Hôm sau, đại trướng của Mã Chinh.
Pháp Chính mỉm cười nói với Mã Chinh: "Xem ra sĩ tộc Tây Xuyên vẫn có chút hoài nghi đối với năng lực của thế tử đó, ha ha ha."
Mã Chinh nói: "Đây cũng là chuyện thường tình của con người mà thôi."
Pháp Chính nói: "Có điều, chỉ cần bình định được phản quân Tây Khương là sĩ tộc Tây Xuyên khắc sẽ có nhận thức mới đối với năng lực của thế tử thôi."
Pháp Chính vừa dứt lời, Hứa Thiệu đột nhiên bước vào trướng, ôm quyền cao giọng nói: "Thế tử, Triệu Vân tướng quân ở ngoài trướng cầu kiến."
"Tốt." Mã Chinh vui vẻ gật đầu: "Mau để Tử Long vào."
Hứa Triệu lĩnh mệnh rời đi, lập tức thấy Triệu Vân ngạo nghễ bước vào trướng, ôm quyền vái chào: "Mạt tướng Triệu Vân, tham kiến thế tử, tham kiến quân sư."
"Tử Long miễn lễ, ha ha." Mã Chinh cười nhạt một tiếng, đưa tay ra chỉ vào một bộ khải giáp được treo ở trong trướng rồi nói với Triệu Vân: "Tử Long mặc thử đi, xem bộ khải giáp này có vừa người không?"
Triệu Vân đưa mắt nhìn, chỉ thấy thiết giáp treo ở trong trướng rõ ràng chính là chiến bào và ngân giáp của cố Chinh Tây tướng quân Mã Siêu. Đặc biệt là diện khôi (mũ giáp che cả mặt) đầu quỷ càng là thiên hạ độc nhất vô nhị, do đó ánh mắt của Triệu Vân không khỏi ngưng tụ, trầm giọng nói: "Đây là chiến giáp của Chinh Tây tướng quân."
"Không sai." Pháp Chính vui vẻ nói: "Tạ hạ và thế tử đã thương nghị, cho rằng Chinh Tây tướng quân ở trong lòng Khương nhân có uy vọng vô thượng, nếu có Chinh Tây tướng quân ở trước trận của hai quân mà giơ thương hô lớn, tất có thể khiến phản quân Tây Khương sợ hãi mà hàng, mà tướng quân và Chinh Tây tướng quân có thể hình tương tự nhau, hơn nữa võ công lại cao, để ngài giả trang Chinh Tây tướng quân là nhân tuyển thích hợp nhất."
"Nhưng..." Triệu Vân do dự nói: "So với Chinh Tây tướng quân thì mạt tướng chẳng qua là một tên vô danh tiểu tốt, tùy tiện mắc di giáp của ngài, có phải là sẽ khinh nhờn anh linh của Chinh Tây tướng quân ở trên trời cao hay không?"
"Không sao cả." Mã Chinh ôm quyền hướng về phía bắc: "Nếu Siêu thúc ở trên trời có linh thiêng, ắt cũng sẽ chỉ cảm thấy vui mừng vì điều này mà thôi."
Triệu Vân nói: "Nếu vậy mạt tướng nguyện gánh trách nhiệm này."
"Tốt." Mã Chinh vui vẻ nói: "Đợi ngày sau hai quân giao binh, tướng quân hãy..."
...
Thành đô, phủ thứ sử.
Vương Luy chạy một mạch vào thiên thính, nói với Trương Tùng, Phí Thi, Trương Nhiệm: "Vĩnh Niên, Công Cử (biểu của Phí Thi), Bá Đạo. Đại quân của thế tử vào buổi trưa hôm nay đã nhổ trại, giết với Vũ Dương rồi."
"Thật không?" Trương Tùng vuốt râu suy ngẫm một lát rồi quay đầu lại nói với Trương Nhiệm: "Bá Đạo, ngươi thấy chúng ta có nên phái một nhánh quân đội tới Vũ Dương trợ chiến cho thế tử hay không? Dẫu sao thì phản quân Tây Khương cũng đạt tới hơn mười vạn. Mà đại quân của thế tử chỉ có hơn hai vạn, binh lực kém chúng quá xa."
