Viên Phùng khuyên nhủ: " Với khả năng của Tần Hiệt thống lĩnh dân chúng Nam Dương như vậy lại không phải là địch thủ của Mã Dược Tám Trăm Lưu Khấu, nhi nếu làm Nam Dương Thái thú, làm sao ứng đối được?"
Viên Thuật không cho là đúng nói: " Tần Hiệt bại trận, tội đó không phải do Nam Dương dân chúng, chúng lại không biết cách nhìn người. Nhi đã nghe ngóng nhiều nơi, đối với đạo dụng binh khác người của Mã Dược Tám Trăm Lưu Khấu cũng hiểu một ít, chúng đến đi như gió, một ngày có thể bôn hành trăm dặm, liên tục lưu thoán cũng không chiếm thành mà thủ, chuyên chọn lúc Nam Dương binh thủ bị hư không mà phát động tập kích bất ngờ, hành động luôn luôn đắc thủ, Nam Dương binh chính muốn tìm đánh một trận mà không thể được."
Viên Phùng nói: " Thiên hạ rộng lớn, châu quận đông đúc, nơi có thể cho nhi thân triển thủ cước rất nhiều, nhi vì sao cứ chọn nơi Nam Dương hung hiểm ấy, muốn cùng hãn tặc Mã Dược ấy đánh một trận sinh tử sao?" Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Viên Thuật trong mặt hiện lên một tia xảo trá, không trả lời mà hỏi ngược lại: " Không biết phụ thân đối với thiên hạ đại thế hiện này có cái nhìn thế nào?"
" Hoàng Cân tuy diệt, phỉ hoạn càng mãnh liệt, tình hình bi đát, sức không thể chống đỡ được nữa rồi." Viên Phùng thở dài nói: " Tông Chính Khanh Lưu Yên lúc trước đã thượng tấu thiên tử, thỉnh khôi phục lại châu mục thiết chế ở các châu quận để lấy toàn lực trừ giặc, trong triều đình đều là đám người tầm nhìn hạn hẹp, lại có lũ yểm hóa Trương Nhượng, Triệu Trung tham lam ở trong thổi gió góp lửa, ta xem bệ hạ hình như có vẻ ưng chuẩn, há không biết lệ này mà ban ra, tất phiên trấn cát cứ, hoàng quyền bàng lạc, nước chẳng ra nước sao?"
Viên Thuật lại không cho là đúng nói: " Nay đế thất suy vi, đảng cố hoành hành, các nơi môn phiệt nổi lên, lấy châu mục, chiếm phiên trấn, đó là xu thế tất yếu, ta Viên thị nếu không thừa thế mà nổi lên, tất bị ngươi khác trừ bỏ! Nay Nam Dương nhất địa, lưu khấu hoành hành, nhìn có vẻ hung hiểm vạn phần, chắc gì đã không có cơ hội, Tám Trăm Lưu Khấu như một cơn lũ lớn, nếu như ngạnh ngăn trở thế tất bị chúng dìm chết, nhưng nếu nhân thế lợi đạo, thiện gia lơi dụng(DG: ý nếu lợi dụng khôn khéo), chắc gì đã không phải là một cổ trợ lực."
Viên Phùng thần sắc âm trầm bất định, nhìn Viên Thuật thật lâu không nói gì, một hồi lâu sau mới thở dài nói: " Nhi đã trưởng thành rồi. Vi phụ cũng đã già, không còn ở lâu tại nhân thế, hị vọng trùng hưng của Viên thị, nằm hết ở con Bổn Sơ vậy."
Viên Thuật liền quỳ xuống trước mặt Viên Phùng, thành khẩn nói: " Xin phụ thân thanh toàn."
Viên Phùng nhẹ nhàng vuốt cằm, trong mặt hiện lên một tia vui mừng, sinh con như thế, chết cũng không hối tiếc a.
Ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng quản gia bẩm báo: " Lão gia, Đại tướng quân quá phủ tới chơi."
…………………………………
Hôm sau, Linh Đế đã rất lâu chưa từng tảo triều bởi Hà Hoàng hậu quá mức cầu khẩn, không thể làm gì khác hơn là phải thức dậy từ sớm tham dự đình nghị.
