là sao đây?Đến phút này còn giả vờ thanh cao với tôi sao?
Người con trai đưa tay chống lên tường nhìn đối diện vào cô gái đang khóc nhếch môi,bộ dạng anh ta cực kỳ đốn mạt.
_Em xin anh mà,hức hức! Nó là con của anh!
Đôi chân nó bất giác lùi lại phía sau,cả người như không còn sức,nó không hề nghe lầm.Người bên trong nghe thấy tiếng động lạ vội vã hướng mắt ra,trông thấy ánh mắt từ người con trai nó nhanh chóng quay người,nhưng chưa gì đã bị anh ta tóm được.Bàn tay rắn chắc xiết lấy cánh tay trước mặt kéo nó quay đầu về phía mình,đối mặt với Nike,nó chỉ càng thêm căm ghét.
Thế nhưng,khi biết là nó anh lại rất vui và có chút khó xử,câu chuyện lúc nãy có lẽ nó đã nghe,và có thể sẽ càng căm ghét anh.
_Buông ra! Anh làm cái trò gì vậy?
Nó vùng vằng khỏi cánh tay bạo lực kia nhưng vô dụng,Nike mạnh dạn kéo nó vào lòng anh giữ chặt.
Cảm giác tim đập nhanh anh khẽ cười,làn môi mỏng manh đặt lên mái tóc hồng thơm mùi hương dâu ấy tìm kiếm thứ gì đó quen thuộc.
Vòng tay ra phía sau nó đánh mạnh vào như thể không muốn anh ôm lấy.Nike biết ngược lại anh mặt dày giữ lấy nó chặt hơn.
Người con gái đứng chứng kiến bật khóc,cô nhìn Nike bằng ánh mắt căm hờn rồi chạy vụt đi.
Một lần nữa anh bất chấp từ từ ôm chặt lấy nó xoay vòng người vào trong phòng thí nghiệm rồi đóng chặt cửa,nghe tiếng động từ cánh cửa nó giật mình đẩy đẩy Nike ra.
*Bịch*
Áp sát vào tường anh khẽ cười,nhìn thấy nụ cười kia nó nhanh chân chạy về phía cửa,kì thật,toàn bộ điều bị khóa.
_Sao lại..
_Anh nhớ em! Nhớ đến phát điên rồi!
_A!
Một vòng tay lòn qua vòng eo nó giữ chặt,khuôn mặt điển trai kia ngày một gục xuống vai nó khép chặt mắt.Cảm nhận được sự nguy hiểm nó vội vàng gỡ đôi bàn tay đó ra,nhưng vẫn không được.
_Anh làm cái trò gì vậy?Buông ra!
_Anh nhớ em! Rất nhớ mùi hương dâu này!Nhớ làn nước mắt nóng ran của em khi anh buông lời mắng chửi,thậm chí là khuôn mặt mịn màng của em.Khiết Như! Tha thứ cho anh có được không?Đừng để cả đời này anh phải sống trong đau khổ,có được không?
Một lần nữa nó lấy hết sức lực gỡ tay anh ra,người con trai kia thấy nó như vậy nên anh đành buông vội.
Rời khỏi vòng tay kia nó quay người lại áp sát vào cánh cửa,cố gắng giữ khoảng cách thật an toàn với Nike.
_Tôi không có gì để nói với anh!Dù anh có nói gì đi nữa cũng vô dụng thôi! Tôi tuyệt đối không tha thứ cho anh! Tôi phải để anh sống không bằng chết!
Nó gắt,khóe môi hiện tại có chút run run.Nike khẽ lắc đầu,bước chân anh ngày một di chuyển đến cạnh nó,cả cơ thể hiện tại nóng như lửa đốt khi nhìn vào người con gái trước mặt.
Ép sát vào cánh cửa nó sợ hãi,mỗi bước chân anh càng làm nó thấy áp lực.
____________________
Vì để giữ chân nó à không,phải nói là bảo vệ nó Ken đã tận dụng mọi quyền hạn của mình uy hiếp ông hiệu trưởng ngôi học viện này,cũng chính là bạn thân của ba anh để anh được vào đây với thân phận là học sinh ưu tú lớp đặc biệt.Vì anh cũng được coi là một nhân tài về cảm thụ âm nhạc.
Giờ giải lao anh tranh thủ tìm nó và Anny,nhưng kì thật,chỉ thấy cô em gái và người bạn mới quen của cô là Ji,còn nó thì đột nhiên biến mất.
_Angel đâu rồi hả?Không đi cùng em sao?
Mặt Ken đanh lại sau câu hỏi của người vừa mới bám theo anh.Cứ thích tranh giành quyền được yêu như thế cơ à?
Anny nhún vai lắc đầu,nó đã đi thì ai giữ chân được nó chứ!
_Angel nói nó phải đến phòng luyện đàn vì sắp tới có cuộc thi piano!
Cô đáp.
_Sao lúc nãy hỏi em,em nói không biết hả?
Ken cau mày,hơ hơ nói xong Anny mới biết cô bị hố,lần này cô lại không giữ lời hứa được rồi.
_Tại Angel có dặn em,nếu như anh có hỏi thì cứ nói không biết! Hihi
Nhìn anh trai cô gãi gãi đầu,nghe xong,Paul bật cười.
_Nếu vậy Phong thiếu gia mày..nên bỏ cuộc thì hơn đấy! Có khi..sẽ không đau khổ!
Hướng mắt sang Ken,Paul nhướng mày,điệu bộ này chính là khiêu khích.Hai cô gái đứng đối diện méo xệch miệng lặng lẽ kéo nhau đi.
