Nè công chúa nhỏ, sao hôm nay em lại có nhã hứng đến thăm anh vậy? Hả?
Đứng xoay lưng về phía nó, Endy vừa tự tay pha cafe vừa hỏi. Anh cũng đang sắp không hiểu được nó rồi đây này. Mỗi lần nó có chuyện không vui, hình như đều chạy đến tìm anh. Nhưng mà hôm nay, anh lại cảm thấy nó có gì đó rất khác. Giống như là, nó đến để nói tạm biệt với anh thì đúng hơn. Nhưng song đó, lại có gì đó mập mờ không phải lắm. Nói tóm lại, cái nội dung kia, giống như được viết theo một kiểu kết thúc mở vậy.
Rồi cúi mặt nhìn xuống đĩa bánh kem hương dâu trước mặt mình, nó cười nhạt. Phải làm sao đây? Lúc này nó phải trả lời Endy như thế nào đây? Nó có nên nói, sau này nó sẽ không bao giờ được thưởng thức bánh kem hảo hạng này của anh nữa không? Và cũng sẽ, không bao giờ để anh làm thùng rác cho nó nữa. Nói tất cả từ sau giây phút này, sẽ hoàn toàn mãi mãi biến mất. Nói anh phải, mau chóng tìm được một phương hướng cho mình.
- Khiết Như, em rốt cuộc là làm sao vậy?
Không chịu được cái không gian im lặng của hiện tại, anh nhanh chóng quay người về con người ở đối diện lên tiếng. Nó lúc này nhận thức được anh đang hiếu kỳ, cũng liền nhanh chóng ngẩng mặt lên, sau đó cười gượng gạo:
- Em có làm sao đâu anh! Chỉ là.. Mỗi khi mà tâm trạng em không tốt, thì anh lại có lòng tốt để em thưởng thức bánh kem miễn phí. Em là đang nghĩ, phải làm sao để trả ơn cho anh thôi!
Nắm bắt được lý do, nó lúc này mới từ tốn giải thích. Endy vốn dĩ cũng không tin lời nó lắm, nhưng anh chỉ còn biết cười trừ. Thật ra nếu anh có hỏi, nó cũng sẽ không bao giờ trả lời anh đâu. Thôi thì, cứ để mọi thứ thật tự nhiên đi.
- Nói hay hơn cả hát. Thảo nào, mấy tên phiền phức kia, lại rất thích em!-Để hai tay trước ngực, anh nhìn nó nhướng mày, rồi quay lại cầm lấy tách cafe vừa mới pha xong mỉm cười- Nếu như mỗi lúc mà em không vui lại chạy đến tìm anh. Thì người làm anh như anh, không phải sẽ không có thời gian quen bạn gái hay sao hả?-Rồi quay lại nhìn nó, ai kia lên tiếng trêu ghẹo. Nó trầm ngâm một lúc lâu, sau đó đứng dậy đối diện anh, lắc nhẹ đầu:
- Sẽ không có đâu! Bởi vì sau này, anh nhất định sẽ có thời gian quen bạn gái. Đến lúc đó, sẽ không có ai làm kì đà cản mũi của anh nữa-Nó đáp, trong giọng nói có chút run. Anh như ngộ ra được điều bất thường, liền nhanh chóng đi về phía nó. Đặt nhẹ tách cafe vẫn còn nghi ngút khói cùng mùi hương nhè nhẹ tỏa ra lên bàn, anh nhìn nó chau mày. Rốt cuộc, câu nói đó là ý gì chứ?- Endy, anh đừng nhìn em như vậy có được không? Nếu anh cứ tiếp tục nhìn em bằng ánh mắt kỳ lạ đó, thì không những sau này anh không quen được bạn gái. Mà cả những người thích anh, cũng sẽ không dám đến gần anh. Vì trông anh bây giờ, thật sự rất khó coi!-Nói đến đây, nó trong phút chốc lại bật cười trêu anh. Người con trai đối diện cũng bật cười, rồi bước lại đến gần nó, hai tay chống lên hong:
- Vậy anh hỏi em: Làm sao để đối phương biết được, tình cảm mà mình dành cho người đó hả? Và làm sao biết được, thế nào là bản thân đã thích người đó rất nhiều? Rất nhiều là đằng khác! Thậm chí.. Khi người đó vui, bản thân chúng ta cũng rất vui?
Câu hỏi này, không phải là đang làm khó nó hay sao? Thế nào để người đó biết được mình thích người đó? Và thế nào để biết, là bản thân đã thích người đó rất nhiều? Liệu đó có giống như anh đã nói. Chỉ khi nhìn thấy người đó mỉm cười, thì chúng ta cũng sẽ cảm nhận được niềm vui không? Và khi người đó lạnh nhạt với mình, thì lúc đó mình tưởng chừng cả Thế Giới kia đã sụp đổ?
Nó bất giác thở dài, rồi suy tư quay mặt về phía khác. Sao trong lúc này, nó lại cảm thấy trong lòng đang có thứ gì đó đè nặng vậy? Endy nghiêng đầu nhìn sang biểu hiện khó coi của nó hồi lâu, sau đó lắc nhẹ đầu. Nó còn không biết rõ cảm xúc thật của mình, thì làm sao có thể trả lời câu hỏi vẩn vơ này của anh chứ!
