- Con như vậy là có ý gì đây?
Người đàn ông ngồi ở Sofa tỏ ra hiếu kỳ khi nhìn thấy đơn từ chức mà cậu con trai vừa đặt lên bàn. Thằng nhóc này đang suy nghĩ cái quái gì trong đầu vậy? Chỉ mới nhậm chức được vài hôm, thì đã muốn thoái lui rồi sao? Uổng công, ông đã cố gắng dài công để sắp xếp mọi thứ. Thật là..
Rồi nhẹ nhàng ngồi xuống Sofa đối diện ba, Bin ngay lúc bấy giờ mỉm cười. Từ nhỏ thì anh đã được nhà họ Vũ xem như con ruột mà nuôi nấng trưởng thành. Đến khi trưởng thành, anh lại càng không thể nhận ân huệ từ họ nữa. Thứ nhất, anh không thể tiếp nhận một thứ khi mà nó không phải là của mình. Thứ hai, người mà đáng nhận danh tước đó, phải là Nike mới đúng. Còn anh, chỉ là một đứa con nuôi thôi.
- Con đã từng, từng suy nghĩ chuyện này rất nhiều lần trước khi ba đề nghị với con. Nhưng mà lúc đó, con vốn dĩ không có cách từ chối. Con không phải là con cháu nhà họ Vũ. Vì vậy..
- Chỉ vì việc đó mà con muốn thoái lui? Chỉ vì việc đó, mà con muốn phụ gãy thành ý mà người nuôi nấng con trưởng thành đã đề ra hay sao?-Ông cắt lời, sau đó thì nhanh chóng đứng dậy- Bin, ba biết rõ con đang suy nghĩ cái gì trong đầu. Con vì sợ Nike sẽ không hài lòng, cho nên mới cố tình làm vậy đúng không? Nhưng mà con có biết, Nike nó không phải là loại người hẹp hòi đó không? Nó đã đến tìm ba, và cũng muốn bù đắp lại những thiếu thốn mà con đã gánh chịu. Hai đứa nếu đã biết nghĩ cho nhau như vậy, thì tại sao còn có việc muốn đùn đẩy trách nhiệm hả?-Khuôn mặt Bin biến đổi dần sau những câu nói của ba. Nike đã chủ động đến tìm ông ấy chỉ vì muốn bù đắp cho anh sao? Còn anh, thì vẫn muốn trả lại những gì mà anh đã nợ Nike từ nhỏ.
- Con..
- Anh không cần phải cảm thấy mình đã mắc nợ em nhiều thứ. Vì từ trước đến giờ, người mà thật sự có cái cảm giác mắc nợ người khác, phải là em mới đúng-Trước sự e dè của Bin, thì ai đó vừa mới từ trên cầu thang bước xuống cướp lời. Anh cẩn trọng đặt bước chân về phía ba, rồi cúi người xuống cầm lấy đơn từ chức mỉm cười. Sau đó, giơ lên trước mặt Bin- Cái này, tạm thời em sẽ giữ lại giúp anh. Coi như, anh là đang làm thuật tập đi. Còn em, sẽ là người tạm thời quan sát anh. Nếu như anh làm tốt, thì em sẽ không quan tâm đến việc có mặt tờ giấy này. Còn không, không cần anh phải viết đơn từ chức đâu. Lúc đó, em sẽ trực tiếp nhờ ba loại trừ anh!-Nike nhướng mày cảnh cáo. Bin cười nhẹ một cái, rồi nhanh chóng đứng lên đối diện đứa em trai của mình gật đầu. Thằng bé ngỗ nghịch ngày nào, giờ đã trưởng thành thật sự rồi sao? Đúng là thời gian, sẽ làm thay đổi đi mọi thứ. Và mọi thứ, cũng sẽ biến đổi theo thời gian.
Nó đứng đấy nhìn cả ba cười tươi, mà trong lòng lúc bấy giờ lại có gì đó đau đớn khó tả. Giá như, giá như gia đình nó cũng có thể đoàn kết như vậy thì quá tốt rồi.
__________________
CỬA HÀNG CAFE THÚ CƯNG
07:00 pm
Ngồi nghiêng đầu nhìn sang vẻ mặt suy tư của Anny, Ji khẽ đưa miếng snack khoai tây vào mồm rồi cau mày. Tình yêu đang thăng hoa thế kia, vậy mà cũng có chuyện làm Phong Vũ Di ủ dột sao? Cô có nên dùng vốn văn chương sâu xa diệu vợi của mình, để đả thông tư tưởng cho Anny không?
- Này, không phải mày và EB đã làm hòa rồi sao? Hơn nữa, Addy cũng đã chấp nhận cho hai người rồi mà. Sao tự dưng, nhìn mặt mày đáng sợ vậy hả? Bộ có chuyện gì, khó giải quyết hay sao?
