PARIS
05:30 pm
Hoàng hôn trên biển. Cái không gian và cảm giác thật cô độc khi chỉ có một mình đứng đối mặt với biển khơi. Anh còn nhớ rất rõ: Khi những lúc mà tâm trạng anh tệ hại nhất. Thì lúc đó, lại luôn luôn có một người chạy đến ôm chặt lấy anh từ phía sau. Thậm chí cô bé đó còn ngây ngô nói với anh rằng: " Đồ ngốc! Sau này bất kể những gì mà anh làm, dù là vô tình hay cố ý làm tổn thương em. Em cũng sẽ vì thời gian qua anh đã rất tốt với em, mà sẽ không tính toán mọi thứ " Anh thiết nghĩ, lúc đó chỉ là một câu nói vô thức được phát ra thôi. Mãi mãi, nó sẽ không bao giờ đặt anh vào tình thế ray rứt đó. Nhưng mà đến hôm nay, lời nói vô tri kia cũng đã vì vô thức mà được hình thành. Nếu như cứ mãi mãi tiếp tục như thế này, thì anh rất sợ mình sẽ càng lún sâu hơn. Người ta nói đúng. Nói dối được một lần, thì sẽ có nhiều lần sau tiếp diễn. Thậm chí, những lời nói dối kia lại dần biến thành một thói quen vô cùng xấu. Nhưng nếu lời nói dối đó là lời nói dối thiện chí, thì có đáng được đối phương tha thứ không?
Thả hồn vào bốn bề khung cảnh lạnh lẽo của hiện tại, Tiêu Nhiên dùng ánh mắt chứa đầy rẫy sự đau buồn của mình nhìn ra xa. Ở nơi đó, nó lúc này đang làm gì? Có nhớ đến anh không? Thậm chí, là có quên bén việc ăn uống chỉ vì lo lắng cho những chuyện vớ vẩn đã xảy ra không? Có cười nhiều như những lúc ở bên anh không? Và có chịu tổn thương, từ những con người đang ở bên cạnh không? Nếu anh đã lo lắng như vậy, thì tại sao vẫn không có đủ dũng khí kéo nó về phía mình chứ?
- Tiêu Nhiên! Cậu làm gì ở đó vậy?
Là giọng một người con gái đang hỏi anh. Tiêu Nhiên lúc này thở nhẹ ra, rồi quay lại đối diện cô lắc đầu, đi kèm theo đó là một nụ cười nhạt nhẽo. Đó là Tang Du, cô bạn thân duy nhất là nữ thời trung học của anh. Cô không những giỏi về kinh doanh, mà còn có một gương mặt rất xinh đẹp. Thậm chí hình mẫu bạn trai mà cô đề ra, chính là mẫu người giống Tiêu Nhiên. Bề ngoài thì có vẻ cô cố gắng giữ khoảng cách với anh, nhưng thật ra, cô đã có tình cảm với anh từ lúc còn đi học. Chỉ là, anh không bao giờ để ý đến việc cô thích anh. Và trong lòng Colbie cũng biết rất rõ, anh chỉ coi cô như là cô em gái của mình. Còn về người anh thích, lại là một người khác. Đôi lúc tạo hóa cũng rất thích trêu ngươi. Người mình thích thì luôn kiếm cách né tránh mình. Còn người mình xem như là rác, thì lại dùng toàn bộ tâm sức bên cạnh. Định nghĩa này, nên gọi tắt là gì đây?
Rồi bước đến gần hơn với K.O, Colbie chủ động lôi từ phía sau ra hai vé xem phim dỗ dành anh. Cô biết tâm trạng anh không tốt, cho nên cô đã cố gắng cất công tạo bất ngờ này. Nhưng Tang Du đâu biết rằng: Khi nhìn thấy hai vé xem phim trên tay cô, cũng là lúc tim anh như bị ai đó đang bóp chặt. Là phim hoạt hình sao? Chết tiệt! Anh đâu còn là trẻ con mà dỗ dành kiểu quái gở này chứ! Giống một người. Anh lại nhớ đến một người rồi.