- Được rồi Khiết Như! Chuyện này không quan trọng đến mức em phải suy tư như vậy đâu. Cafe sắp nguội rồi, em mau chóng thưởng thức đi. Người được anh tự tay xuống bếp pha cafe không có nhiều đâu đó! Em còn không biết tận dụng, thì không phải đã lãng phí của trời rồi sao?-Kiêu ngạo, anh nói, rồi đi chuyển vòng ra sau lưng nó- Công chúa nhỏ của anh, thử xem tài nghệ này của anh xem sao. Nếu so với mấy tên phiền phức kia, thì anh đã đạt một trăm điểm chưa hả?-Rồi đặt nhẹ hai bàn tay rắn chắc lên bờ vai nó, Endy tiếp tục nói. Sau đó, anh cẩn thận đẩy nhẹ nó đến chiếc ghế mình đã kéo ra trước đó, rồi để nó ngồi xuống. Nó lúc này nhìn vào tách cafe trên bàn, rồi quay mặt lại nhìn anh gật đầu:
- Em biết rồi anh!
___________________
“ Kỳ lạ thật! Đáng lý ra giờ này khi biết Khiết Như chưa về, thì anh ta phải sốt sắng lắm chứ? Sao có thể ở đó, mà bình tĩnh làm việc như vậy a? Trong chuyện này, nhất định có vấn đề. Phong Vũ Di mình, sẽ phải đi điều tra thôi. Haha ”
Cầm bịch Snack từ trong bếp bước ra, Anny vừa đi vừa thư thả bỏ vào mồm. Bên cạnh đó, cô cũng không quên việc dán mắt vào xem nhất cử nhất động của Korean. Cơ mà anh ta siêu phàm ghê. Làm việc từ sáng đến trưa, rồi từ trưa đến chiều không mệt à? Cô có nên nói, anh ta là một loài sinh vật hiếm cần bảo vệ không?
Rồi một bước, hai bước đến cạnh ngó vào laptop của ai kia, Anny như được mở rộng tầm mắt. Không phải anh ta chứ? Cũng có lúc anh ta đi đọc truyện tranh chăm chỉ đến vậy sao? Thảo nào, lại không thèm quan tâm bạn cô đang ở đâu. Được lắm! Thù này cô sẽ trả giùm nó.
- Nhìn đủ chưa? Tôi thiết nghĩ, cô đang có thời gian nhìn trộm người khác như vậy. Vậy mà tại sao, lại không có thời gian đi lo chuyện của mình?
Ngước con ngươi lạnh lùng lên nhìn cô, anh hỏi với giọng khiêu khích. Anny nhếch môi một cái, rồi bước sang chiếc ghế bên cạnh ngồi phịch xuống:
- Chuyện của tôi, thì phải nói là lưỡng toàn kỳ mỹ nha. Từ công việc, gia đình đến tình cảm. Tôi có gì phải lo chứ?-Cô bình thản đáp, sau đó cho ngay miếng Snack khoai tây vào mồm, rồi cười tươi nhìn lại anh- Người cần lo cho mình là anh mới đúng. Không phải anh rất yêu Khiết Như hay sao? Vậy rốt cuộc, nó đã đi đâu rồi hả? Anh không sợ, nó xảy ra bất trắc gì sao?-Nói đến chuyện có liên quan đến nó, gương mặt bình thường của anh bỗng chuyển sang bất bình thường. Nó thì có sao chứ? Người có sao mới thật sự là anh đây này. Suốt ngày chạy hết chỗ này đến chỗ khác. Nó muốn đi, anh có thể trói nó lại hay sao?
-...
- Ê! Anh làm sao vậy?
Quan sát nét mặt trầm ngâm của anh, cô không nhịn được tò mò tiếp tục hỏi. Korean lúc này không nói gì, chỉ đóng vội laptop rồi đứng dậy bỏ đi. Chau mày nhìn theo sau, Anny méo xệch miệng. Biểu hiện tệ như vậy mà nói không có chuyện gì xảy ra, cô sẽ đi bằng đầu xuống đất.
___________________
- Mình.. có nên gõ cửa không? Nếu như gặp anh ta, rồi mình sẽ làm gì? Tự nhiên, lại vô lý đến giải thích chuyện giữa mình và Iku là không có gì sao? Nhưng mà, tại sao mình lại làm như vậy chứ? Đồng Khiết Như, mày sáng suốt một chút có được không? Không phải Korean đã nói rất rõ rồi hay sao? Dù mình làm bất cứ thứ gì, anh ta cũng sẽ không bao giờ như lúc trước mà để ý đến nữa. Tốt nhất, mình nên đừng tự chuốc phiền phức.
Nó đã suy nghĩ rất lâu khi quyết định đến tìm Korean để giải thích mọi thứ. Nhưng mà khi thật sự đứng trước căn phòng này, nó lại không thể hạ quyết tâm thôi không suy nghĩ. Nếu nó giải thích, thì anh ta có nghe không? Hay là, nó lại tự đứng đó chuốc phiền toái cho mình?
Rồi đưa tay đặt nhẹ lên chốt cửa, nó bất giác khép chặt mắt:
“ Nếu cửa khóa, mình sẽ không làm phiền anh ta. Và ngược lại, nếu cửa không khóa, mình sẽ giải thích. Một, hai, ba ”
*Cạch*
Sau ba tiếng đếm, cánh cửa phòng của anh lúc này cũng được mở toang. Nó đưa mắt nhìn vào bên trong, sau đó chợt thở dài. Căn phòng vốn dĩ không có một ai hết. Đây có phải, là ý trời rồi hay không?
*Cộp*
*Cộp*
- Em tìm tôi sao?