Trong tiếng chuông trống vang dội, tam công cửu khanh, văn võ bá quan đều xếp hàng từ từ vào điện, dập đầu bái lạy, sau khi tam hô vạn tuế, hoàng đế miễn lễ mới đứng dậy xếp thành hàng hai bên kim loan điện. Trung thường thị Trương Nhượng đem phất trần trong tay vung lên, bước lên trước một bước, gằn giọng thét lớn: " Có việc sớm tấu, không có việc bãi triều ~~"
" Thần có điều thượng tấu."
Trương Nhương tiếng nói vừa dứt, Tư Không Viên Phùng đã rời hàng bái lạy ở trên đan trì*.
* đan trì: hàng sơn son ở giữa đại điện
Viên thị tứ thế tam công, Viên phùng lại là trọng thần trong triều, Linh Đế không dám chậm trễ, bèn chỉnh nhan duyệt sắc nói: " Ái khanh mau mau bình thần, sở tấu chuyện gì?"
Viên Phùng khổ cực đứng dậy, lại khom lưng cúi người thật sâu, tiếng nói lanh lảnh nhất thời vang khắp đại điện: " Hoàng Cân tặc khấu tro tàn phục khởi, Tám Trăm Lưu Khấu quét khắp Nam Dương, trọng chiếm Uyển thành, thậm chí ngay cả Đại tướng quân lão phụ thân, đương kim quốc trượng cũng rơi vào tay giặc! Nam Dương Thái thú Tần Hiệt, hành sự quá mức tự tư, Hoàng Cân sơ loạn đã đánh mất Uyển thành, luận tội vốn đang chém đầu, nhưng mà Trung nhượng thường Trương Nhương cầu tình thay cho hắn, vẫn cho cơ hội lưu lại làm giữ chức Thái thủ để lấy công chuộc tội, dẫn đến việc hôm nay. Thần tấu xin để Đình úy thự tra xét Trung thường thị Trương Nhượng tội xét xử bất minh, dùng người không xứng."
Trương Nhương đứng trên ngọc giai (bậc thềm trên bệ rồng) nghe thấy thế cả kinh, hoảng hốt quỳ trước Linh Đế ngự tọa, kinh hô: " Viên Tư Không ngậm máu phun người, lão nô oan ức quá."
Trương Nhượng tiếng nói vừa dứt, Tư Đồ Viên Ngỗi, Thị Trung Vương Doãn, Thị Trung Thái Ung cùng mười mấy vi công khanh đại thần đều đồng thời rời khỏi hàng quỳ dưới đan trì, cao giọng nói: " Chúng thần tấu thỉnh bệ hạ hạ lệnh cho Đình úy thự triệt tra việc này!"
Linh Đế nhướng mày, việc này thực sự nan giải a. Trung thường thị Trương Nhượng cùng Triệu Trung là người hắn tín nhiệm nhất, nếu bên người mất hai người này phụng thị, ngay cả ăn cơm cũng mất ngon. Mà Viên Phùng, Viên Ngỗi cùng văn võ bá quan đứng sau lưng, hắn lại cũng không muốn đắc tội bên đó!
Linh Đế mặc dù ngu dốt, nhưng cũng biết rõ đạo trước phải biết rõ lai long khứ mặc của sự tình (ý như biết rõ đầu đuôi)
" Liệt vị ái khanh bình thân, Viên Tư Không mới vừa rồi nói, trẫm nghe thấy quả thực rất mê hoặc, có thể nói lại cụ thể hơn không?"
Viên Phùng nói: " Bệ hạ, Trương Nhượng dùng người không xứng, Nam Dương Thái thú Tần Hiệt chểnh mảng chức trách, Nam Dương quận phỉ hoạn đã tro tàn phục khởi, Bát Bách Lưu Khấu là một chi Hoàng Cân tặc khấu nổi lên cực kỳ hung ngoan đáng sợ, Nam Dương binh lũ chiến lũ bại, các huyện Phục Dương, Tùy Huyền nhiều nơi bị hủy hoại, hiện tại thậm chí ngay cả quận trì Uyển thành cũng lại lần nữa rơi vào tay giặc, toàn bộ Nam Dương quận lại trì (bộ máy hành chính) tan rả, bách tính bỏ huyện, cục thế đã rối loạn không chịu nổi rồi!"