- Tớ biết đây không phải là thể loại cậu thích. Nhưng mà K.O này.. Cậu có từng nghĩ qua, việc sẽ thay đổi thói quen của mình không? Điển hình là: Khi chúng ta, buông bỏ một thứ mà mình đã từng rất nâng niu chẳng hạn. Mà thay vào đó, là tiếp nhận một thứ mới mẻ khác?
Cô gợi ý. Thật ra thì cô rất muốn nhờ hai vé xem phim này, mà có can đảm chủ động tỏ tình với anh. Tuy nhiên, cách này lại có phần ngu ngốc thật. Nhưng mà thà nói ra, còn đỡ hơn là phải giấu kín trong lòng. Dù kết quả như thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ cố gắng tiếp nhận nó.
Giống như cô nói, anh cũng đã từng nghĩ qua việc đó rất nhiều lần. Nhưng mà khi đã quen với một cái gì đó đã gắn bó từ rất lâu, thì trong nhất thời làm sao có thể thay đổi chứ? Người ta nói: " CÁI CŨ KHÔNG ĐI, THì LÀM SAO CÁI MỚI ĐẾN " Thế nhưng không một ai biết rằng: Cái cũ luôn luôn là duy độc, và có giá trị liên thành của riêng nó. Do đó, dù cái mới tốt và giá trị hơn cái cũ gấp bội lần. Thì anh vẫn sẽ cố chấp giữ lập trường của mình, quay đầu lại chọn cái cũ.
- Nếu mọi thứ đều có thể dễ dàng như lời cậu nói thì quá tốt rồi! Vậy thì mọi người cũng không cần, phải có lúc cảm thấy bản thân thật vô vị. Cứ gò bó trong một thế giới mà chỉ có một mình họ mới hiểu. Rồi lại lắm lúc, tự suy ngẫm về những gì mình đã làm-Tiêu Nhiên đáp bằng giọng trầm uất, rồi xoay lưng lại với cô- Tang Du, một người nếu đã mang sự cố chấp để khỏa lấp bản thân. Thì cậu có cố gắng thay đổi họ một trăm hay một ngàn lần đi nữa, thì người cảm thấy chán nản vẫn là cậu mà thôi. Vì vậy, trước khi khuyên nhủ một ai đó, thì cậu nên tự đề ra cái câu hỏi này cho mình. Cậu đã từng, đã từng đặt bản thân vào trường hợp người được khuyên nhủ đó chưa?-Im lặng, cô hoàn toàn không thể cất lời trước câu hỏi khó của anh. Có chứ! Cô cũng như anh đã từng nghĩ qua rất nhiều lần. Nhưng mà giống như anh đã nói. Đã là cố chấp, thì ai đó có khuyên một trăm lần, hay một ngàn lần cũng vậy thôi.
Rồi lẳng lặng xiết chặt hai vé xem phim trong tay đưa ra phía sau, Colbie cười nhạt gật gật đầu:
- Tớ hiểu rồi!
_________________
Ánh nắng chói chang của buổi trưa dần dần tắt khi nhường chỗ cho hoàng hôn. Trên con đường đông nghẹt của thành phố, giữa hàng ngàn xe cộ đang chạy. Nó, vẫn một mình không biết phải đi đâu và về đâu. Trong đầu lúc bấy giờ, lại xuất hiện hình ảnh của người con trai ấy. Nó nhớ anh. Nó muốn quay về nơi đó với anh. Tiêu Nhiên, anh có đang đợi nó không? Anh giờ ra sao rồi? Có chịu lo lắng cho bản thân giống như cách mà anh đã lo lắng cho nó không? Anh thường bảo nó ngốc. Nhưng trên thực tế, người ngốc nhất phải là anh mới đúng.
Dừng lại, nó ngay lúc này dừng lại trước một cửa hàng bánh kem thật to. Thông qua làn cửa kính mỏng manh kia, nó cũng đã kịp bắt gặp được nhiều chiếc bánh thật bắt mắt. Bây giờ đã là tháng bảy rồi còn gì. Nếu nó nhớ không nhầm, hai ngày nữa chính là sinh thần thứ mười tám của Bin. Bình thường anh đối với nó cũng không tệ. Vậy nếu nó bỏ đi lúc này, thì ai sẽ nói câu Happy Birthday với anh đây? Đồ ngốc! Sinh nhật vui vẻ?