"Đại nhân không cần phải lo lắng đâu." Trương Nhiệm lắc đầu nói: "Theo mạt tướng thấy, thế tử tuy tuổi trẻ nhưng anh tài cái thế, Pháp Chính quân sưở trước trướng thì trí kế hơn người. Triệu Vân, Mã Song, Mã Duyên Đà chư tướng đều am hiểu binh pháp chứ không phải là hạng tầm thườngng. Hai vạn Tây Lương thiết kỵ ở dưới tướng thế tử lại đều là tinh nhuệ chi sư thân kinh bách chiến, mười vạn phản quân Tây Khương chẳng qua chỉ là một đám ô hợp. Không đáng để lo lắng."
Trương Tùng ngạc nhiên nói: "Ý của Bá Đạo là ngày thế tử bình định Tây Khương đã sắp tới rồi?"
Trương Nhiệm mỉm cười nói: "Chỉ trong vòng mười ngày màn thôi."
...
Vũ Dương.
Mười vạn phản quân Tây Khương vây kính thành Vũ Dương đã hai tháng trời. Mà trong hơn hai tháng này, phản quân Tây Khương mỗi ngày đều không ngừng công thành. Thái thú Vũ Dương Tưởng Uyển thậm chí gầy đi cả một vòng, hai mắt lõm sâu, trong con ngươi đầy là tơ máu. Hơn hai tháng này đối với hắn mà nói thì không có nổi một giấc ngủ ngon.
Duy có một điều đáng để cảm thấy may mắn là phản quân Tây Khương hoàn toàn giống như giặc Khăn Vàng trong những năm Trung Bình, quả thật chỉ là một đám ô hợp.
Phản quân Tây Khương tuy có hơn mười vạn, nhưng trong đó tuyệt đại đa số là phụ nữ và trẻ em. Binh lính tinh tráng chân chính kỳ thực chỉ hơn ba vạn, hơn nữa do thiếu hụt khí giới công thành cần thiết phải có, cho nên vây thành hơn hai tháng rồi mà không thể phá nổi thành. Trái lại còn phải để lại vô số thi thể ở dưới thành. Bất đắc dĩ, Phản quân Tây Khương chỉ đành đổi sang dùng thuật khốn chiến, cố gắng vây sống thủ quân ở trong thành.
Tây Khương lúc này (gồm Tứ Xuyên tây bộ, Thanh Hải, Tây Tàng) tổng cộng có mấy trăm bộ lạc Khương nhân lớn nhỏ. Bộ lạc lớn có mười mấy vạn người, bộ lạc nhỏ thậm chí chỉ có mấy trăm người. Cuộc làm phản lần này tổng cộng có hơn ba mươi bộ lạc lớn nhỏ tham gia. Trong đó có ba bộ lạc có thế lực khá lớn, trong đó thế lực lớn nhất là Tát Lý Cát đại vương, bộ chúng đạt tới hơn năm vạn người, thứ nhì là Phù Dung nữ vương và Mê Đương đại vương. Hai người mỗi người có hơn hai vạn bộ chúng.
Vây thành hai tháng có dư mà không thể phá nổi thành, lương thảo do phản quân cướp bóc được trước mắt sắp hết sạch. Tát Lý Cát chung quy cũng phải sốt ruột lo lắng, bèn phái người đi triệu tập Phù Dung nữ vương, Mê Đương đại vương cùng với mấy chục thủ lĩnh của các bộ lạc nhỏ tới, cùng nhau thương thảo đối sách.
"Chư vị." Tát Lý Cát mắt ưng trợn tròn, uy phong lẫm liệt quét mắt nhìn mọi người một vòng, sau đó trầm giọng nói: "Lương thực mà chúng ta cướp được đã sắp ăn hết rồi. Nếu trong vòng mười ngày không đánh được vào thành, mọi người đều sẽ phải chết đói. Nói chung là không thể cứ tiếp tục thế này được nữa, nhất định phải nghĩ biện pháp đánh phá thành trì, cướp lương thực tàng trữ ở trong thành tới tay."
"Còn phải cướp tất cả nữ nhân trẻ tuổi ở trong thành, một người cũng không được để thoát, mang hết tất cả về núi."