_Có muốn đi tìm nó không thì bảo?
Anny quay đầu nói vọng lại,gạt bỏ sự tức giận qua một bên,Ken và Paul nhanh chóng bước theo sau hằng mong sẽ không để đối phương đạt được thỏa nguyện.
_____________________
Sợ hãi bao quanh tâm trí nó,mỗi cái bước chân của anh là những điều mà nó bắt được trong kí ức còn sót lại.Lúc đó những bước chân kia tiến lại dần đích thị là ngàn lời miệt thị và khinh rẻ,còn bây giờ thực chất là gì đây?
Cơ thể nó chạm vào cánh cửa như chẳng còn đường lui,không thể lùi tiếp cũng chẳng thể chạy ra ngoài.
Người đứng trước mặt khẽ khàng chống hai tay lên cánh cửa vừa đủ bao trọn thân hình bé nhỏ trước mặt.Anh tin chắc,có thế nào nó cũng không chạy được,vì người con gái kia yếu ớt đến nhường nào.
Nhìn hai cánh tay anh rồi đến nhìn vào mặt anh,khuôn mặt rất đẹp và cũng rất đáng ghét,đôi mắt kia khẽ trợn tròn khi nhìn vào tai của Nike.
"Chiếc khuyên tai đó..."
_Khuyên tai của anh...?
Đúng vậy,nó đã từng nhìn thấy,không những một mà hình như còn những người khác đều có giống như vậy,cả vị trí đeo cũng rất chính xác.
_A!
Nó khẽ giật mình khi bàn tay Nike gian manh lòn qua eo của mình,anh không trả lời câu hỏi của nó mà phớt lờ ngay lập tức.
_Tha thứ cho anh có được không?
_Anh muốn tôi tha thứ mà dùng cách hạ lưu này sao?Thật ra,anh muốn làm gì tôi?
Khóe môi nó run run đưa hai tay chống vào ngực anh đè nén sự sợ hãi khi con người kia có cớ để chạm đến.
_Cơ thể anh đang thêu cháy vì em! Nó không thể kìm hãm cảm xúc của anh,chỉ rất muốn chạm vào người của em,ôm chặt lấy em!
_Tôi cấm anh có ý nghĩ điên rồ đó,anh đã làm như vậy với bao nhiêu người rồi hả?Cô gái kia cũng là nạn nhân của anh đúng không?-Nó gắt_Anh có thấy là mình quá đáng không?Anh không sợ gặp quả báo hả?-Đai nghiến nó mắng,người con trai trước mặt nó cười khẩy,bước chân tiến đến nó khiến bàn tay chống vào ngực anh kiệt sức.
_Bọn họ chỉ yêu tài sản của nhà anh,nếu họ muốn lên giường miễn phí tại sao anh lại do dự?Có món mồi ngon trước mặt,lý nào anh lại từ chối mà không phục vụ nhu cầu sinh lý của họ?-Nike nhướng mày,nhìn anh nó khẽ lắc đầu như không tin vào tai mình_Còn em,anh là thật lòng!-Thái độ của anh ngày một thay đổi,ánh mắt và lời nói có chút mê hồn.
_Anh xem người khác như một món đồ chơi để anh lợi dụng sao?Đúng là vẫn không thay đổi,tôi thấy rất kinh tởm anh!Híc híc.
Nhìn người con gái đang khóc anh cau mày kéo nhanh về phía mình rồi ép mạnh vào tường,dục vọng trong con người anh lại thêu đốt.Tay cởi mạnh chiếc áo vest quăng xuống một bên,nhìn vào Nike nó run rẩy.
Tháo nhanh cà vạt ra,anh tiếp tục thoát nhanh những chiếc cúc áo trên người mình một cách nhanh chóng,cơ ngực săn chắc lấp ló sau chiếc áo thả cúc kia khiến nó giật mình.
_Anh muốn làm gì?Tôi sẽ hét lên đó!
Gương mặt hoảng loạn của nó khiến anh thích thú,kéo nhanh về phía mình anh đẩy nhẹ nó xuống Sofa.
_A!
Ngã xuống Sofa nó chưa kịp ngồi dậy thì đã bị con người kia giữ chặt,hai tay anh chống xuống Sofa nhìn nó trừng trừng.
_Vũ Khải Nguyên! Anh..hức hức
_Em gọi tên của anh sao?Em chịu gọi tên của anh thật sao?
Khôn xiết vui mừng anh cười trong hạnh phúc,ngược lại con người kia đang cố gắng đẩy anh ra trong muôn ngàn sợ hãi.
_Anh là một tên xấu xa và bỉ ổi,anh dùng cách này không thấy quá đáng hả?Tôi ghét anh! Tôi ghét anh!
Liên tục đánh vào ngực anh nó nghẹn ngào,con người kia nhanh chóng nắm lấy hai cổ tay nó rồi áp mạnh xuống Sofa.
Chạm nhẹ khuôn mặt xuống vùng cổ nó,anh cắn nhẹ rồi nhã ra,chiếc lưỡi dài của Nike lần lượt liếm sạch mùi vị ngọt lịm ở cổ,mùi hương dâu tây mà anh rất thích.
Nó bất lực nhìn Nike trừng mắt,hai hàng nước mắt lặng lẽ trào ra.
_Anh...hức hức!
*Rầmm*
_Vũ Khải Nguyên! Em đang làm cái quái gì vậy? Bỏ con bé ra!
Hành động của anh dừng lại sau tiếng giận dữ của ai kia,khẽ quay về phía Bin,Nike chỉ thấy khuôn mặt kia đỏ rực.