Linh Đế nghe vậy ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới ách nhiên mỉm cười nói: " Ái khanh đang cùng trẫm nói giỡn sao? Lấy khơi khơi tám trăm lưu khấu lại có thể đoạt lấy quân trì đại thành có trọng binh trú phòng, việc này ai mà dám tin chứ? Sợ rằng chỉ có hài tử ba tuổi mới tin được thôi."
Trong văn võ bá quan không ít người cũng cười theo, bọn họ cùng Linh Đế giống nhau không muốn tin vào tin tức này, đều nghĩ Tư Không Viên Phùng cùng Tư Đồ Viên Ngỗi quá mức lỗ mãng rồi, cho dù muốn hất đổ đám người Thập thường thị, cũng không thể biên tạo ra chuyện hoang đường khó tin như thế a, ít nhất phải tìm việc nào giống như tội trách mới phải.
Trương Nhượng trong lòng thầm hô một tiếng may mắn, lúc ấy liền lãnh ngon phản kích nói: " Bệ hạ, Viên Tư Không đây là muốn vu tội cho thần, không từ lời nào a. Tần Hiệt người này lão nô cũng có biết qua, tinh minh lão luyện, rất có tài cán! Tuy từng đanh mất Uyển thành, nguyên do trong đó lão nô cũng đã hướng bệ hạ cụ thể giai thích qua rồi."
Linh Đế khoát tay nói: " Việc này trẫm cũng đã biết, Tần Hiệt lấu mấy ngàn người chống chọi mấy chục vạn Hoàng Cân, có thể kiên thủ đến mấy tháng trong điều kiện khó khăn vậy cũng đáng khen rồi, đội lại là người khác, chỉ sợ ngay cả một ngày cũng không thủ nổi! Tần Hiệt không những vô tội, ngược lại còn có công mới đúng, nếu như quận thú các nơi đều có thể như Tần Hiệt trấn thủ đến cùng, Hoàng Cân lưu khấu lại có thể đáng sợ sao?"
Viên Phùng dập đầu xuống đất, vang lên tiếng đông đông, hô tô nói: " Lão thần sở ngôn, câu câu đều là thật, nếu có nửa lời hư ngôn, cam nguyện thụ lăng trì khốc hình!"
Linh Đế do dự không tin nói: " Nếu như thật có việc này, vì sao không thấy dịch báo? Tư Không từ đâu mà biết được?
Viên Phùng nói: " Tiểu khuyển hôm trước từng theo Xa kỵ tướng quân đi Nam Dương, thần mới biết được."
" Đúng rồi, ái khanh vừa rồi có từng đề cập, thậm chí ngay cả quốc trượng cũng rơi vào tay giặc." Linh Đế đem ánh mắt ném về phía Hà Miêu, hỏi: " Hà ái khanh, việc này có thực không?"
Hà Miêu rời hàng nói: " Thực có việc này."
Linh Đế không vui nói: " Quốc trượng thân rơi vào tay giặc, việc này không phải là chuyện đùa, tại sao không tấu sớm?"
Hà Miêu thong dong nói: " Thần đang muốn thượng tấu sớ chương, không ngờ lại bị Viên đại nhân đoạt trước một bước."
Trương Nhương thấy Linh Đế hinh như có ý tin tưởng, nhất thời vôi nói: " Bệ hạ đứng vội tin lời sàm ngôn, việc này là Hà Miêu cùng Viên Phùng đã thông đồng trước muốn vu hãm lão nô, lão nô oan uổng quá."