Đương nhiên là khó giải quyết rồi. Nếu biết được vấn đề ở đâu, thì cô có cần ngồi suy nghĩ vậy không?
Rồi chống cằm nhìn sang Ji, cô bất giác lắc đầu:
- Không phải là chuyện đó đâu. Chuyện này có liên quan đến Angel và Korean. Tao thấy hai người đó cứ sao sao ấy. Angel thì hình như có gì đó đang giấu tao. Còn Korean, thì tự nhiên lại đổi tính đi đọc truyện tranh. Tao có hỏi, nhưng mà không ai chịu trả lời tao hết. Mày nghĩ có tức không chứ?
Ai đó vừa nói vừa bức xúc. Ji nghe xong những lời mà Anny vừa thốt ra, liền không kìm chế được bật cười - mặc cho ai đó đang lườm cô không thương tiếc.
- Còn cười?
- Àh, không cười không cười nữa!
Ji xua tay chịu thua, sau đó đẩy nhẹ ly sữa nóng của mình sang Anny nhướng mày:
- Tao không thích sữa!
- Thì thử uống xem sao!
- Tại sao tao phải uống khi tao không thích nó chứ?
Anny bắt đầu cáu. Ji thở mạnh một hơi ra, rồi đưa tay gõ vào trán mình vài cái. Trời à! Cô thật không thể chịu đựng khi cứ dùng hàm ý để nói chuyện với Anny mà.
- Thì mày thử nghĩ xem. Nếu một người không thích đọc truyện tranh giống như là Korean, thì tại sao đột nhiên lại thay đổi đi đọc chúng chứ? Chuyện này chỉ có một thôi..
Cô tiếp tục dùng hàm ý. Anny lúc bấy giờ như ngộ ra được gì đó, liền cho làn môi tạo hẳn một đường cong. Cuối cùng, thì cô cũng tóm được cái đuôi của anh ta rồi.
- Hahahaha, tao hiểu rồi!
Ai đó đắc ý cười lớn. Người bên ngoài vừa mới bước đến cửa đã nghe tiếng cười bá đạo của Anny, liền nhìn xuống hai chiếc hộp bánh kem trên tay mình, rồi nhìn vào trong lắc đầu:
- Nè hai đứa, cười no rồi thì không cần ăn bánh kem có đúng không?
____________________
- Sắp tới không có dịp gì quan trọng, tại sao em lại chủ động tặng quà cho anh hả?
Bin lấy làm lạ khi nhìn thấy nó chủ động tặng quà cho mình. Nhưng không! Cái câu hỏi của anh, lại dường như là một phụ đề khiến nó nghe trong lòng mình nhức nhối. Kể cả ngày sinh nhật của mình, mà Bin cũng có thể quên bén đi sao? Nhưng như thế cũng tốt, nó không muốn anh biết được vụng ý khi nó tặng món quà này.
Rồi đưa tay nhận lấy chiếc hộp được buộc ruy băng màu hồng nhạt kỹ càng từ tay nó, Bin cười. Nó lúc này nhanh chóng rụt tay lại, rồi thở mạnh một hơi ra:
- Thì là, em chỉ muốn cảm ơn anh, vì thời gian vừa qua đã rất tốt với em thôi. Nhưng mà em cũng phải nói trước với anh. Món quà này anh không được mở ra xem đâu đó. Sau hai ngày nữa, anh mới được mở ra xem có biết không? Nếu như em biết anh hứa mà không giữ lời, thì em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!
Nó lớn tiếng uy hiếp. Bin nhìn nó bằng nét mặt hoài nghi, rồi bất giác gật đầu. Con bé này thật lạ. Tại sao tặng quà cho anh, nhưng phải đợi tận hai ngày sau mới được xem chứ? Hay là, nó muốn tạo cho anh bất ngờ?
- Ừm, anh hứa mà. Tạm thời, anh sẽ không xem có được không?-Bin nhướng mày, sau đó đưa tay kéo nó ngồi xuống giường- Nếu như em không muốn về, thì có thể ở lại căn phòng này. Anh đã từng nói: Mọi thứ đều sẽ không thay đổi. Cho dù, đó là những điều nhỏ nhặt nhất. Lúc trước căn phòng này như thế nào, thì bây giờ nó vẫn được giữ nguyên như cũ. Vì vậy, em cứ việc mà từ từ dần thích nghi với nó. Vì em, xứng đáng có được hạnh phúc!-Nói rồi, Bin di chuyển bàn tay của mình lên đầu nó xoa nhẹ. Nó đưa tay giữ lấy bàn tay còn lại của Bin, liền gật gật đầu:
- Anh cũng như vậy!