Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 108: Thương lượng?




Thật sự là rất khó, nếu như muốn thay đổi cái được gọi là " THÓI QUEN " của mình. Nhưng nếu khi bản thân bạn quan trọng một ai đó, thì dù khó thế nào cũng sẽ thay đổi được. Và anh - chính là một minh chứng điển hình.

NGÀY HÔM SAU

Sau khi từ Vũ Gia trở về biệt thự Pink, thì nó đã theo bản năng mà chạy ùa lên phòng để tránh mặt một người. Ở đây, nó cũng đã bắt gặp căn phòng mình thay đổi đến độ phải bật ngửa. Hoa sao? Từ khi nào trong phòng nó lại có những bình hoa hồng nhỏ nhỏ xinh xinh này vậy chứ?

Phải. Vốn dĩ nó rất thích hoa hồng. Nhưng mà có một người đã nói: " HOA CỦA ANH TA CHỈ ĐƯỢC MỨC Ở NGOÀI VƯỜN THÔI. CÒN TRONG CÁI LÃNH ĐỊA NÀY, THì MỘT CÀNH NHỎ CŨNG KHÔNG ĐƯỢC XUẤT HIỆN " Và cũng vì lẽ đó, mà chưa bao giờ nó dám mang chúng vào. Nhưng nếu những thứ này đã xuất hiện ở đây, thì liệu rằng có phải là người đó mang vào không?

Rồi đưa tay chạm nhẹ vào bình hoa hồng được đặt ở trên bàn, nó mỉm cười. Đã lâu rồi, cũng đã rất lâu rồi nó chưa cảm nhận được nụ cười thật sự của bản thân như vậy. Anh ta quan tâm nó, liệu rằng có quá trễ rồi không đây?

- Thích chứ?

Giọng nói phát ra rất gần làm nó giật mình. Cái giọng này.. Nó nhận ra đây là giọng của ai mà. Từ từ xoay người lại nhìn Korean, nó bất giác gật đầu. Khốn kiếp! Trốn cũng không trốn được là sao?

- Thích. Tôi thật sự rất thích!

Nó ngượng ngùng đáp. Korean cười khẩy một cái, rồi di chuyển đến gần nó hơn:

- Vậy.. Em có thích tôi không?

Người con trai trước mặt đặt nghi vấn. Mẹ nó, sao anh lại hỏi câu này chứ? Trong khi Thy Nhật có chút tò mò, thì hai bên má của nó đã từ hồng chuyển sang đỏ. Thích? Thích cái tên đáng ghét này sao?

- Tôi.. Mà tại sao tôi phải thích anh chứ?-Cụt hứng. Gương mặt như được tiếp thêm hy vọng của Korean ngay sau câu hỏi của nó phát ra bỗng vụt tắt. Nó rõ ràng thích anh. Anh cũng có tình cảm với nó. Vậy tại sao nó còn không thừa nhận chứ? Nếu như nó không thừa nhận, vậy câu chuyện này khi nào mới được kết thúc đây? Hay là thực tế nó muốn, truyện được viết đến vài thế kỷ khác?- Hạo Thy Nhật, anh nên biết rõ hơn tôi mới phải chứ. Khi một người muốn lấy lòng một ai đó, thì đâu đơn giản như vậy có đúng không? Cho nên tôi khuyên anh, đừng tốn thời gian của mình nữa!-Nó tiện thể khuyên nhủ. Sau đó, thì quay người bỏ đi vào WC. Korean lúc này đặt vội hai tay lên hong, rồi bất giác thở dài. Con ranh này rất được. Để xem anh giải quyết nó ra sao!

___________________

DƯỚI NHÀ

- Nè Ji, mày nghĩ thử xem, Khiết Như có xiêu lòng trước sự thay đổi của tên mặt lạnh đó không hả?

Người vừa phát ngôn không ai khác ngoài Anny. Cô và Ji đang tranh thủ luyện cờ caro ấy mà. Ji ngồi ở đối diện ngẩng mặt lên nhìn Anny, sau đó cô ranh ma mỉm cười:

- KHÔNG ĐỜI NÀO!

Ai đó tỏ vẻ chắc nịch đáp. Cô và nó là Bff của nhau cũng khá lâu rồi. Cho nên nhất cử nhất động của nó cô đều biết rất rõ. Điển hình là: Khi được người khác tỏ ra bản thân mình là một phần tất yếu của đối phương, thì đương nhiên không chịu xiêu lòng dễ dàng như vậy rồi. Nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ cho đối phương ủy mị mà van xin dưới chân mình mới thôi. Nhưng mà như thế, liệu có tàn nhẫn quá không nhỉ?

Người vừa từ trên cầu thang bước xuống nghe được đoạn đối thoại của cả hai lúc này liền khựng lại. Anh thông minh cả đời, sao nhất thời lại ngốc như vậy chứ? Nếu muốn nó xiêu lòng trước anh, thì làm sao có thể thiếu hai con nhỏ lanh chanh này. Được rồi. Anh nhanh chóng chuyển khai kế hoạch thôi.

Cho làn môi tạo thành một đường cong, Hạo Thy Nhật tiến đến gần cả hai bằng những bước chân chậm rãi. Khi cảm nhận được sự xuất hiện của anh, cả hai không hẹn mà nhìn lại cười trừ:

- Chào Hạo Tổng đẹp trai! Anh có nhã hứng chơi cờ caro với chúng tôi à?

Anny vọt miệng hỏi. Anh trầm ngâm nhìn vào đống hỗn độn trên bàn, rồi ném con ngươi lạnh lùng vào Anny:

- Tôi không có hứng thú với những trò trẻ con này. Nhưng mà, tôi có chuyện cần thương lượng với cô và Ji!

- Thương lượng?-Anny đứng dậy hét lên. Cô có nghe lầm không? Hay là dây thần kinh của anh ta có vấn đề?- Hạo Thy Nhật, anh đã đi khám bác sĩ chưa vậy hả?-Cô hỏi, tay chỉ chỉ vào đầu anh- Nếu như chưa, thì tôi khuyên anh..

- Tôi bây giờ tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cho nên tôi lặp lại câu hỏi của mình, cô có muốn thương lượng hay không?

Anh cắt lời, nghiêm giọng hỏi Anny. Anny lúc này nhìn sang Ji, chỉ nhận được cái gật đầu từ cô bạn. Mà Ji này cũng lạ. Chưa biết anh ta muốn làm gì mà đã đồng ý rồi sao? Hừ! Thế thì trực tiếp cầm dao giết cô đi. Rồi quay lại nhìn vào Korean, cô cũng phối hợp gật gật đầu:

- Được. Tôi đồng ý với anh!

#End chap 106:3

#Ngắn ngắn a.-.