Trương Nhượng cũng là gấp đến độ tối tăm mặt mũi, vốn xét người bất mình, dụng người không xứng chỉ là việc nhỏ, nhiều nhất là chịu Hoàng đấu trước triều trách phạt vài câu, tuyệt không có thể có việc giao cho Đình úy thự điều tra. Nhưng Trương Nhương hoành hành bạt hỗ đã quen, thấy có người dám trên triều tấu hắn, hơn nữa việc Tám Trăm Lưu Khấu chiếm lấu Uyển thành quả thực không thể nào tưởng tượng nổi, cho nên vốn có thể dùng để phản kích, không những chứng minh việc bao che Tần Hiệt tội trạng, mà còn cắn ngược lại bọn cực kì ngu xuẩn kia một cái, thanh xưng Hà Miêu cùng Viên Phùng thông đồng từ trước vu miệt hắn, nhưng lúc này lại đem chinh mình đẩy vào tuyệt lộ.
" Báo ~~~"
Trương Nhượng tiếng nói vừa dứt, ngoài điện đột nhiên vang lên một hồi hiệu thanh vang dội, thanh âm lúc xa lúc gần, dần dần xuất hiện bên ngoài kim loan điện, chợt, một tên vũ sĩ bộ dạng phong trần xuất hiện trong bách quan thị dã, rầm một cái quỳ lạy ở bên ngoài hoàng môn, tiếng kim chúc cùng nền đá giao nhau phát ra thật lâu mới hết.
" Nam Dương cấp báo!"
Vỏ sĩ cừa quỳ xuống, liền đem hoàng lăng bao trên lưng cởi xuống, lấy hai tay nâng cao khỏi đầu.
Trương Nhượng nhất thời biến sắc, Linh Đế anh mắt ngừng lại, trầm giọng nói: " Trình lên đây!"
Sớm đã có Hoàng môn thị lang từ trong tay võ sĩ tiếp lấy đề báo, chớp mắt đã vượt qua đan trì, tiến đến dâng dưới kim giai, lại có hoạn quan tiếp lấy, trình lên trước án của Linh Đế.
Linh Đế đọc lướt qua xong, đột nhiên từ long ỷ đứng bật dậy, khó có thể tin nói: " Thực có việc này ư? Thực có việc này ư! Khơi khơi tám trăm lưu khấu thât sự đoạt mất Uyển thành ư? Thực sự đoạt mất Uyển thành ư!"
Trên kim loan điện, văn võ bá quan tất cá đều biến sắc, quả thực không dám tin tưởng vào lỗ tai của chính mình. Hoàng Cân tặc khấu ô hợp chi chúng, cho dù mấy vạn nhân chúng cũng luôn luôn bị quan quân truy sat không ngừng, nay lấy khơi khơi tám trăm người, lại công hạ quận trị đại thành do quan quân trọng binh trú thủ, thật sự là hãi nhân a!
Trương Nhượng sỡ đến run lên, cuống quýt quỳ khóc nói: " Lão nô có mắt không tròng, tin lầm Tần Hiệt tiểu nhân, dẫn đến gây họa cho Đại Hán giang sơn xã tặc, tội đáng muôn chết."
" Xin bệ hạ đem Trương Nhương đưa cho Đình úy thự điều tra!"
Viên Phùng lại thừa cơ ném đá xuống giếng.
" Xin bệ hạ đem Trương Nhượng đưa cho Đình úy thự điều tra!"
Đám người Viên Ngỗi, Vương Doãn, Thái Ung cũng thuận thế góp lời.
" Xin bệ hạ đem Trương Nhượng đưa cho Đình úy thự điều tra!"
Lần này, văn võ quan viên hơn một nữa đều đứng ra, chính nghĩa lẫm nhiên cầu xin trừng trị Trương Nhượng, Trương Nhương luôn luôn phi dương bạt hỗ lúc này lại giống như một con mèo nhỏ đáng thương, quấn lấy dưới chân Linh Đế dập đầu run lên cầm cập. Vô luận bản thân trước đây hiển hách như thế nào, vô luận bản thân trước đây kiêu ngạo như thế nào, Trương Nhượng bất quá chỉ là hoàng thất gia nô, một khí mất đi thánh sủng, toàn bộ quyền thế của hắn trong khoảnh khắc liền sẽ hóa thành hư vô.