Bin sao? Tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đây chứ?
Khiết Như khi vừa nhận ra được giọng nói của Bin liền lấy làm lo lắng. Tại sao Bin lại biết nó đang ở đây? Tại sao Bin lại nói ra những lời khó hiểu đó? Không lẽ như anh ấy đã biết, nó sắp sửa rời khỏi nơi diễn ra hồi ức tươi đẹp này rồi sao?
Hàng vạn câu hỏi cũng không bằng cái quay đầu nhìn lại anh. E sợ, ngổn ngang, khiến nó như không còn đủ dũng khí để đối diện với người con trai đang đứng trước mặt mình. Rồi nhếch môi, Vũ Thiên Minh cầm chắc tờ giấy trong tay còn in hằn rõ nước mắt giơ lên trước mặt nó lắc lắc đầu. Anh thất vọng! Anh thật sự rất thất vọng! Thì ra cho từ đầu cho đến cuối, Đồng Khiết Như mà anh biết vốn dĩ chỉ có ý nghĩ lừa dối anh. Muốn tốt cho anh, tại sao không tiếp tục ở bên cạnh anh để làm tròn cái từ “ Tốt ” mà nó đã từng nói?
Khiết Như sửng người khi nhìn thấy bức thư mình viết nằm hẳn trên tay Bin, cổ họng không thể thốt ra lời.
- Anh..
- Nếu như ở chương một là anh dành tất cả bao sự yêu thương của mình để chở che cho em, thì ở chương này, anh thật sự phải buộc lòng mà mắng em một lần đó. Khiết Như, em thật sự quá ngốc! Em thật sự rất ngốc đó!
Khiết Như vẫn không thể mở lời khi có người đã không hiểu cho mình ở trước mặt trù dập. Anh mắng nó cũng đồng nghĩa với việc tự lấy dao tự xẻo đi một phần da thịt trên cơ thể của mình vậy. Không phải đau bình thường, mà là đau đến không có bất cứ ngôn ngữ nào tả được.
Rồi mím chặt đôi bờ môi lại với nhau, nó cúi mặt như hành vi của những tên phạm tội hối lỗi. Bin lại cười, nụ cười mà chỉ có những người trong cuộc mới thấu hiểu.
- Em có biết thế nào là tự tay lấy dao xẻo đi một phần da thịt trên cơ thể của mình không? Chính là người mình không muốn tổn thương nhất cả đời này, mình lại không còn cách nào khác đi tổn thương họ đó. Nếu như anh không vô tình phát hiện thứ đi cùng món quà của em tặng. Anh còn cho rằng: Em sẽ ở đây cùng đón ngày sinh nhật với anh. Nhưng mà anh đã lầm..
Bin khựng lại trong tuyệt vọng, nụ cười mỉm trên đôi môi anh giờ đây cũng vì cái câu nói vừa rồi mà trở nên gượng gạo hẳn. Anh từng nghĩ nó sẽ cùng đón sinh nhật cùng với anh. Anh từng nghĩ, dù cả Thế Giới này không cần đến anh, nó cũng sẽ là một người duy nhất cần anh còn sót lại. Nhưng mà anh đã lầm! Một sự lầm tưởng rất lớn! Thì ra người mà hằng giờ muốn bỏ rơi anh nhất - cũng chính là người anh xem như tính mạng của mình. Là nó, người đó không ai khác là nó..
***
Tại biệt thự Diên Gia. Đằng Diệp trở về nhà với cái bộ dạng thất thểu khiến Addy nhìn thấy mà không khỏi lo lắng. Không phải khi đi cô còn rất vui vẻ hay sao?
Bước vào phòng khách ngồi phịch xuống Sofa, cô ngửa cổ nhìn lên trần nhà thở dài. Tâm trạng giờ đây thật sự rất tệ hại nha.
Thấy em gái có vẻ không được vui, Dục Luân từ trong bếp bước ra quan sát cô hồi lâu rồi lên tiếng:
- Có chuyện gì đang xảy ra với em vậy?
Giật mình, cô bối rối quay lại đối diện anh cười khổ. Còn chuyện gì phiền phức bằng chuyện này nữa chứ. Cô nên nói là cực kỳ đau đầu đây.