Tát Lý Cát vừa dứt lời, Mê Đương đại vương cười dâm nói tiếp một câu, nói xong ý dâm chưa hết lại nghiêng đầu liếc nhìn bộ ngực nhô cao của Phù Dung nữ vương ở bên cạnh một cái. Trên mặt của Phù Dung nữ vương lập tức bồng bềnh hai áng mây hồng, lườm Mê Đương đại vương một cái như oán trách, yêu kiều nói: "Mê Dương, nhìn cái gì mà nhìn, lão nương móc mắt ngươi ra bây giờ đấy."
Mê Đương đại vương chẹp chẹp miệng, vội vàng di dời thị tuyến.
Phù Dung nữ vương là một đóa hoa hồng nổi danh ở Tây Khương, không biết có bao nhiêu kẻ xui xẻo ý đồ muốn hái hoa đã bị ả giẫm cho vỡ trứng. Ngay cả Tát Lý Cát cũng không dám tùy tiện trêu vào ả. Mê Đương đại vương tuy tự nhận anh vũ cái thế, chính là hảo hán chọn một trong trăm của người Khương, nhưng cũng không cuồng ngạo cho rằng mình có thể cưỡi lên được con báo cái mỹ lệ Phù Dung nữ vương này.
Thấy Mê Đương đại vương chép chép miệng, những Tây Khương đầu lĩnh khác lập tức bật cười thích ý.
"Được rồi." Tát Lý Cát xua tay dừng tiếng cười của mọi người, nhíu mày nói: "Mọi người hãy nói xem nên phá thành Vũ Dương như thế nào bây giờ?"
Tát Lý Cát vừa dứt lời, Nhã Đan vốn được Khương nhân gọi là trí giả vuốt chòm râu dê ở dưới cằm, ung dung nói: "Nghe nói trong quân của Hán nhân có một loại vũ khí công thành vô cùng lợi hại, gọi là xe công thành, có điều chưa được thấy qua, không biết nó được làm ra như thế nào. Nếu chúng ta có thể tạo ra loại vũ khí này, đả phá thành Vũ Dương là chuyện dễ như trở bàn tay thôi."
Phù Dung nữ vương nói: "Chính là xe công thành mà Thần Uy Thiên tướng quân dùng để công phá thành Nguyệt Thị ư?"
Nhã Đan nói: "Chính là loại xe công thành này."
Tát Lý Cát nói: "Nếu có thể lấy được một chiếc xe công thành thì tốt quá."
"Báo..." Tát Lý Cát vừa dứt lời, đột nhiên có tiểu đầu lĩnh vẻ mặt hốt hoảng chạy vào trong đại trướng làm bằng da trâu, quỳ xuống đất vội vàng nói: "Không xong rồi, đại sự không xong rồi."
Tát Lý Cát đứng bật dậy, nghiêm giọng quát: "Sao thế?"
Trong mắt tiểu đầu lĩnh trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi vô tận, run giọng nói: "Thiên... Thiên tướng quân, Thần Uy Thiên tướng quân dẫn vô số Tây Lương thiết kỵ giết tới rồi!"
"Cái gì?" Tát Lý Cát nghe vậy liền giật nảy mình, thất thanh nói: "Thiên tướng quân! Ngươi nói là Thần Uy Thiên tướng quân ư?"
Mê Đương, Nhã Đan, Phù Dung nữ vương và bọn đầu lĩnh lớn nhỏ người Khương ai ai cũng há miệng trợn mắt.
"Mau...!" Một lúc sau, Tát Lý Cát mới từ trong kinh hoàng bừng tỉnh, đứng bật dậy giống như bị một cây gậy sắt được nung nóng dí vào mông, nghiêm giọng quát lên: "Mau mau đi tập kết nhân mã, các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Mau về tập kết nhân mã, chuẩn bị ứng chiến..."
... Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Vũ Dương.
Tưởng Uyển đang tuần thị ở trên thành thì đột nhiên nghe thấy tiếng kèn sừng vang vọng, Khương doanh vốn vẫn vô cùng yên tĩnh trong khoảnh khắc sôi sục như nước sôi. Trong tiếng ngựa hí người hét, từng đội từng đội phản quân Tây Khương từ trong đại doanh ùn ùn kéo ra, bắt đầu bày trận. Có điều khiến Tưởng Uyển cảm thấy kỳ quái nhất là phản quân Tây Khương không bày trận hướng về phía thành Vũ Dương ở phía trong mà là bày trận ở cạnh ngoài.