- Anh họ, anh có tin vào chuyện hứa hôn giữa hai gia đình khi là bạn thân lâu năm của nhau không?
A, nghe cô hỏi thế anh cũng biết mức độ nguy hiểm của chuyện này rồi. May mà anh không phải như cô a. Bình thản cười tươi trên nỗi đau của cô, Addy thư thả ngồi xuống Sofa đối diện với em gái gật gật đầu:
- Có chứ!
- Vậy thường thì họ có lấy nhau không vậy anh?
Con nhóc này còn hỏi được cơ à? Đương nhiên là tỉ lệ kết hôn sẽ xảy ra rất cao rồi. Cô không phải là một fan ngôn tình hay sao còn hỏi anh?
Thở rõ ra một hơi, người con trai kia lại tiếp tục gật gật đầu:
- Em không nghe nói, áo mặc không qua khỏi đầu hay sao? Thường thì mức độ yêu thương nhau sau khi kết hôn sẽ rất cao nha! Anh nghĩ lần này em không qua khỏi rồi!
Addy tỏ rõ thái độ trêu chọc cô. Đằng Diệp vừa nghe xong liền tái xanh mặt mũi. Tình cảm cô và Tyo sau bão giông giờ cũng đã nhìn thấy được mặt trời, không lẽ mặt trời này cô không thể nhìn thấy được lâu sao? Không thể cứ áo là sẽ không qua khỏi đầu. Bây giờ là thế kỷ XXI rồi, làm gì có chuyện cổ hủ đó nữa chứ!
- Đúng là thường thì áo sẽ không mặc qua khỏi đầu. Nhưng mà nếu em kiên trì, nó cũng sẽ qua một cách dễ dàng thôi! Với lại thể thức bây giờ là con đặt đâu cha mẹ phải ngồi đó. Em còn lo lắng mấy lề thói cổ hủ đó trói buộc mình nữa à?
Giọng ai đó thánh thót từ bên ngoài vọng vào, âm điệu dường như ủng hộ theo cách nghĩ của cô. Mà nếu như cô nghe không nhầm, thì đây chính là giọng nói của Trịnh Hiếu Quân mà. Ngọn gió nào thổi tên này đến đây?
***
- Cái gì? Anh nói vì anh biết Khiết Như sắp rời khỏi đây, cho nên đã cãi nhau một trận với nó sao? Bây giờ cả anh cũng không biết nó đã đi đâu rồi hả? Bin ơi là Bin, sao anh lại nhất thời hồ đồ vậy?
Vâng, người vừa hét ầm lên không ai khác ngoài Anny. Cô ngay sau khi nhận được điện thoại từ chỗ Bin, thì đã không chịu được mà oán trách anh một trận. Mà cũng phải thôi! Ai bảo anh lại làm tổn thương cô bạn thân bé nhỏ của cô chứ. Nào tập trung tập trung, bây giờ nó có thể chạy đi đâu được đây? Còn cái tên không biết trời biết đất này nữa, anh chê cô chưa đủ lo lắng hay sao hả? Giờ mấy tên này đang ở sân bay tiễn Paul hết rồi còn gì? Cô mà lạng quạng thì chết rất khó coi nha! Phong Vũ Di ơi là Phong Vũ Di.. Sớm muộn cô cũng chết sớm vì phiền phức cho xem!
-..
- Em biết mình phải làm sao rồi. Anh cũng đừng vì vậy mà quá lo lắng nha! Chắc chắn nó chỉ đi đâu đó thôi!
-..
- Được, em biết rồi. Tạm biệt anh!
Cô đáp rồi nhanh chóng tắt điện thoại. Ngồi phịch xuống Sofa, Anny thở thườn thượt rõ bộ dạng thê lương. Tình hình này cô biết chạy đi đâu để lôi đầu nó về đây? Cả ngày cô ăn rồi không có chuyện gì làm đi tìm người cho anh chắc? Được lắm! Đợi khi cô tìm được nó về cô sẽ giáo huấn cho Bin một trận mới được!